Tam Thốn nhân Gian

Chương 225

Chương 225Chương 225
QUÀ SINH NHẬT
Sau một lúc lâu thì giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của chị gái kia mới vang lên trong đầu hắn.
“Ngươi có chuyện gì căn nên mới gọi ta chứ gì.”
Vương Bảo Nhạc nghe thế thì cười toe toét, trong mắt lại lóe lên. Những lời này của đối phương đã chọt thẳng vào mục đích của hắn trước đó, từ điểm này khiến Vương Bảo Nhạc xác định được một chuyện.
Chị đẹp này của hắn có thể thông qua bản thân hắn hoặc cách gì đó mà phát giác ra những chuyện bên ngoài, ví như mảnh vơ này vậy, có khi hắn vừa lấy được thì đối phương đã biết rồi nhưng vẫn không hề nhắc tới...
“Chị đẹp hiểu l'âm Bảo Nhạc rồi. Em sao có thể là loại người như thế được. Em vốn định tặng mảnh vỡ này cho chị đẹp làm quà sinh nhật nè.”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, lập tức xun xoe.
“Quà sinh nhật ư?”
Chị đẹp kia ngớ ra.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc đắc ý, thầm nghĩ mục đích của lời mình nói ra chính là khiến cho đối phương thốt ra những lời này. Theo như hắn thấy thì mình đã tìm hiểu tính tình của chị đẹp này rõ ràng lắm rồi, cứ như mấy em gái nhỏ ấy, nên mấy lời hắn nói ra ban nãy chủ yếu là khiến đối phương cảm thấy hứng thú với tò mò thôi, còn giải thích kiểu gì thì không quan trọng lắm, cứ dỗ ngọt là được.
“Em không biết sinh nhật của chị là ngày nào nhưng em muốn mỗi món quà mình tặng cho chị đều có ý nghĩa riêng, khiến chị vui vẻ, cũng như bó hoa nhỏ 1'ân trước ấy...”
“Em muốn chị được vui vẻ, hạnh phúc, mong được nghe tiếng cười của chị, như vậy... em cũng sẽ thấy vui lây.”
Vương Bảo Nhạc nói rất đỗi chân tình.
Chị đẹp:...
Sau khi phát hiện chị đẹp kia câm nín, trong lòng Vương Bảo Nhạc lấy làm đắc ý, thầm nghĩ bản lĩnh tán gái này từ lúc vào nhà trẻ anh đây đã sõi rồi. Tuy rằng không biết tại sao sau này lớn lên ngày càng vô dụng nhưng sau mấy năm tu hành thì hắn phát hiện kỹ năng cũ này lại bắt đ'âu phát huy được uy lực vốn có của nó.
“Nhất là đối với chị gái này, dùng cái nào là chuẩn cái đó. Chắc là ở hành tinh cũ của chị không ai lão luyện như mình.”
Vương Bảo Nhạc nghĩ thế thì trong lòng hí hửng lắm. Sau khi lấy gối mơ ra tiến vào thế giới trong mơ thì đặt mảnh vỡ nhỏ kia lên trên mặt nạ.
Mảnh vỡ này nhanh chóng hòa tan ra, dung hợp lại cùng với mặt nạ, sau đó chiếc mặt nạ vốn chỉ còn một nửa này lại dần xuất hiện thêm một đoạn.
Hồi lâu sau, trong sự mong chờ của Vương Bảo Nhạc, giọng nói xen lẫn chút gì đó là lạ của chị đẹp kia mới vang vọng trong đầu Vương Bảo Nhạc.
“... Cảm ơn nhé!”
“Bây giờ ngươi đã tu hành đến lúc mấu chốt, tiếp theo chính là Trúc Cơ!”
“Thực ra, ngươi có thể xem cái gọi là Trúc Cơ kia là một chiếc kính lúp phóng đại căn cơ của ngươi lên vài làn, cho nên có hai điểm sẽ quyết định sức mạnh của ngươi sau khi Trúc Cơ. Một chính là cách ngươi Trúc Cơ, hai chính là căn cơ của ngươi tốt đến cỡ nào.”
“Cách Trúc Cơ thì có rất nhiều, nhiều điêu kiện không có đủ thì ta không thể giúp ngươi được nhưng trụ cột tốt như ngươi thì sau khi Trúc Cơ cũng sẽ vượt xa những kẻ cùng cảnh giới.”
Nghe chị đẹp nói thế, hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng lên, tim đập dồn dập. Hắn chỉ chờ những lời hướng dẫn này, đồng thời cũng hiểu ẩn ý trong lời nói của đối phương.
“Cũng chính là nói, nếu trụ cột là mười, sau khi Trúc Cơ phóng đại lên gấp mười thì Trúc Cơ chính là một trăm. Nếu như trụ cột trước khi Trúc Cơ là một trăm thì sau khi Trúc Cơ chính là một ngàn!”
“Cũng là nguyên lý này, ta sẽ chỉ cho ngươi một phương pháp tên là áp súc pháp bởi vì Chân Tức chỉ có hạn, cũng như một chiếc lọ đầy rồi thì không thể chứa thêm nữa. Ngươi dùng áp súc pháp này thì có thể nén tu vi lại, tạo ra nhiều chỗ trống hơn khiến trụ cột của ngươi chắc chắn hơn nữa!”
“Cách này chẳng những có thể dùng được ở tu vi mà còn có thể dùng lúc khắc Hồi Văn khi luyện khí.”
Chị đẹp giải thích nghiêm túc một phen, dạy cho Vương Bảo Nhạc một khẩu quyết tu luyện, sau đó mới im lặng.
Sau khi nhớ kỹ khẩu quyết của áp súc pháp này, Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn, bắt đầu thử thôi diễn (*) một phen, sau khi xác định không có gì thì mới rời khỏi thế giới mộng cảnh để tu luyện thử.
(*) Thôi diễn: là hành động dùng phép thuật mô phỏng lại quá trình và tính toán những xác suất sẽ có trong tương lai rồi cho ra kết quả gần đúng nhất, có khi lại là quay ngược quá trình lại để biết nguyên nhân.
Vương Bảo Nhạc cân nhắc xong thì không vội dùng trên người mình. Hắn định bắt tay thử từ Hồi Văn của các linh bảo trước, khi nào rành rẽ rồi mới thử sau.
Cứ thế, thời gian thấm thoắt trôi qua, Vương Bảo Nhạc bế quan quên ăn quên ngủ, thử tu luyện áp súc pháp. Cách này thật sự có công dụng rất hay. Trong vòng nửa tháng, nhờ vào áp súc pháp phối hợp với tạo nghệ luyện khí của riêng mình, Vương Bảo Nhạc đã luyện chế ra được món linh bảo cấp ba cực hạn đàu tiên trong đời mình!
vượt xa hoàn mỹ, loại linh bảo này có thể nói là cực kỳ hiếm thấy trong cả Liên bang.
Mặc dù Liên bang cũng có cách luyện chế ra được loại linh bảo cực hạn này nhưng xác suất thành công quá thấp, một khi thất bại thì linh bảo sẽ bị hủy. Nhưng Vương Bảo Nhạc thì khác, sau khi cho thêm áp súc pháp trên nền cấp ba hoàn mỹ xong, khắc thêm lượng Hồi Văn nhiều gấp mười lên Linh Phôi khiển cho uy lực của linh bảo được chất chồng thêm, cường thế bước thêm một bước, trở thành cực hạn.
“Áp súc pháp này có thể cưỡng chế linh bảo tiến thêm một bậc... nhưng chỉ là đề cao một bậc mà thôi. Trừ khi có được áp súc pháp trình độ cao hơn nữa, bằng không với những gì ta biết thì làm được bấy nhiêu đã là cực hạn rồi.”
Vương Bảo Nhạc thì thào, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn. Dù chỉ có thể đề cao lên đến cảnh giới cực hạn nhưng đối với hắn mà nói thì đây đã là tốt lắm rồi. Nhất là, hôm nay hắn đang nghĩ đến chuyện Trúc Cơ của mình đột phá ở linh bảo khiến cho hẳn tự tin với việc Trúc Cơ hơn.
Vậy nên, trong thời gian tiếp theo, Vương Bảo Nhạc cũng liêu mạng toàn diện cải tạo linh bảo của mình, dùng áp súc pháp đề cao hơn phân nửa linh bảo đến cấp ba cực hạn. Lúc này, hắn cũng đã vô cùng rành rẽ về áp súc pháp, hạ quyết tâm, bắt đầu dùng đến áp súc pháp ở tu vi của bản thân!
Sau khi dùng áp súc pháp lên tu vi, thân thể của Vương Bảo Nhạc lập tức run lên, cảm giác như thể xung quanh xuất hiện vô số áp lực mênh mông đồng loạt đè nặng lên thân thể, xuyên thấu qua máu thịt, đè mạnh lên linh lực tu vi của bản thân. Loại áp súc này như cưỡng chế ngưng tụ lại, máu thịt phát ra cảm giác đau đớn dữ dội khiến Vương Bảo Nhạc thở hồng hộc, sắc mặt trở nên tái nhợt, mồ hôi tuôn như mưa.
“Sao mấy bí pháp chị đẹp dạy mình toàn đau đớn không vậy cà...”
Vương Bảo Nhạc có phẫn xoắn xuýt nhưng hiệu quả lại vô cùng rõ rệt. Hắn cảm giác được theo áp súc pháp vận chuyển, linh lực trong người mình đang liên tục ngưng tụ lại cùng một chỗ tựa như trước kia trong linh lực có rất nhiều khe hở, nay được nén lại đè kín những khe hở này khiến nó giảm bớt.
Trong quá trình này, tu vi của Vương Bảo Nhạc nhìn như đang rớt xuống nhưng thực tê' khí tức của hắn lại ngày càng mạnh hơn!!
Sau khi linh lực bị nén lại thì tính ổn định và bền bỉ được tăng cường rất nhiều. Kết cấu thay đổi cũng khiến cho linh lực của Vương Bảo Nhạc càng thêm cô đặc lại như từ sắt biến thành thép vậy.
Cho nên, dù vô cùng đau đớn nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cắn răng chịu đựng hơn nửa tháng, tu vi của hắn rốt cuộc cũng được nén đến cực hạn, không còn là Chân Tức đại viên mãn nữa mà giống như bước vào Chân Tức tầng năm vậy.
Khí tức trên người hắn rõ ràng đã mạnh hơn trước gấp ba Tân, chiến lực cũng giống thế!
Thậm chí, trong nửa tháng này, thân thể béo múp của hắn cũng bị áp súc pháp này ép cho gầy hẳn đi, gương mặt vốn tròn vo nay đã sọp đi một chút.
Khi phát hiện điêu này thì Vương Bảo Nhạc vô cùng giật mình, đồng thời cũng mừng rỡ không thôi. Hắn nhìn mình trong gương, kích động vô cùng.
“Ta thấy cằm rồi!!”
Không thể nào tả nổi sự hưng phấn, hắn đứng soi gương tròn một canh giờ, liên tục vuốt cằm của mình, cuối cùng ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Ta cũng là kẻ có cằm rồi!!!”
Trong cơn vui sướng, Vương Bảo Nhạc đi qua đi lại trong động phủ hồi lâu mới vơi bớt. Sau khi thử cảm nhận tu vi của mình, nhất là nhìn viên kết tinh trong cơ thể lúc trước, hai mắt của hắn lóe sáng.
“Tiếp theo chính là nhanh chóng trở lại đại viên mãn... Viên kết tinh này là trọng điểm, xem ra lại phải đến lôi vực(*) rồi.”
(*) Lôi vực: khu vực có sấm sét
Nghĩ tới đây, tinh thẫn của Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn. Một phần là chờ mong tu vi quay lại thành đại viên mãn, một phằn là hắn mong mình có thể gẫy thêm chút nữa sau chuyến vào lôi vực này.
“Xuất phát thôi, đề cao tu vi, đốt cháy mỡ thừa!!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lao băng băng ra khỏi động phủ, chạy thẳng đến lôi vực ở Trận Văn Các!
"filepos0005531374">

Bạn cần đăng nhập để bình luận