Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2487. Đã đồng ý với hắn.

Mặc dù lĩnh vực Vạn Từ của Kik không được coi là lĩnh vực mạnh nhất trong Tộc Hoàng Cực, nhưng với tư cách là một Tộc Hoàng Cực, hắn đã thức tỉnh Hoàng thể Vạn Từ. Hơn nữa, thân là Bán Bộ Thần Hóa, ở dưới lĩnh vực Vạn Từ của hắn, dị chủng cấp Vương bình thường rất khó di chuyển, dù là nửa bước.
Một đứa trẻ như Bảo Nhi lại có thể không để ý đến lực từ của lĩnh vực Vạn Từ, khiến cho đáy lòng Kik hết sức kinh ngạc.
Do dự một chút, Kik giơ tay lên, một chùm Từ quang màu đen ngưng tụ lại trên bàn tay, sắp bắn vào Bảo Nhi còn đang điều khiển Đại Bạch Kình ở đó.
“Đại nhân… Xin ngươi… Xin ngươi đừng… Đừng làm tổn thương nàng…”
Khi Kik đang chuẩn bị bắn Từ quang về phía Bảo Nhị, lại nhìn thấy một người phụ nữ run rẩy đứng lên, mạnh mẽ chống lại sức mạnh của lĩnh vực Vạn Từ, chắn ở phía trước Bảo Nhị, run lẩy bẩy nói.
“Lại có thể hành động bên trong lĩnh vực Vạn Từ của ta, ngươi cũng coi như không tệ.” Ánh mắt Kik ngưng lại. Hắn chuẩn bị giải quyết
người phụ nữ này trước.
“Đại nhân tha mạng!” Nhưng ai biết được người phụ nữ kia sẽ quỳ xuống đất bịch một phát, liên tục dập đầu với Kik, vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ: “Đại nhân, ngươi tha cho chúng ta đi, chúng ta chỉ là phụ nữ nhỏ yếu, vô dụng mà thôi, không ảnh hưởng đến chuyện quan trọng của đại nhân ngươi được. Ngươi cứ coi chúng ta như là cái rắm rồi thả đi…”
Ninh Nguyệt đau khổ cầu xin, đập đầu đến kêu bang bang.
“Không muốn chết thì cút đi” Ở Tộc Hoàng Cực, Kik cũng được coi là người có thân phận, khinh thường giết một người phụ nữ như vậy, Hắn hừ lạnh, nói.
“Đúng, đúng, đúng, chúng ta cút luôn đây.” Ninh Nguyệt đứng lên, muốn kéo Bảo Nhi đi.
“Bùm!” Từ quang trong tay Kik đánh thẳng vào mặt Ninh Nguyệt, trực tiếp đánh Ninh Nguyệt bay ra ngoài.
Sau khi chịu một đòn, mặt Ninh Nguyệt như biến thành nam châm cường lực, khiến cho khuôn mặt của Ninh Nguyệt không tự chủ được mà dính vào thành phi thuyền. Khuôn mặt nàng bị ép đến mức thay đổi hình dạng, dù thế nào cũng không thể kéo ra được.
“Ngươi cút đi, nàng không thể đi.” Kik vừa nói vừa đánh ra một chùm †ừ quang, về phía người Bảo Nhi.
Oành!
Thế nhưng không biết vì sao, Ninh Nguyệt lại lao đến. Hai tay nàng chặn lại Từ quang, hai tay lập tức trầm xuống, bị dính chặt trên sàn nhà. Mặt của nàng cũng dí sát mặt đất, miệng bị ép đến biến dạng.
“Đại nhân, xin ngươi bỏ qua cho nàng, nàng vẫn chỉ là một đứa bé. Ta đã đồng ý với Hàn Sâm sẽ quan tâm chăm sóc con của hắn…” Ninh Nguyệt nằm rạp trên mặt đất với tư thế kỳ quái, nước mắt nước mũi giàn rụa mà tiếp tục cầu xin.
“Thì ra ngươi muốn đâm đầu vào chỗ chết.” Sắc mặt Kik lạnh lẽo, phóng ra Từ quang trên nắm tay.
Ninh Nguyệt lập tức bị dọa đến đũng quần nóng lên, sau đó chỉ thấy trên mặt đất đã ướt một khoảng. Nàng bị dọa sợ đến tè cả ra quần.
Kik ngửi mùi nước tiểu, lập tức nhịn không được mà khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy giết một người phụ nữ như vậy sẽ làm bẩn tay mình. Hắn lười để ý tới Ninh Nguyệt, mắt nhìn chằm chằm Bảo Nhi. Từ quang trên tay càng ngày càng sáng, gần như là một vầng mặt trời màu đen.
Bảo Nhi vẫn đang điều khiển Đại Bạch Kình chiến đấu với ky sĩ Tộc Hoàng Cực, hoàn toàn giống như không nhìn thấy Kik.
Kik hừ lạnh một tiếng, quăng Từ quang trên tay về phía Bảo Nhi. Tuy nhiên, hắn lại thấy hai tay Ninh Nguyệt chống mặt đất, tay chân đều phát run, nhưng lại run rẩy bò tới như cũ, bò tới bên chân Kik, đau khổ cầu xin: “Đại nhân, cầu ngươi tha cho chúng ta đi, chúng ta thật sự sẽ không ảnh hưởng tới đại nhân ngươi, để cho ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được…”
“Cút! Đồ chó cái bẩn thỉu nhà ngươi.” Kik đá một phát vào mặt Ninh Nguyệt, trực tiếp đá bay nàng ra ngoài.
Bịch!
Ninh Nguyệt đập vào tường phi thuyền, mặt mũi đầy máu tươi, nhưng thân thể lại bị tường hút vào, không thể rơi xuống.
“Bây giờ ngươi đang cản đường, nếu không muốn chết thì đừng nói nhảm nữa. Nếu không ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.” Kik không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn chăm chú về phía Bảo nhi. Từ quang trong tay như muốn đánh ra ngoài.
“Ta bảo ngươi dừng tay…” Ở bên kia, tiếng nói của Ninh Nguyệt run lẩy bẩy, như sắp bị dọa khóc.
Kik nhìn nàng một cái, nhìn nàng giãy dụa đau khổ ở đó, thân thể lại không thể tách ra khỏi thành phi thuyền, bị lực từ hút chặt, giống như một cái bánh thịt.
Không tiếp tục chú ý Ninh Nguyệt nữa, Từ quang trong tay Kik lóe lên, đánh về phía Bảo nhi.
“Dừng tay… Ta bảo ngươi dừng tay…” Ninh Nguyệt sợ hãi thét lên, thân thể lại mạnh mẽ tránh thoát khỏi lực hút từ tính, nhảy tới phía trước Bảo nhị, lại chặn lại từ quang như vầng mặt trời đen kia.
Bùm!
Lực từ đáng sợ rơi xuống người Ninh Nguyệt. Thân thể Ninh Nguyệt lập tức bị ném xuống đất giống như một ngọn núi. tTay chân và cả người nàng như bị đập ở trên mặt đất, cả người đều biến dạng.
Kik không thèm quan tâm đến nàng, lại ngưng tụ lực từ trên tay một lần nữa.
“Dừng tay… Van xin ngươi… Đừng thương tổn nàng… Ta đã đồng ý với Hàn Sâm sẽ quan tâm chăm sóc con gái của hắn… Ta đã đồng ý với hắn…” Ninh Nguyệt nằm sát trên mặt đất, nước mắt nước mũi đều chảy ra, khóc lóc mà nói.
Mắt thấy Kik lại muốn dùng Từ quang đánh về phía Bảo Nhi, Ninh Nguyệt cố gắng đứng lên. Nhưng nàng bị Từ quang đánh vào ba lần, lực từ trên người quá mạnh, giãy dụa thể nào cũng không dậy nổi.
“Đừng mà… Đừng nên thương tổn nàng… Ta đã đồng ý… Đồng ý rồi…” Giọng nói của Ninh Nguyệt run rẩy, thân thể cũng đang run rẩy, nhưng làm sao cũng không đứng dậy được.
Nàng trơ mắt nhìn Kik ngưng tụ ra Từ quang như một vầng mặt trời đen, tàn nhãn đánh về phía Bảo Nhi.
“Ta bảo ngươi dừng tay…” Ninh Nguyệt nhìn Từ quang đánh về phía Bảo Nhi, đột nhiên lớn tiếng hét lên. Thân thể nàng run rẩy bốc lên ánh hào quang màu xanh, bao bọc toàn bộ thân thể nàng vào trong.
Bên trong ánh hào quang màu xanh, ánh mắt Ninh Nguyệt dần dần trở nên bình tĩnh, đường nét trên cơ thể và khuôn mặt dần trở nên nam tính, dần dần chuyển từ dáng vẻ của một người phụ nữ sang dáng người của một người đàn ông.
Những hải tặc và Phương Thanh Vũ đang bị hút trên mặt đất đều trợn †o mắt nhìn Ninh Nguyệt. Bọn họ vấn luôn cho rằng Ninh Nguyệt là một người phụ nữ vô dụng nhát gan, sợ phiền phức, nhưng đột nhiên thế nào lại lập tức biến thành đàn ông. Hơn nữa, khí tức ánh hào quang màu xanh lục trên người hắn cũng vô cùng kỳ dị.
“Ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?” Ánh mắt Ninh Nguyệt bình tĩnh và trong veo. Gương mặt hắn vẫn còn đọng nước mắt, bởi vì khung xương biến lớn mà quần áo phụ nữ ở trên người cũng bị xé rách, nhưng lại không hao tổn khí chất ôn tồn lễ độ của hắn chút nào.
“Dám giả thần giả quỷ ở trước mặt ta, vậy giết ngươi trước.” Vậy mà Từ quang màu đen trong tay Kik ngưng tụ lại biến thành một thanh Từ Đao màu đen, chém về phía Ninh Nguyệt.
Vẻ mặt Ninh Nguyệt rất bình tĩnh. Hắn nắm một thanh kiếm nhỏ màu xanh lục trong lòng bàn tay. Trong nháy mắt khi Từ Đao màu đen của Kik chém tới, thân thể của hắn bị lực từ hút đi, hắn đích thân hướng về lưỡi đao của từ đao.
Răng rắc!
Khoảnh khắc Ninh Nguyệt bị hút đến trước Từ Đao màu đen, thanh tiểu kiếm màu xanh lục trong tay hắn vung lên. Một đường kiếm màu xanh lục hiện lên, lập tức chỉ nhìn thấy một nửa thanh Từ đao bay lên giữa không trung cùng với đầu của Kik.
Bịch!
Thân thể không đầu của Kik bị quẳng xuống đất. Bọn người Phương Thanh Vũ nhìn đến ngơ ngẩn.
“AI” Mà ở một bên khác, Ninh Nguyệt thu lại ánh hào quan màu xanh lục trên người, thanh tiểu kiếm màu xanh lục trên tay cũng rơi xuống đất. Thân thể lại khôi phục thành hình dáng người phụ nữ. Người phụ nữ nhìn thi thể không đầu kia, lấy hai tay che mặt lại phát ra tiếng thét chói tai cao vút, lùi lại đằng sau với vẻ mặt kinh hãi.
Hết chương 2487.
Bạn cần đăng nhập để bình luận