Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1202: Phá Hủy

Chỉ thấy bên trong mảng lớn chiến hạm Tu La kia bay lên một đoàn cực quang giống như là tinh cầu bị hủy diệt bạo tạc nổ tung, từ chỗ kia mạnh mẽ khuếch tán ra, sóng xung kích giống như tử quang lập tức cuốn ra, những chiến hạm to lớn cấp Hằng Tinh kinh khủng đó, ở bên trong cực quang trực tiếp bị nổ tung phá hủy.
Chiến hạm cấp hành tinh cùng tàu vệ tinh bảo vệ trực tiếp bị nổ thành mảnh vỡ, hạm đội khổng lồ giống như là một quả pháo hoa nổ tung lên ở trong vũ trụ.
Cảnh tượng kia không có cách nào hình dung, tráng lệ khiến người ta run sợ, giống như là một vụ nổ lớn hủy diệt vũ trụ, khắp vũ trụ đều bị chiếu sáng tưng bừng.
Nếu như không phải là trên đài quan sát có xếp đặt thiết kế đặc biệt, có thể loại bỏ những tia sáng mãnh liệt kia, chỉ sợ không những mắt của bọn họ đều bị chiếu mù, ngay cả thân thể cũng sẽ bị phóng xạ giết ngay lập tức.
Đài quan sát có thể loại bỏ ánh sáng, nhưng mà sóng xung kích do bạo tạc nổ tung sinh ra lại không có cách nào tránh khỏi, mắt thấy sóng xung kích giống như là biển gầm cuồn cuộn lao đến, trong lòng tất cả mọi người đều cả kinh.
Cũng may là Vũ Trụ Hào cách vị trí nổ rất xa, sóng xung kích kinh khủng chỉ hất Vũ Trụ Hào bay ra ngoài, ở trong vũ trụ lăn lộn bay ra ngoài không biết bao xa, ngoài một ít khu vực phòng thủ kém nhận lấy một ít tổn thương, cũng không hề tạo thành tổn thất quá lớn.
Mọi người đều đã ngã thất điên bát đảo, không ít người ngã bị thương, chờ cho phi thuyền ổn định lại, bọn họ nằm sấp bắt đầu nhìn ra phía ngoài, lại phát hiện chỗ đó đều là rác vũ trụ bồng bềnh, hạm đội Tu La tộc kia cũng đã không thấy đâu nữa.
- Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Hạm trưởng bụm lấy vết thương ở trên đầu vẫn còn đang chảy máu, ngơ ngác nhìn hư không vũ trụ tràn đầy rác kia, không dám tin nói ra.
Những người khác cũng gần giống như y, sau khi từ dưới đất bò dậy, đều ngơ ngác nhìn hư không giống như là biển rác kia, không ai nói ra lời, chỉ là vui sướng lan tràn ở trong lòng.
- Chúng ta được cứu? Là hạm đội của Liên Minh tới rồi sao?
Một nữ hành khách còn có chút không dám tin tưởng hỏi một câu.
- Xác thực là chúng ta đã được cứu, nhưng mà cũng không có hạm đội của Liên Minh.
Hứa lão lắc đầu nói.
Mặc dù đã không có thiết bị ra-đa, nhưng mà nhìn bằng mắt thường nhìn qua, bên trong trời sao vô ngần căn bản không có bóng dáng của chiến hạm, ngoại trừ biển rác rưởi mênh mông ra thì chỉ còn lại những tinh cầu có khoảng cách tương đối gần ở xung quanh, thoạt nhìn vô cùng lớn kia.
Hơn nữa coi như là hạm đội của Liên Minh đã đến, cũng sẽ phát sinh đánh nhau kịch liệt, làm sao có thể chỉ trong một chốc, một hạm đội gồm bốn chiếc chiến hạm cấp Hằng Tinh liền biến thành bụi bặm vũ trụ, đây quả thực giống như là đang nằm mơ.
- Trời ạ, đến cùng là đang xảy ra chuyện gì?
- Thượng Đế phù hộ, chúng ta được cứu rồi.
- Đây quả thực là kỳ tích, nhất định là trời cao trừng phạt Tu La tộc tàn bạo.
. . .
Sau một lát yên tĩnh, các hành khách đều hoan hô lên, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà bọn họ biết mình đã được cứu.
Hạm trưởng cũng vô cùng hưng phấn, nhưng mà ánh mắt của y lại xuyên thấu đài quan sát tìm tòi xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy chút gì đó.
Nhưng khiến cho y thất vọng là, bên ngoài ngoại trừ khắp nơi đều là rác rưởi bồng bềnh, thì chẳng nhìn thấy cái gì khác cả.
Chờ ánh mắt của hạm trưởng trở lại trong thuyền, muốn chỉ huy trật tự một chút, lại kinh ngạc nhìn thấy Hàn Sâm đang đứng ở trong góc đài quan sát, trong tay còn cầm cái rương hợp kim kia.
. . .
Hàn Sâm mang theo rương hợp kim trong tay đi tới phòng điều khiển bên trong khoang hàng rào, quân nhân thủ vệ bộp một tiếng thẳng tắp chào Hàn Sâm theo nghi thức quân đội, ánh mắt nóng rực như lửa.
Hàn Sâm cũng chào lại, người bình thường đều đã từng đi lính trong Liên Minh, chào quân lễ là rất bình thường, nhưng mà đối với một người đã xuất ngũ hơn nữa còn không mặc quân trang lại chào theo quân lễ, đây cũng là đại biểu cho sự tôn kính rất cao.
Tiến vào trong phòng điều khiển, ngoại trừ nhân viên bên trong khoang hàng rào ra, hạm trưởng cùng Hứa lão đều chạy ra đón chào, liền những nhân viên điều khiển kia cũng đều đứng lên, ánh mắt đều nhìn về phía Hàn Sâm.
Hạm trưởng đi đến trước mặt Hàn Sâm, thẳng tắp hướng về Hàn Sâm chào theo kiểu nhà binh, sau đó tất cả mọi người đồng loạt chào Hàn Sâm một cái, trên mặt đều mang theo một loại biểu lộ tôn kính khó tả.
Hứa Liên cùng Lăng Nguyên cũng giống như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng lộ ra chăm chú.
Hàn Sâm cũng không nói gì, chỉ là thẳng tắp chào lại.
- Cảm ơn cậu đã cứu mạng của mọi người.
Hạm trưởng đi tới chỗ Hàn Sâm, vẻ mặt hơi có chút kích động nói.
- Tôi cũng chỉ là vì cứu mình.
Hàn Sâm lắc đầu nói.
- Chúng ta đi vào trong văn phòng nói đi.
Hạm trưởng mới Hàn Sâm vào trong văn phòng, cùng vào theo còn có Hứa lão.
- Hàn tiên sinh, hạm đội Tu La là tác phẩm của ngài à?
Ánh mắt của hạm trưởng phức tạp nhìn Hàn Sâm hỏi.
Y nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ chỉ có Hàn Sâm là có khả năng, nếu không làm sao hạm đội Tu La tộc lại bị phá hủy được?
Thế nhưng mà hạm trưởng lại có chút không dám tin tưởng cái suy đoán này, bởi vì Hàn Sâm chỉ có một mình, làm sao hắn có thể hủy diệt được một hạm đội?
Chỉ là nếu loại trừ khả năng này, hạm trưởng liền thật sự nghĩ không ra những khả năng khác.
Hàn Sâm cười khổ lắc đầu:
- Hạm trưởng ngài quá coi trọng tôi rồi, đừng nói tôi còn chỉ là một Siêu Việt Giả, coi như tôi là Bán Thần, cũng không có năng lực ở trong chốc lát hủy diệt một hạm đội như vậy.
Hạm trưởng nghĩ lại cũng đúng là như thế, Hàn Sâm chỉ là một nhân loại, cũng không phải là thần, làm sao có thể làm được chuyện này, chỉ là Tu La chiến hạm bị hủy diệt thật sự quá đột ngột quá quỷ dị, mới khiến cho y có giả thiết không thực tế như vậy.
Mà trên thực tế lúc này Hàn Sâm lại đang rất đau lòng, hắn sợ uy lực không đủ, cho nên lái Độc Giác Tiên bắn năm phát tử tinh tới hạm đội Tu La, kết quả là uy lực vượt xa tưởng tượng của hắn, trực tiếp bắn nổ cả đám hạm đội Tu La, uy lực kia đã tràn ra quá nhiều, thật sự có chút lãng phí.
Mặc dù tử tinh trên tay Hàn Sâm rất nhiều, nhưng mà bởi vì không có chỗ bổ sung, dùng một viên liền ít đi một viên, cho nên Hàn Sâm vẫn có chút đau lòng.
- Hàn lão đệ, có thể đưa nó cho tôi không?
Hứa lão chỉ vào rương hợp kim trong tay Hàn Sâm.
Hàn Sâm để rương hợp kim lên bàn, nhưng mà lại không đẩy tới phía Hứa lão, mà là đặt ở ngay dưới tay hắn, nhìn Hứa lão hỏi:
- Hứa lão, đồ vật thì tôi có thể trả lại cho ông, nhưng mà mạng tôi thiếu chút nữa bởi vì nó mà chôn ở đây, có phải ngài nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng hay không?
Hứa lão trầm ngâm một chút, cùng hạm trưởng liếc mắt nhìn nhau, hạm trưởng ho nhẹ nói:
- Hứa lão, ông có thể nói một chút hay không?
Hứa lão gật gật đầu nói:
- Được rồi, cái mạng này của tôi là Hàn lão đệ cứu về, nếu như không có một chút bàn giao thì xác thực là không thể nào nói nổi.
Nói xong, Hứa lão lấy rương hợp kim qua, mở rương hợp kim ra, ánh mắt có chút mê say nhìn cái chai chất lỏng ở trong rương kia.
Hàn Sâm cũng không ngăn cản ông ta, hắn chỉ muốn biết bên trong rốt cuộc là thứ gì, nếu không cho dù cầm đồ vật bên trong cũng vô dụng.
Một hồi lâu, Hứa lão mới tiếp tục nói:
- Hàn lão đệ, hẳn là cậu đã nghe nói qua Thiên Sứ Gen dịch chứ? Tôi chính là người phụ trách hạng mục Thiên Sứ Gen dịch, Thiên Sứ Gen dịch cũng là tôi dẫn đầu đoàn đội nghiên cứu ra được đấy. . . không. . . phải nói là sao chép ra được thì chuẩn xác hơn một chút. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận