Tam Thốn nhân Gian

Chương 371

Chương 371Chương 371
THÀNH VIÊN MỚI CỦA NAM THẦN HỘI!

Bất Diệt Thành của tân khu Sao Hỏa to gấp vạn lần bản trước đó. Kích thước của nó cực kỳ khổng lồ và kinh người. Ngoài ra, những thiết kế và phối hợp chưa kịp hoàn thành của Bất Diệt Thành trong khảo hạch cũng sẽ được hoàn thiện hết trong tân khu này!
Trong quá trình xây dựng thành trì, Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng bận rộn bởi dù sao thì Bất Diệt Thành này cũng là do hắn một mình thiết kế. Sau khi trải qua lần khảo hạch trước đó thì uy lực xem như cũng rất mạnh, nhưng thực tế, nó vẫn có một vài vấn đề, chẳng qua là người ngoài không nhìn ra nhiêu mà thôi.
Dù sao thì hiện này cũng chỉ có mỗi mình Vương Bảo Nhạc là rành v'ê nó nhất mà thôi.
Dựa theo tính toán của hắn, nửa nám đúng là có thể chế tạo ra cái khung đủ để chứa 100 triệu người, nhưng vẫn cãn rất nhiều thời gian để kiểm tra chất lượng tân khu và khả năng chống chọi trước thú triều.
Vì vậy, kế hoạch mà Vương Bảo Nhạc đã định ra cho mình chính là sau ba tháng phải xây dựng xong xuôi cái khung căn bản của nó. Ba tháng sau đó sẽ tiếp tục kiến thiết và liên tục khảo nghiệm khả năng chống chọi trước thú triều. Qua nửa năm thì tân khu xem như hoàn thành sơ bộ, lại trải qua các loại khảo nghiệm, khi ấy dân cư chuyển đến đây ở cũng an toàn hơn.
Muốn làm được điều này thì cần có đẫy đủ tài nguyên và nhân thủ. Với con số 100 nghìn người bây giờ, sau khi phân tích và tính toán xong thì Vương Bảo Nhạc vẫn thấy không đủ.
“Chắc mấy ngày nữa thì ba trợ thủ của mình cũng sẽ tới...”
Trên đường tới đây, Vương Bảo Nhạc đã sắp xếp chỗ cho bốn trợ thủ tương lai của mình xong xuôi.
Hắn biết rõ, hiện nay mình mang theo ưu thế thắng được khảo hạch, ban đầu có thể ép họ nghe theo, nhưng nếu họ đứng vững gót chân thì mình phải dùng tới đàu óc mới có thể đè được họ.
Hắn đương nhiên sẽ không lãng phí ưu thế ban đầu của mình nên sau khi suy nghĩ thì trong lòng đã có quyết định.
“Thứ Lý Di cần phụ trách chính là xây dựng thành trì theo ý của mình... Đây là công việc mà cô ta không cách nào từ chối được, thậm chí còn mừng nữa ấy chứ. Dù sao thì đây cũng xem như nắm quyền lớn nhất chỉ sau mình rồi.”
“Nếu vậy thì Đạo viện Bạch Lộc cũng sẽ không nói gì, mình cũng xem như tỏ rõ thái độ...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, kẻ quen đọc tự truyện quan lớn như hắn biết rõ, muốn bắt được sai lãm của một người thì đầu tiên phải cho kẻ này đi làm việc mới được.
Nếu như không cho đối phương làm gì thì khó mà nám được nhược điểm và sai lầm.
“Còn Khổng Đạo ấy à... Tuy Lâm thành chủ nói không cần để ý đến hắn, thậm chí có thể thử hóa thù địch thành bằng hữu, nhưng việc này hơi khó, mình thấy hắn đã bực mình rồi...”
Vương Bảo Nhạc nghĩ đến đây, cảm thấy Khổng Đạo lại đại diện cho quân khu, để hắn đi trấn thủ hang thần binh là thích hợp nhất. Dù sao thì thứ quan trọng nhất đối với tân khu Sao Hỏa chính là hang thần binh này. Theo Vương Bảo Nhạc phân tích thì Khổng Đạo sẽ không từ chối việc này, đồng thời quân đội cũng sẽ hài lòng vì đây chẳng khác nào để cho quân đội trực tiếp nắm giữ thông tin từ hang thần binh.
“Nếu vậy thì mình và hắn chỉ gặp nhau những lúc hội họp mà thôi, bình thường chẳng gặp nhau nhiêu, cũng dễ quản lý hơn.”
Vương Bảo Nhạc ngồi trong văn phòng giản dị của mình, lẫy một túi đồ ăn vặt ra, vừa ăn vừa suy nghĩ xem nên cho Kim Đa Minh làm gì khi tới đây.
“Nếu như Kim Đa Minh này đã có chí trở thành người cầm lái của Tập đoàn Tam Nguyệt thì ắt hẳn cũng có nghề trong việc quản lý rồi. Mặc dù bình thường trông có vẻ... nhưng cứ để hắn đi!”
Vương Bảo Nhạc ăn hết túi đồ ăn vặt xong thì hạ quyết định, chuẩn bị để Kim Đa Minh phụ trách công tác hành chính bên trong tân khu.
Còn Lâm Thiên Hạo thì Vương Bảo Nhạc chẳng càn phải lo nghĩ gì nhiêu. Nếu đã là người của mình thì cứ giao bộ kỷ luật của tân khu và các bộ ngành chấp pháp khác cho hắn quản lý là được.
Sau khi an bài cho bốn trợ thủ xong, Vương Bảo Nhạc cảm giác lĩnh ngộ của mình đối với tự truyện quan lớn lại sâu thêm một chút. Dù sao thì đây cũng là kinh nghiệm đúc rút ra từ thực tế nên hắn vui vẻ lấy một bình nước báng linh ra uống một hớp lớn, sau đó thỏa mãn cảm khái.
“Thân là lãnh đạo, phải học được cách dùng người thì không nghi. Mình cũng chỉ dựng một khán đài cho họ lên biểu diễn, còn mình ấy à, chỉ cần lấy được nhân sự và vật tư là đủ rồi.”
“Hừ, mình một tay bắt người, một tay cầm đồ, khống chế toàn cục!”
Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng cảm thấy mình bây giờ đúng là không phải dạng vừa đâu, nên lại ngâm nga đi ra khỏi phòng làm việc. Nhìn khung cảnh xây dựng khí thế ngút trời xung quanh, sau đó lại đi dạo một vòng, thấy có chỗ nào không đúng thì hắn lập tức xử lý, khu phong ấn hang thần binh lại càng chú ý hơn nữa.
Vương Bảo Nhạc hiểu rõ thành trì này được xây dựng với mục đích gì. Hắn cũng biết rằng, nếu không có hang thần binh thì tân khu này không thể nào khiến cho các thế lực khắp Liên bang chú ý được. Cho nên, hang thần binh mới là nơi quan trọng nhất.
“Xây dựng thành trì là vì tăng thêm cho Dưỡng Khí Hồn Linh Trận, tác dụng của trận pháp chính là mài mòn bức tường cản trở ở bên dưới phong ấn... Đồng thời, một khi thành trì bắt đầu thử vận hành thì cứ một thời gian là phong ấn hang thần binh sẽ mở ra một Tân, vừa giảm bớt áp lực bên trong, đồng thời thành trì cũng phải có biện pháp phòng ngự và tự động giết chết hung thú mới được.”
“Chỉ như vậy thì mới có thể tạo thành một vòng tuần hoàn, sau khi thành lập thì tân khu Sao Hỏa mới xem như chính thức được xây dựng thành công!”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm đi tới bên ngoài hang thần binh.
Lúc này, khung cảnh ở đây đã thay đổi phần nào, xung quanh đã được xây dựng phần móng và khung, có hơn vạn người đang xây dựng luôn tay bên trong như muốn bao phủ cả hang này.
Con lừa cũng có mặt ở nơi này, nhìn dáo dác xung quanh, khi thì để ý đống vật tư khổng lồ kia, nước miếng nhỏ ướt cả đất, lúc lại nhìn về phía phong ấn hang thần binh như đang chờ món ăn gì đó mà nó tha thiết mong ngóng chủ động bay ra ngoài.
Thấy bộ dạng này của nó thì Vương Bảo Nhạc lại tức giận, bước lên đá cho nó một cú. Con lừa đã bị Vương Bảo Nhạc huấn luyện thành da dày thịt béo, ăn đòn đến chai lì rồi, bị hắn đá một cú cũng không sao cả, thậm chí lại còn hưng phấn nhảy tưng tưng chạy về phía Vương Bảo Nhạc, trong mắt đẫy vẻ nịnh nọt.
“Con lừa kia, đồ trong này đều được đếm đủ cả, mày ăn hay không cũng chẳng sao, chỉ cần bị mất thì tao sẽ đánh mày, cũng phạt mày ngậm miệng!”
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, sau khi nói xong thì con lừa ngẩn ra một lát, sau đó lập tức sốt ruột.
Rõ ràng nó đã thành tinh, nghe hiểu ý của Vương Bảo Nhạc. Dù là nó ăn trộm hay người khác thó mất thì cũng sẽ tính hết lên đầu nó nên nó tranh thủ cầu xin, dùng đầu lừa cọ chân của Vương Bảo Nhạc, kết quả lại bị Vương Bảo Nhạc đá cho một cú. Lúc này, nó mới tuyệt vọng, chằng thiết tha gì cuộc sống nữa. Cuối cùng, thấy làm nũng cũng vô dụng thì con lừa hừ mũi vài cái, hai mắt đỏ ngầu, hung háng quay đầu lại nhìn mấy nhân viên xây dựng kia, ra vẻ như đang giám sát họ...
Qua mấy ngày sau, Vương Bảo Nhạc vui mừng phát hiện mình lại có thêm một tai mắt nữa, đó chính là con lừa kia. Nó chạy khắp các khu vực trong tân khu, liên tục kiểm tra xem vật tư có bị thiếu hay không, một khi nó kiểm tra ra thì sẽ nổi điên gào rú, nhắc nhở Vương Bảo Nhạc và Lâm Thiên Hạo mau tới kiểm tra.
Ban đầu Lâm Thiên Hạo còn không cảm thấy gì nhưng sau vài Lân phát hiện thật sự có vấn đề thì hắn cũng phải giật mình hoảng sợ khi nhìn con lừa, cảm thấy nó đúng là thần kỳ, biết cả đếm số.
Sau khi hắn nói ra nỗi khiếp sợ của mình với Vương Bảo Nhạc thì Vương Bảo Nhạc còn ho khan một tiếng, cảm thấy mình đúng là anh minh thần võ, tận dụng một con lừa ngốc đến mức xuất thần nhập hóa thế này... rồi lại nhìn Lâm Thiên Hạo một cái. Khả năng quản lý của Lâm Thiên Hạo mấy hôm nay khiến hắn càng nhìn càng thấy thỏa mãn. Hắn vỗ vai Lâm Thiên Hạo một cái, quyết định mở lời chiêu mộ.
“Thiên Hạo, ngươi có nghe nói tới Nam Thần hội chưa, thành viên hiện tại gồm có ta, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, nhan sắc của bọn ta đều ngang nhau nên mới có Nam Thần hội này!”
“Tuy rằng ngoại hình của ngươi vẫn kém một chút, tướng mạo cũng thua ta nhưng chúng ta là huynh đệ nên ta trịnh trọng tuyên bố, từ giờ trở đi, ngươi chính là vị nam thằn thứ tư của Nam Thần hội!”
Lâm Thiên Hạo dở khóc dở cười, cảm thấy cách nhìn của Vương Bảo Nhạc đối với vóc dáng và nhan sắc khác hẳn người thường, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu là mình đã hoàn toàn ràng buộc với Vương Bảo Nhạc, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!
Lâm Thiên Hạo cũng không hề ý thức được mình đã thay đổi trong quá trình ở cùng với Vương Bảo Nhạc trên Sao Hỏa này nên sau khi nghe thấy vậy, hắn vốn đang ngồi nửa mông trên ghế lập tức đứng dậy, trên mặt đầy vẻ kích động, lớn tiếng nói.
Bái kiến hội trưởng!
"filepos0008404234">

Bạn cần đăng nhập để bình luận