Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3189. Cái tên không được phép nói

Bảo Nhi chớp mắt nhìn Lowe Kidd, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi biết ta sao?”
“Vâng… Không không không…” Lowe Kidd bắt đầu ăn nói không mạch lạc.
“Rốt cuộc là ngươi biết hay là không biết?” Bảo Nhi cau mày hỏi.
“Tại hạ biết sự tồn tại của đại nhân, nhưng mà chưa từng nhìn thấy
chân dung đại nhân.” Lowe Kidd vội vàng nói. “Ồ, vậy ngươi cho rằng ta là ai?” Bảo Nhi nheo mắt lại nhìn Lowe Kidd.
Lowe Kidd cười khổ nói: “Tại hạ không dám nói, cũng không thể nói. Nếu như nói ra tên của đại nhân, sợ rằng thế giới này sẽ nghiêng trời lệch đất”
“Điều này có ý gì?” Ánh mắt của Bảo Nhi lóe lên vẻ kỳ dị.
“Đại nhân, xin ngài hãy tin ta, Lowe Kidd ta trung thành với ngài, chỉ cần ngài bằng lòng, tại hạ có tan xương nát thịt, linh hồn tận diệt vì đại nhân cũng sẽ không tiếc.” Lowe Kidd nghiêm túc nói.
“Ngươi nói như vậy Bảo Nhi rất không thích. Nếu như ngươi còn nói với †a như thế, ta sẽ xé người giấy này thành hai nửa.” Bảo Nhi cầm lấy người giấy, làm bộ muốn xé.
Vẻ mặt Lowe Kidd lại bình tĩnh: “Nếu như thế có thể giữ được bí mật lớn của ngài, Lowe Kidd bằng lòng dâng lên tính mạng của mình.”
Dứt lời, Lowe Kidd nhắm hai mắt lại, dáng vẻ bình tĩnh chờ hy sinh.
“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết người?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi trở nên u ám.
“Có thể chết vì đại nhân là vinh hạnh của tại hạ.” Lowe Kidd thành khẩn nói.
Bảo Nhi nhìn chằm chằm Lowe Kidd một lúc lâu, sau đó đột nhiên cầm người giấy trong tay hướng về phía Lowe Kidd. Thân thể Lowe Kidd lập tức bay về phía người giấy, hơn nữa thân thể càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hợp thành một thể với người giấy.
Vốn chỉ là một hình người cắt bằng giấy, lúc này lại có ngũ quan và biểu cảm, biến thành một hình người bằng giấy nhiều màu sắc.
“Khi nào ngươi muốn nói thì đến nói với ta.” Bảo Nhi có chút tức giận lấy ra một quyển sách, kẹp Lowe Kidd đã biến thành người giấy vào trong đó.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Bảo Nhi đẩy Mặc Kính trên mặt, tự lẩm bẩm: “Rốt cuộc người này đã xảy ra chuyện gì, thoạt nhìn quả thật giống như không sợ chết.”
Hầu gái rồng phụng mệnh ở bên ngoài lâu đài cổ Phượng gia chờ Hàn Sâm, thấy Hàn Sâm từ trong lâu đài cổ đi ra, lập tức đi tới nhàn nhạt nói: “Muốn gặp Bảo Nhi thì đi theo ta”
“Được.” Hàn Sâm cũng không nói nhiều, trực tiếp gật đầu, đi theo phía sau hầu gái rồng.
Hầu gái rồng mở ra thông đạo không gian, mang theo Hàn Sâm xuyên qua lối đi, đi tới trước đỉnh núi chỗ Miếu Chỉ Thần kia.
“Trước tiên ngươi cứ chờ ở nơi này.” Đi tới trước thần miếu, hầu gái rồng dừng lại, sau đó khom người về phía Miếu Chỉ Thần nói: “Bộ trưởng đại nhân, Hàn Sâm tới.”
Nhưng mà chờ một lát vẫn không nghe thấy tiếng Lowe Kidd trả lời, hầu gái rồng không khỏi khẽ cau mày, khom người lần nữa, nói: “Bộ trưởng đại nhân, ta đưa Hàn Sâm tới rồi.”
Vẫn không có người trả lời, nhưng mà cửa giấy của thần miếu bị người đẩy ra, một cô bé đáng yêu từ trong đó bước ra.
Hầu gái rồng thấy Bảo Nhi đi ra thì ngẩn người, sau đó dường như suy nghĩ kỹ điều gì đó, lập tức nổi giận, một tay đánh về phía Bảo Nhị, đồng thời quát hỏi: “Ngươi đã làm gì Bộ trưởng đại nhân rồi?”
Vèo!
Một thanh kiếm gỗ từ trên người Bảo Nhi bay lên, đặt ngang trước mặt nàng. Thanh kiếm gỗ kia nhìn vô cùng bình thường, nhưng kiếm ý trên thân kiếm lại giống như thần thánh bất khả xâm phạm, khiến cho hầu gái rồng ngã trên mặt đất, sống lưng cũng không thể thẳng lên, gống như bị một thanh kiếm vô cùng nặng nề đè trên lưng.
“Ba, ngươi tới chậm quá.” Bảo Nhi nhào vào trong ngực Hàn Sâm, phàn nàn nói.
“Ta sợ ta tới nhanh quá, ngươi chơi không vui.” Hàn Sâm cười nói, nhìn thấy Bảo Nhi không có chuyện gì, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Lowe Kidd đâu rồi?”
“Hắn ở đây.” Bảo Nhi mở quyển sách trong lòng ra, sau đó lấy ra hình giấy Lowe Kidd.
“Đây là Lowe Kidd?” Hàn Sâm có chút kinh ngạc nhìn trang giấy hình người, dáng vẻ đúng là bộ dạng của Lowe Kidd, sống động như thật, chẳng qua là nhỏ hơn rất nhiều, có nhìn thế nào đi chăng nữa thì nó
cũng chỉ là một hình vẽ trên giấy mà thôi.
“Nhìn cái gì vậy? Nếu như không phải là Bảo Nhi đại nhân ở chỗ này, hôm nay ngươi nhất định phải chết.” Lowe Kidd bị Hàn Sâm nhìn như vậy, lập tức nổi giận.
“Là thật rồi, còn có thể nói chuyện.” Hàn Sâm cảm thấy rất thú vị, vươn †ay nắm lấy cái đầu giấy, cảm giác quả nhiên chỉ là một trang giấy mà thôi.
“Buông buông buông… buông ta ra…” Lowe Kidd xấu hổ giận dữ kêu †o, nhưng hiện tại hắn vị vây trong giấy trát, căn bản không có năng lực chống cự, bị Hàn Sâm túm đầu nhấc lên.
“Buông bộ trưởng đại nhân ra!” Hầu gái rồng tức giận rống to, cố gắng hết sức muốn đứng dậy, nhưng dưới sự áp bách của kiếm ý, xương cốt toàn thân của nàng kêu răng rắc, giống như muốn gấy rời, không thể nào đứng lên được.
“Kiếm ý thật mạnh, Kiếm tiên sinh còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta, không hổ đã từng là kiếm khách đệ nhất Đại Tần.” Hàn Sâm nhìn kiếm gỗ, trong lòng kinh ngạc.
Hầu gái rồng kia thực sự không khác mấy so với hoàng hậu chặt đầu, bị kiếm ý trên thanh kiếm gõ áp chế, thực lực của chủ nhân kiếm ý này thật sự khiến cho người ta cảm thấy khủng bố.
“Sao hắn lại biến thành thế này?” Hàn Sâm trả lại Lowe Kidd hình trang giấy cho Bảo Nhi, có chút ngạc nhiên hỏi.
Bảo Nhi đẩy Mặc Kính trên mặt cười nói: “Ta chỉ mô phỏng năng lực của hắn, sau đó sử dụng cho mình mà thôi. Không nhờ lực lượng của hắn cũng khá thú vị.
“Ta đúng là quên mất nó.” Lúc này Hàn Sâm mới nhớ tới, trên người Bảo Nhi còn có bảo bối Mặc Kính, chẳng qua là không ngờ năng lực của Mặc Kính lại có tác dụng ở đến quốc đại vũ trụ.
Vẻ mặt Bảo Nhi có phần cổ quái, thuật lại những lời Lowe Kidd nói cho Hàn Sâm nghe.
Hàn Sâm nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc, nhìn quân bài hình Lowe Kidd hỏi: “Lowe Kidd, ngươi biết xuất thân của Bảo Nhi sao? Nếu như ngươi chịu nói ra, ta sẽ đồng ý thả ngươi ra.”
Lowe Kidd khinh thường bĩu môi nói: “Ngươi không có tư cách nói chuyện với bổn đại nhân”
ân”
“Nói chuyện với cha ta cho cẩn thận.” Bảo Nhi duỗi tay nhéo mặt Lowe Kidd một cái.
“Đau đau đau…” Lowe Kidd lập tức hét thảm.
“Quên đi, trước tiên trở về đã rồi nói sau. Thu kiếm gỗ của Kiếm tiên sinh lại, chắc hắn nó là vật cực kỳ quý giá đối với hắn, sau khi trở về phải trả lại cho Kiếm tiên sinh.” Hàn Sâm nói.
Mặc dù kiếm gỗ kia là vật phàm, thế nhưng trên thân kiếm lại ký thác
kiếm ý của Kiếm Bất Cô, giống như kiếm khí bản mệnh của Kiếm Bất
Cô, chẳng qua là Hàn Sâm không biết rõ, tại sao Kiếm Bất Cô lại dùng một thanh kiếm gỗ bình thường như vậy làm kiếm khí bản mệnh.
Kiếm ý của thanh kiếm này dù có mạnh thế nào, bản thân lại không chịu nổi một kích, nếu như gặp phải cường giả có cảnh giới đủ để chống lại Kiếm tiên sinh, thanh kiếm này sẽ không có chút tác dụng nào.
Bảo Nhi thu lại kiếm gõ, hầu gái rồng lập tức khôi phục tự do, trong nháy mắt thân thể biến thành một con rồng khổng lồ màu đen, rống giận đánh về phía Hàn Sâm và Bảo Nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận