Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 328: Thực Vật

Nhiệm vụ phía trên giao là đợi sau khi đối phương đến Cương Giáp Tí Hộ Sở, lại cung cấp bảo hộ đối với mục tiêu, hơn nữa hộ tống đối phương tiến về Tí Hộ Sở kế tiếp.
Bây giờ đối phương vẫn còn đang ở trong Vinh Diệu Tí Hộ Sở, chỗ muốn đi chính là Cương Giáp Tí Hộ Sở, Hàn Sâm có ý định sớm đi gặp mục tiêu một lần.
Nhân vật mục tiêu là một vị giáo sư tên là Tôn Minh Hoa, trên tư liệu viết là ông ta đã bảy tám chục tuổi, bốn loại gen đại viên mãn, nhưng mà đã đến loại tuổi này lại vẫn không lựa chọn đi tới không gian thứ hai của Thần Chi Tí Hộ Sở, là vì Tôn Minh Hoa là một vị giáo sư thực vật học.
Ông ta đã làm công việc nghiên cứu mấy chục năm ở không gian thứ nhất của Thần Chi Tí Hộ Sở, đối tượng chủ yếu chính là thực vật ở trong không gian thứ nhất Thần Chi Tí Hộ Sở.
Trên thực tế mặc dù Tôn Minh Hoa đã là gen đại viên mãn, nhưng mà năng lực chiến đấu của ông ta lại rất yếu, ngoại trừ thân thể đủ mạnh, Tôn Minh Hoa không hề bỏ thời gian ra tu luyện bất cứ Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật hoặc là kỹ xảo cận chiến nào, tất cả tinh lực của ông ta đều dùng để nghiên cứu thực vật bên trong không gian thứ nhất của Thần Chi Tí Hộ Sở, căn bản không có thời gian tu luyện võ học.
Còn gen của ông ta, đều là chính phủ Liên Minh cung cấp thịt cho ông ta, trên cơ bản thì giáo sư Tôn Minh Hoa không tự săn giết dị sinh vật.
Đối với người như vậy, Hàn Sâm vô cùng tôn kính, nếu như giáo sư Tôn một mực ở không gian thứ nhất Thần Chi Tí Hộ Sở, tốc độ già yếu của ông ta so với ở không gian thứ hai sẽ nhanh hơn rất nhiều, chờ sau này ông ta tấn thăng tới không gian thứ hai của Thần Chi Tí Hộ Sở, mặc dù vẫn có thể đạt được một trăm năm tuổi thọ, nhưng mà thân thể già yếu lại không có cách nào nghịch chuyển được, thân thể của ông ta sẽ vẫn bảo trì trạng thái người già, chỉ là tuổi thọ gia tăng lên một ít mà thôi.
Đáng sợ nhất là thân thể già yếu đối với chuyện săn bắn rất là bất lợi, trên cơ bản lúc lên không gian thứ ba của Tí Hộ Sở, có thể là tuyên bố tử hình với Tôn Minh Hoa rồi.
Hơn nữa Tôn Minh Hoa hoàn toàn không hề tu luyện qua Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật, đều đến tuổi này rồi, tu luyện cũng đã chậm, rất khó có thành tựu.
Tôn Minh Hoa làm như vậy, căn bản chính là đang đem tính mạng của mình ra tiến hành nghiên cứu, Hàn Sâm tự hỏi mình không làm được giống như giáo sư Tôn Minh Hoa, nhưng mà trong lòng đối với người như vậy lại cực kỳ bội phục.
Chỉ là Hàn Sâm có chút không rõ, ở trong Tí Hộ Sở tất cả lực lượng khoa học kỹ thuật cơ hồ đều không có cách nào sử dụng, các loại thiết bị thí nghiệm, còn có các công thức hóa học, đều không thích hợp ở trong Tí Hộ Sở, trong tình huống như thế, Tôn Minh Hoa rốt cuộc nghiên cứu như thế nào đây? Hơn nữa nghiên cứu những thực vật này thì có lợi ích gì?
Nói đến thực vật, Hàn Sâm liền nghĩ tới lão quy kia, lão quy từ trong biển bò ra, vào trong Hồng Đồng Sơn Mạch vốn cực ít thực vật tìm kiếm các loại thực vật để ăn, không biết đối với lão quy mà nói, rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Dựa theo thời gian địa điểm đã ước định với giáo sư Tôn, Hàn Sâm tới một căn phòng ở Vinh Diệu Tí Hộ Sở, gặp được bản thân giáo sư Tôn Minh Hoa.
Bởi vì có quan hệ với gen đại viên mãn, thoạt nhìn Tôn Minh Hoa không hề giống như một người bảy tám chục tuổi, đại khái là giống như là một trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, thoạt nhìn tinh thần rất không tồi.
Ngoại trừ giáo sư Tôn Minh Hoa, Hàn Sâm còn gặp được ba thành viên phụ trách bảo hộ của tiểu phân đội ở trong Vinh Diệu Tí Hộ Sở.
- Cậu chính là tiểu Hàn à? Về sau còn phải nhờ cậu chăm sóc cái thân già này của tôi rồi.
Giáo sư Tôn rất nhiệt tình nói chuyện với Hàn Sâm.
- Giáo sư Tôn không cần khách khí như vậy, đây là chức trách của tôi, tôi nhất định sẽ dùng hết toàn lực bảo hộ an toàn của ngài.
Hàn Sâm nói.
Thế nhưng mà ba thành viên tiểu phân đội Vinh Diệu lại không hề hữu hảo với Hàn Sâm, ở đây vẫn là khu vực Vinh Diệu Tí Hộ Sở, Hàn Sâm một người của tiểu phân đội Cương Giáp lại muốn nhúng tay vào nhiệm vụ của bọn họ, chuyện này tự nhiên khiến cho trong lòng bọn họ có chút không quá thoải mái.
Hàn Sâm cũng vô cùng thức thời, nói với đội trưởng Kim Nhật Kiệt của tiểu phân đội Vinh Diệu:
- Xin đội trưởng Kim yên tâm, tôi chỉ hi vọng có thể đi theo mấy người cùng tiến về Cương Giáp Tí Hộ Sở mà thôi, trước khi đến Cương Giáp Tí Hộ Sở, tất cả đều nghe theo đội trưởng Kim chỉ huy, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho các anh.
Lúc này sắc mặt của Kim Nhật Kiệt mới đỡ hơn một chút, giới thiệu hai đội viên tiểu phân đội Vinh Diệu khác cho Hàn Sâm, một người tên là Lỗ Minh Đạt, một người khác tên là Kim Thu Ly.
Lỗ Minh Đạt có dáng người cao lớn, thoạt nhìn cực kỳ khôi ngô, trên lưng vác một thanh đại chùy khoa trương tới cực điểm thấy thế nào đều khá quen.
Hàn Sâm cẩn thận suy nghĩ lại đã biết, thanh đại chùy này không phải là lúc hắn ở đây trong sa cốc chém giết sinh vật thần huyết, lấy được thanh đại chùy bảo cụ thần huyết kia hay sao.
Về sau giao cho Hoàng Phủ Tình Bình giúp hắn bán đi, không biết làm sao lại đến tay Lỗ Minh Đạt rồi.
Nhưng Lỗ Minh Đạt lại có thể dùng được thanh đại chùy này, có lẽ là về mặt sức mạnh có thiên phú rất đặc thù, lại tu luyện loại Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật nào đó có tác dụng tăng cường lực lượng, nếu không căn bản không chơi được cây đại chùy này.
Một người khác là Kim Thu Ly, là em họ của Kim Nhật Kiệt, là một người tuổi còn trẻ thanh tú, thoạt nhìn hẳn là một người tương đối dễ nói chuyện.
Đối với việc Hàn Sâm sớm gia nhập, mặc dù bọn Kim Nhật Kiệt có chút khó chịu, nhưng bởi vì Hàn Sâm đã hướng lên cấp trên xin chỉ thị rồi cũng được phía trên đồng ý, bọn họ cũng không nói thêm gì nữa.
Hơn nữa Hàn Sâm thức thời như vậy, không gây chuyện cũng không phát biểu ý kiến, cũng để cho ấn tượng của bọn họ đối với Hàn Sâm tốt lên rất nhiều.
Giáo sư Tôn cũng không trực tiếp tiến về Cương Giáp Tí Hộ Sở, ông ta muốn ở phụ cận Vinh Diệu Tí Hộ Sở thu thập một ít mẫu thực vật và làm công tác điều tra, đại khái cũng cần khoảng mười ngày, sau đó mới có thể lên đường tiến về Cương Giáp Tí Hộ Sở.
Để cho Hàn Sâm có chút giật mình là, mục tiêu của giáo sư Tôn chính là Hồng Đồng Sơn Mạch.
- Giáo sư Tôn, tại sao ngài lại si mê nghiên cứu thực vật ở trong Tí Hộ Sở như vậy?
Sau khi thân quen với giáo sư Tôn, Hàn Sâm đại khái cũng biết giáo sư Tôn không phải là một người khó ở chung, vào lúc nghỉ ngơi buổi tối, thừa dịp mọi người vây quanh đống lửa ăn đồ ăn, liền hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.
Giáo sư Tôn vừa cười vừa nói:
- Kỳ thật xem như là thừa kế nghiệp cha ông đi, ông nội cùng cha tôi đều làm công tác nghiên cứu này, từ nhỏ tôi đã học được không ít kiến thức liên quan tới phương diện này, cũng cảm thấy rất hứng thú đối với mấy thứ này.
Hàn Sâm im lặng không nói gì, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên mở miệng hỏi như thế nào, bởi vì hắn muốn biết chính là, giáo sư Tôn nghiên cứu những loại thực vật này đến cùng có lợi ích gì.
Dị sinh vật ở trong Tí Hộ Sở có thể gia tăng gen, mặc dù chưa từng nghe nói có ai ăn thực vật có thể gia tăng gen, hơn nữa đại đa số thực vật đều có hại cho thân thể.
Giáo sư Tôn lại tựa hồ như đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Hàn Sâm, hoặc là nói đối với những vấn đề này đã có quá nhiều người hỏi rồi, ông ta sớm đã thành thói quen.
- Tôi nghiên cứu thực vật ở trong Tí Hộ Sở, chủ yếu vẫn là hy vọng góp chút sức mọn cho nhân loại.
Giáo sư Tôn cười cười tiếp tục nói:
- Dị sinh vật ở trong Tí Hộ Sở có thể gia tăng gen, nhưng mà thực vật lại không có hiệu quả như vậy, vì sao đều là sinh vật ở trong Tí Hộ Sở, giữa thực vật cùng dị sinh vật lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Hàn Sâm thức thời lắc đầu, hơn nữa cũng xác thực là hắn không biết.
- Kỳ thật tổ tiên của tôi học y, hơn nữa là thảo dược y học cổ xưa, cho nên ông nội cùng cha tôi đều cho rằng các loại thảo dược ở trên tinh cầu đều cóc dụng bất đồng, như vậy những thực vật ở trong Tí Hộ Sở kia, cũng có thể làm thảo dược sử dụng được hay không? Trên thực tế mọi người đều biết, có rất nhiều thực vật ở trong Tí Hộ Sở sau khi ăn đều có tác dụng phụ và tác hại rất mạnh, nhưng mà điều này cũng đã biến tướng chứng minh, bản thân những thực vật này có dược hiệu rất mạnh…
Lúc Tôn Minh Hoa nói lên những chuyện này, rất có xu thế thao thao bất tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận