Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1799. Võ trang gen tỉnh thể

“Đương nhiên là đã nghe nói đến rồi, cái vỏ kiếm kia có liên quan đến Tinh tộc ư2?” Trong lòng Hàn Sâm bỗng nhảy dựng lên một cái. Có điều lại vẫn cố ý đè nén tâm trạng xúc động của bản thân, trông có vẻ rất thản nhiên mà hỏi.
“Biết rõ rồi còn hỏi làm gì nữa?” Isa lạnh lùng đáp lại một câu.
“Ta chỉ là từng nghe nói về một chủng tộc như vậy mà thôi, cũng không biết rõ tình huống cụ thể là như thế nào nữa. Ta còn phải làm phiền ngươi giải thích để tránh cho ta nhàn rỗi mà sinh ra hoảng sợ, làm ra chuyện nào đó không thể đoán trước được thôi.” Trong tay Hàn Sâm vừa vân vê mũi tên vừa cười tủm tỉm nói.
Nội tâm Isa đang cực kỳ oán hận Hàn Sâm, có điều nàng vẫn cố nén lại lửa giận nói: “Lúc trước Tinh tộc vốn được xem như là một chủng tộc mới trong đại vũ trụ gen. Thời gian lao ra khỏi tinh cầu và tiến vào thời đại vũ trụ tương đối ngắn ngủi. Trình độ tiến hoá cơ thể của bọn họ cũng rất bình thường, thậm chí so với một số chủng tộc thấp hơn còn không bằng ấy chứ. Thế nhưng nghiên cứu khoa học kỹ thuật về công nghệ gen của Tinh tộc lại thực sự rất xuất sắc. Thậm chí bọn họ còn chế tạo phát triển ra một loại võ trang gen tinh thể dành cho những binh sĩ thông thường nhằm giúp họ có thể cạnh tranh và chống lại với cả công tước, hầu tước, thậm chí là các vương giả.”
“Còn có thứ sức mạnh như thế nữa á?” Trong lòng Hàn Sâm cực kỳ kinh ngạc. Ban đầu hắn cho rằng Tinh tộc bị người khác tiêu diệt thảm hại như vậy, chắc hẳn cũng không được tính là hùng mạnh gì cho lắm. Nhưng sau khi vừa nghe Isa nói, mặc dù trình độ tiến hoá bản thân Tinh tộc không cao, nhưng bọn họ lại không hề có vẻ gì là yếu thế hết.
Isa phớt lờ Hàn Sâm và tiếp tục nói: “Sau khi Tinh tộc phát minh ra võ trang gen tinh thể, thế lực cũng không ngừng bành trướng ra bên ngoài. Đồng thời tham vọng của họ cũng nhanh chóng lan rộng, thậm chí họ còn bắt đầu đánh chủ ý lên thần điện gen đấy. Phải biết rằng, người mạnh nhất trong Tinh tộc lúc bấy giờ cũng chỉ là một công tước mà thôi. Ngay cả một cường giả cấp vương giả cũng không có, vậy mà lại muốn dùng thực lực của chủng tộc như vậy đòi đi khiêu chiến thần điện gen. Từ xưa đến nay, Tinh tộc cũng được coi như là tộc đầu tiên đó chứ.”
“Đáng tiếc cuối cùng bọn họ vẫn thất bại. Có vẻ như võ trang gen tinh thể mà họ sáng tạo ra vẫn không thể nào so sánh được với vương giả chân chính.” Hàn Sâm biết rõ kết cục sau cùng của Tinh tộc là gì.
lsa khinh thường mà liếc Hàn Sâm một cái: “Ngươi không hiểu thì cũng đừng nói chuyện, sẽ không ai coi ngươi là đồ đần đâu mà lo. Võ trang gen tinh thể của Tinh Tộc lúc đó hoàn toàn có thể sánh ngang với sự tồn tại của đỉnh cấp như vương giả. Nếu như bọn họ chỉ đơn giản khiêu chiến thượng tộc bình thường thì có khả năng rất lớn là họ sẽ thành công đốt đèn thượng vị. Chẳng qua bọn họ quá mức tự cao tự đại, mới nghiên cứu ra một loại võ trang gen tinh thể mà đã tuyên bố nó có thể vượt qua cả cường giả Thần hóa. Hơn nữa chỉ ỷ vào loại võ trang gen tinh thể kia mà lúc đó lại dám khiêu chiến một thượng tộc cường đại vượt xa mức bình thường. Kết quả cuối cùng mới bị tiêu diệt bởi cường giả cấp Thần hóa của thượng tộc kia và từ đó cũng gần như hoàn toàn biến mất khỏi vũ trụ.”
Hàn Sâm nghe vậy thì trong lòng vô cùng ngạc nhiên, hoá ra Tinh tộc lại còn có một đoạn quá khứ huy hoàng đến như vậy, thật sự là khá nằm ngoài dự đoán của Hàn Sâm.
“Không phải vỏ kiếm kia chính là loại gen tinh thể pha lê được tuyên bố là có thể vượt qua cả cường giả Thần hóa siêu việt đấy chứ?” Ánh mắt Hàn Sâm rực lửa nhìn chằm chằm vào cái vỏ kiếm trong hồ và nói.
Isa chế nhạo nói: “Ngươi nghĩ nếu quả thật là thứ kia thì liệu nó có còn †ồn tại đến tận bây giờ mà không bị người khác lấy đi không?”
“Nói không chừng cũng có thể là do không ai biết rõ thì sao.” Hàn Sâm cười nói.
Isa thờ ơ nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, quyền lực sẽ không tự nhiên mà sinh ra. Cho dù là Tinh tộc, lúc đầu cũng chỉ chế tạo được thành công, làm ra một món võ trang gen tinh thể như vậy. Nhưng kết quả cũng chứng minh rồi đấy, thứ bọn họ gọi là thành công, kỳ thật vân là thất bại mà thôi. Chưa nói đến việc vượt qua cường giả Thần hóa siêu việt, ngay cả tư cách đấu một trận chiến cơ bản với cường giả Thần hóa cũng không có nữa là. Món tinh thể gen kia cũng bị cường giả Thần hóa đánh cho tan thành bụi bặm rồi còn gì. Lúc đó chư thiên vạn tộc đều tận chứng kiến hết chuyện này, thời điểm đó nói tới việc này thì không ai là không biết đến. Đáng tiếc là thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, ở thời đại hiện tại này, còn có rất ít chủng tộc có thể biết đến hai từ Tinh tộc.”
“Vậy thì vỏ kiếm kia là cái gì thế?” Hàn Sâm chớp chớp mắt hỏi.
“Nó chỉ là một món võ trang gen tinh thể thông thường thôi. Nếu như nó được hoàn chỉnh thì có lẽ nó có thể đạt đến cấp công tước cấp hoặc thậm chí là cấp vương tiêu chuẩn đấy. Thật không may, bây giờ chỉ còn lại một cái vỏ đao, cũng vì thế mà uy năng của nó đã bị giảm đi rất nhiều.” Isa thản nhiên nói.
Hàn Sâm cũng không tin vào lời nói Isa lắm. Hắn không biết rốt cuộc Isa là ai, có điều dựa theo trình độ kỹ năng của Isa, nàng tuyệt đối không phải là thành viên bình thường của một thượng tộc, mà rất có thể là một công tước hoặc một vị vương giả gì đó.
Một đại nhân vật như thế lại chấp nhận mạo hiểm tiến vào một nơi như Ma Trủng này. Nếu như nói chỉ là vì một món võ trang gen tinh thể bị khiếm khuyết không hoàn thiện thì có đánh chết Hàn Sâm cũng không bao giờ tin được.
Hàn Sâm chớp mắt rồi nhìn chằm chằm vào vỏ kiếm nói: “Nghe đâu lúc trước ở chỗ này có hai vị cường giả cực kỳ khủng bố động tay động chân đánh nhau. Bọn họ cùng tranh đoạt một bảo vật tuyệt thế vô song nên mới biến một không gian tốt đẹp ngoài hành tinh như này trở thành dáng vẻ như bây giờ. Không phải thứ bảo vật mà bọn họ muốn cướp kia chính là cái vỏ đao này đấy chứ?”
“Trí tưởng tượng của ngươi thật phong phú.” Isa lạnh giọng nói một câu.
Hàn Sâm còn muốn tiếp tục nói mấy câu với Isa, nhưng lại đột nhiên nghe được trong hồ truyền đến một tiếng động. Cái vỏ kiếm kia bỗng nhảy lên một cái, bắn về phía bức tượng đá hệt như mũi tên.
Trong lòng Isa vui mừng khôn xiết, cũng không còn rảnh nói nhảm nữa cùng Hàn Sâm, nàng đưa tay ra định chộp lấy vỏ kiếm đang vụt bay.
Nàng nói nhiều lời như thế với Hàn Sâm chính là vì để ổn định Hàn Sâm, chờ đợi thời khắc này đến. Bây giờ vỏ kiếm đã không bị quấy nhiễu, đúng như trong dự tính của nàng, nó bay về phía bức tượng đá, nàng tự khắc cũng không còn tâm trạng để ý tới Hàn Sâm nữa. Chỉ cần có thể bắt được vỏ đao là nàng đã đại công cáo thành. Đến lúc đó, trước hết nàng phải giết chết tên Hàn Sâm ghê tởm này để tế đao mới được.
Vị trí mà vỏ kiếm bay đến là chính giữa lông mày của tượng đá. Lúc này Hàn Sâm mới phát hiện ra chính giữa lông mày của tượng đá có một cái rãnh dọc.
Ban đầu Hàn Sâm cho rằng cái rãnh dọc kia chỉ là một loại hình điêu khắc trang trí bình thường nào đó, giống như những vết dọc trên mắt của tượng thần thôi.
Hiện tại hắn mới phát hiện ra rằng nó có lẽ không phải là một kiểu trang trí chạm khắc mà là bị vỏ đao cắm tạo thành một cái khe lõm.
Chẳng qua Hàn Sâm thật sự không thể hiểu được tại sao lúc trước vỏ đao lại được cắm vào nơi đó, và tại sao bây giờ lại tự động nhét vào lại để làm gì chứ.
Sau khi suy nghĩ, Hàn Sâm đã nhìn thấy Isa đang đứng trên vai phải của bức tượng, vươn tay ra sắp bắt lấy vỏ kiếm đang bay nhanh đến.
Hàn Sâm tung một quyền về phía lòng bàn tay của Isa, đồng thời chộp lấy vỏ đao bằng một tay còn lại.
Trong mắt Isa hiện lên một tia sát ý. Đao quang lóe lên, suýt chút nữa đã chém đứt cả bàn tay đang chụp vào vỏ kiếm của Hàn Sâm. May mà Hàn Sâm đã phản ứng kịp co tay lại nhanh.
Nắm đấm kia của Hàn Sâm và một chưởng từ tay khác của Isa cũng
đồng thời đánh vào nhau. Chỉ nghe thấy một tiếng bịch vang lên, thân hình cả hai đều lung lay chấn động, lui về sau nửa bước. Không ai có
thể bắt được vỏ kiếm.
Vỏ kiếm bay qua giữa hai người, nó đã khảm vào cái rãnh trên trán tượng đá, kín kẽ không một tí chênh lệch nào, cứ như vốn dĩ trời sinh nó đã ở bên trong rồi ấy.
“Ngươi muốn chết hả!” Khuôn mặt Isa âm trầm như nước như thể nàng đã đạt đến giới hạn sự nhãn nại với Hàn Sâm.
“Thứ tốt ai gặp được thì có phần của người đó, vỏ đao này nói như thế nào cũng nên chia cho ta một nửa nhỉ?” Hàn Sâm lại cười tửm tỉm nói.
“Ngươi thật sự cho rằng ta không thể giết được ngươi ư?” Isa nắm chặt đao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm. Khí thế trên người nàng lúc đó đột nhiên tăng vọt, cả người như có từng luồng tử sắc diễm lệ lộng lẫy bốc lên.
“Không phải là sức mạnh bên trong Ma Trủng sẽ bị áp chế, ngay cả vương giả cũng không có cách nào sử dụng được sức mạnh cường đại, chẳng khác gì người bình thường hay sao? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hàn Sâm biến sắc, thầm kêu không ổn.
Hết chương 1799.
Bạn cần đăng nhập để bình luận