Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2269. Thánh Bia.

“Em trai ngoan của ta, không lẽ ngươi ngây thơ tưởng rằng có thể chống lại ta dựa vào sức mạnh của Huyết Kỳ Lân sao?” Hồ Phi cười nói khanh khách khi nhìn thấy Hàn Sâm và Huyết Kỳ Lân đã đi tới trước núi.
“Chị nghĩ nhiều rồi, chúng ta là quan hệ gì chứ? Sao ta có thể ra tay với người chị gái như ngươi được? Chị đã thoát khỏi vòng vây, em cố ý mang theo Huyết Kỳ Lân đến chúc mừng chị thoát khỏi cấm chế” Hàn Sâm nói.
“Nếu tới chúc mừng chị đây thoát khỏi cấm chế, có lẽ sẽ mang theo lễ vật đến chứ nhỉ? Nếu không chị sẽ tức giận đấy.” Hồ Phi cười xinh đẹp rồi nói.
Hàn Sâm đương nhiên hiểu lễ vật mà Hồ Phi nói đến là gì, lập tức không chút do dự nào lấy ra một vật rồi dâng tới trước mặt Hồ Phi: “Đương nhiên, đây là ngày vui của chị, sao người làm em trai như ta đây lại không mang theo lễ vật đến chứ.”
Hồ Phi nhìn thứ trong tay Hàn Sâm rồi nhìn về phía đám người Bạch tiên sinh và hỏi: “Các ngươi thấy lễ vật em trai ta tặng thế nào?”
“Hồi bẩm đại nhân, chúng ta không biết. Chỉ có Edward biết đồ vật kia là gì, chúng ta không biết có phải vật này hay không.” Bạch tiên sinh hơi khó xử nói.
Hồ Phi vẫy tay, vật trong tay Hàn Sâm lập tức rơi vào tay Hồ Phi. Hồ Phi nhìn vật trong tay, chỉ thấy một viên tinh thể đá, nhìn một lúc cũng không nhìn ra đầu mối gì.
“Đây thật sự là thứ ngươi mang ra từ trong thành Quỷ Cốt sao?” Hồ Phi nhìn chằm chằm Hàn Sâm và hỏi.
“Không thể giả được.” Hàn Sâm khẳng định.
Hồ Phi giao miếng đá cho Bạch tiên sinh: “Bạch tiên sinh, ngươi nhìn xem vật này thế nào?”
Bạch tiên sinh trầm ngâm nói: “Không biết vật này đặc biệt ở chỗ nào, nhưng nó quả là một món đồ cổ, niên đại đã cực kỳ lâu đời, không phải là vật dễ dàng có được.”
Hiển nhiên lời này của Bạch tiên sinh là nói với Hồ Phi. Hắn cũng không biết đây có phải thánh vật bên trong thành Quỷ Cốt hay không, nhưng chắc hẳn là đồ cổ, không phải thứ có thể làm giả dễ dàng được.
Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng: “Đương nhiên là đồ cổ, đây chính là thứ mà ta đặc biệt trở về vũ trụ Liên Minh, lấy từ trong di tích rách nát của Tinh Tộc về.”
Hồ Phi mỉm cười, nhìn về phía Hàn Sâm nói: “Ngươi đã đối xử tốt với chị như thế, thì lại đi một chuyến cùng chị đi.”
“Chị cứ việc sai khiến.” Hàn Sâm cười nói.
Hồ Phi không tin Hàn Sâm lại dễ dàng đưa đồ vật cho nàng như vậy, nhưng hiện giờ nàng vẫn chưa phân biệt rõ được thật hay giả, chỉ có thể dẫn Hàn Sâm cùng đi đến trước Thánh Bia, đến lúc đó đương nhiên có thể kiểm chứng được vật này thật hay giả.
Hồ Phi vừa nghĩ đến, xích Trật Tự vô hình đã lập tức trói chặt Hàn Sâm và Huyết Kỳ Lân. Sau đó nàng vừa cười vừa nói: “Ngươi không nên trách chị, thật sự là em quá nghịch ngợm, không khiến chị bớt lo chút nào nên chị đây cũng đành buộc lòng phải ra hạ sách này.”
“Khiến chị phải lo lắng rồi” Hàn Sâm thản nhiên cười nói.
“Còn cái thứ giống như tổ chim của ngươi đâu?” Hồ Phi quan sát trên người Hàn Sâm nhưng không phát hiện ra cái tổ chim mà Hàn Sâm dùng trước đó.
Món đồ đó lại có thể làm tan rã xích Trật Tự của nàng, khiến nàng có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
“Giấu trong Bạch Cốt Đại Địa Ngục rồi, nếu chị gái có thể tìm được thì sẽ tặng cho ngươi.” Hàn Sâm cười nói.
Bây giờ Hồ Phi cũng chẳng có tâm trạng đi tìm, lục soát trên người Hàn Sâm một lần, không tìm ra tổ chim thì bỏ qua luôn, chỉ cần món đồ kia không ở trên người Hàn Sâm là được.
Giấu trong Bạch Cốt Đạo Địa Ngục cũng chẳng khác biệt so với đặt trong kho hàng của nàng, lúc trở về lại từ từ tìm kiếm cũng không muộn.
Dẫn đám người Hàn Sâm ra khỏi Bạch Cốt Đại Địa Ngục, sau đó khoá cửa Địa Ngục Khô Lâu lại, Hồ Phi trực tiếp xé rách cấm chế của cửa chính cung điện, mang bọn họ ra ngoài cung điện.
“Lâu rồi không cảm nhận được không khí trong lành như vậy.” Hồ Phi đứng dưới bầu trời đêm, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời đầy sao và nói.
Đám người Hàn Sâm và Bạch tiên sinh đứng cùng nhau, đều không nói gì, tình cảnh của Bạch tiên sinh và Ky Sĩ Vương Băng Lam cũng chẳng khá hơn Hàn Sâm chút nào.
Hồ Phi vui giận thất thường, chẳng ai biết khi nào nàng sẽ muốn giết người.
“Đi thôi, đi tới Thánh Bia thôi, để chúng ta cùng xem rốt cuộc Thánh Vực Chi Chủ để lại cái gì” Hồ Phi nhìn về phía Bạch tiên sinh nói.
“Đoạn Tội, ngươi đi trước dân đường đi.” Bạch tiên sinh nói. “Tiên sinh…” Đoạn Tội thay đổi sắc mặt.
“Chuyện đã tới nước này còn để ý nhiều như vậy làm gì nữa, bảo vệ tính mạng của chúng ta quan trọng hơn.” Bạch tiên sinh cười khổ nói.
“Bạch tiên sinh, quả nhiên ngươi là người thức thời. Các ngươi yên †âm, ta không người thích giết chóc, chỉ cần ta lấy được di vật của Thánh Vực Chi Chủ, các ngươi đều có thể còn sống trở về một cách bình yên vô sự.” Hồ Phi mỉm cười nói.
Đám người Ky Sĩ Vương Băng Lam đều là hạng người có kiến thức sâu rộng, tất nhiên sẽ không tin vào lời hứa hẹn của Hồ Phi, nhưng đã tới †ình cảnh này, bọn họ mà không dẫn đường thì chỉ có đường chết. Trước hết bọn họ chỉ có thể làm theo lời nói của Hồ Phi.
Cho dù bọn họ không nói cho Hồ Phi nơi đặt Thánh Bia, chỉ cần Hồ Phi muốn tìm thì luôn có thể tìm ra, chỉ lãng phí thêm chút thời gian mà thôi.
Harder và Ky Sĩ Vương Băng Lam liếc mắt nhìn Bạch tiên sinh theo bản năng.
Lúc này bọn họ mới biết Bạch tiên sinh đã biết vị trí của Thánh Bia.
Harder vừa đi vừa âm thầm suy nghĩ. Trong những người này, chỉ có hắn biết được Hàn Sâm đã lấy đi một phiến đá từ thành Quỷ Cốt mà không phải là viên tinh thể đá được lấy ra lúc nãy.
“Quả nhiên Hàn Sâm thật to gan, dám lấy thánh vật giả ra lừa gạt Hồ Phi. Nhưng giả chính là giả. Sau khi đến Thánh Bia, thật giả lập tức rõ ràng, rốt cuộc hắn còn có tính toán gì nữa đây? Chẳng lẽ hắn có cách chạy trốn sao?” Harder nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nếu Hàn Sâm có hành động quái lạ nào thì hắn cũng có thể nắm lấy cơ hội.
Hàn Sâm quả thật muốn chạy trốn, nhưng xích Trật Tự của Hồ Phi buộc chặt lấy hắn và Huyết Kỳ Lân, lại còn luôn chú ý đến hắn, căn bản không cho hắn cơ hội chạy thoát nào.
Dưới sự dẫn đường của Đoạn Tội, đoàn người nhanh chóng vượt núi, tiến vào trong một khu rừng rậm nguyên sinh rộng lớn. Rất nhiều dị chủng gặp trên đường đều bị Ky Sĩ Vương Băng Lam và Đoạn Tội tiện †ay chém chết, không gặp phải tồn tại nào quá mạnh.
“Là chỗ này. Đi ở bên trong khu rừng rậm nguyên sinh hơn bốn ngày, đột nhiên Bạch tiên sinh chỉ vào một nơi ở phía trước, nói.
Ánh mắt mọi người đều nhìn theo phương hướng của ngón tay Bạch tiên sinh, không khỏi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ngay cả Hàn Sâm cũng có vẻ hoài nghi.
“Đó chính là Thánh Bia sao?” Hồ Phi nhìn đồ vật mà Bạch tiên sinh chỉ, cau mày nói.
Đồ vật mà Bạch tiên sinh chỉ vào lại là một gốc cây trông như cái cây héo, không chút thu hút nào. Cái cây kia to đến ba, bốn người mới ôm hết, nhưng nó đã chết khô từ lâu. Trên cây đến cả một cái lá cũng không có, phần lớn nhánh cây đã đứt gãy, đứng trơ trọi trong rừng rậm.
Ở trong rừng rậm nguyên sinh rộng lớn này, không có mười vạn thì cũng có tám vạn cái cây héo rũ như thế. Vậy mà Bạch tiên sinh lại nói nó là Thánh Bia, thật khiến người ta khó lòng tin được.
Hàn Sâm dùng Động Huyền Khí Tràng quét thử, cũng không phát hiện ra cây khô kia có gì đặc biệt.
“Chỗ Thánh Vực Chi Chủ giấu bảo vật, đương nhiên sẽ không để cho người khác liếc mắt một cái đã nhìn ra, nhưng các ngươi đến gần một chút rồi nhìn kỹ càng thì sẽ phát hiện ra chỗ huyền diệu của gốc cây khô kia.” Bạch tiên sinh lạnh nhạt nói.
Hết chương 2269.
Bạn cần đăng nhập để bình luận