Tam Thốn nhân Gian

Chương 429

Chương 429Chương 429
CHÉM GIẾT
11 hết hết đi cho ta!”
Chính bản thân Trần Mộc cũng không phát hiện, có thể do điều khiển được con rối mạnh chưa từng có nên dã tâm của hắn cũng bành trướng. Cũng có thể... do hắn đã dung hợp với chiếc trống nhỏ khiển cho ngọn lửa thù hận vốn có trong lòng hắn bị phóng đại lên vô hạn, sau đó phá tan gông xiềng của bản thân, hắn trở nên điên cuồng hoàn toàn.
Vẻ điên cuồng này thể hiện rõ trên mặt của Trần Mộc. Ánh mắt khát máu, trong lòng đầy rẫy chờ mong được bùng nổ và báo thù. có loại tâm tình này ảnh hưởng, con rắn khổng lồ bị hắn điều khiển cũng phát ra ánh sáng đỏ rực vô cùng chói mắt, lại có
một cỗ dao động tu vi Kết Đan đại viên mãn ầm ầm bùng nổ!
Trong lúc bùng nổ, con rắn khổng lồ này lại đánh mạnh lên trận pháp bao bọc tân thành.
Chỉ trong chớp mắt, đầu của nó lại đánh mạnh lên màn sáng trận pháp. Tiêng nổ mạnh vang vọng, trận pháp rung chuyển, dấu nứt lan rộng ra như thể chẳng trụ được bao lâu nữa thì sẽ vỡ nát!
Một khi trận pháp vỡ nát... có thể tưởng tượng được, sương đỏ bên ngoài sẽ ùa vào bên trong tân thành, lan ra khắp nơi rồi điên cuồng ăn mòn, bao trùm tất cả tu sĩ bên trong!
Lúc đó đúng là một tràng hạo kiếp*!
(*) Tràng hạo kiếp: Ý nói kiếp nạn khổng lồ, liên tiếp không dứt.
Lúc này, không chỉ có con rắn khổng lồ ở bên ngoài tấn công trận pháp, mà bên trong lại có thú triều phóng lên
từ hang mới ở khu vực của Phương Tinh. May mà lúc nguy cấp, Phương Tinh không màng tới an nguy của bản thân mình, cô tức giận phát động tất cả nhân lực và vật lực của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông, dốc hết toàn lực ý đồ phong tỏa hang mới.
Cô thật sự không thể thua, không thể để khu vực của mình xuất hiện hỗn loạn lớn như thế được, cô không thể gánh nổi hậu quả, Vũ Hóa Tiên Thiên Tông cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí mất đi chức vụ này. Tất cả mọi chuyện khiên Phương Tinh điên cuồng đến mức hai mắt đỏ ngầu nhưng trong lòng lại tuyệt vọng, bởi vì con rắn khổng lồ trên trời lúc này lại tấn công trận pháp lần nữa.
Tiếng nổ mạnh vang vọng, tất cả tu sĩ trong tân thành đều thấp thỏm lo sợ. Cũng chính lúc này, thanh âm của Vương Bảo Nhạc lại thông qua trận pháp đã bị đánh nứt vang vọng khắp tân thành.
“Ôn Hòe, Trần Mộc, Lý Uyển Nhi, ba người các ngươi lập tức giúp đỡ Phương Tinh. Ta cho các ngươi nửa canh giờ, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải trấn áp hang mới!!”
“Khổng Đạo, Kim Đa Minh, Lâm Thiên Hạo, ba người các ngươi dẫn dắt tất cả tu sĩ Kết Đan, chuẩn bị sẵn sàng, mục tiêu chính là con rắn khổng lồ ở bên ngoài trận pháp phòng hộ!”
“Ta sẽ mở trận pháp phòng hộ ra khiến con rắn khổng lồ kia rơi vào đây, sau đó sẽ phong tỏa phòng hộ. Trận chiên này... chúng ta nhất định sẽ thắng, Vực chủ Sao Hỏa đã biết tin này và đang trên đường tới đây!”
Giọng của Vương Bảo Nhạc đanh thép bình tĩnh như mang theo tự tin vô hạn, cũng truyền niềm tin này cho tất cả tu sĩ trong tân thành.
Nhưng thực tế lòng tin này không phải tới từ Vực chủ, bởi vì dù trước đó Vương Bảo Nhạc đã thử liên lạc với Vực chủ nhưng phát hiện việc truyền tin đã bị sương đỏ làm gián đoạn, không thể gửi bất kỳ tin tức nào ra ngoài.
Còn tại sao lại mở trận pháp phòng hộ ra để con rắn khổng lồ tiến vào là vì... dù không mở phòng hộ đi nữa, tối đa một nén nhang thì trận pháp cũng sẽ bị phá hủy, lúc đó chẳng những có con rắn khổng lồ xông vào mà đám sương đỏ kia cũng sẽ ùa vào. sương đỏ này có tác dụng cấm lĩnh, một khi nó ùa vào thì sẽ biến tất cả tu sĩ trong tân thành trở thành người thường ngay lập tức, lại thêm con rắn khổng lồ giết chóc, chừng đó sẽ không còn bất kỳ cơ may xoay ngược tình thê nào nữa!
Vậy nên, chỉ có thể chủ động mở trận pháp phòng hộ ra cho con rắn khổng lồ vào, sau đó lại dùng ưu thế số nhiều để liên tục tiêu hao sức chiến
đấu của nó để kéo dài thời gian, như thế mới có thể mong tìm được cơ hội!
Đây không phải một lựa chọn khó khăn nhưng cần có quyết đoán. Bình thường thấy nguy cơ trước mặt thì bản năng của mọi người là muốn ngăn chặn nó ở bên ngoài nên sau khi Vương Bảo Nhạc ra lệnh thì muốn cho mọi người cảm nhận được niềm tin cực mạnh của mình mà ý chí vững vàng hơn. Chỉ có như vậy mới có thể ngưng tụ được ý chí kiên định!
Đồng thời... Vương Bảo Nhạc cũng không phải thật sự không có lá bài tẩy, dù sao thì đây cũng là tân thành, là Bất Diệt thành của hấn!!
Có điều tân thành quá lớn nên muốn chuyển hóa thành Bất Diệt thành thì cần thời gian nhất định để khởi động, bây giờ đã bước vào quá trình khởi động nên kiểu gì thì cũng phải kéo dài thời gian.
Mà giọng nói đầy bình tĩnh của hẳn lúc này lại mang đến hiệu quả thật sự rất lớn đối với tu sĩ vốn đang lo sợ trong tân thành khiên cho phần lớn tu sĩ đều miễn cưỡng ổn định lại. Lý Uyển Nhi thân là Phó Thành chủ cũng biết rõ dù nhiệm vụ của mình rất gian nan, nhưng trách nhiệm mà Vương Bảo Nhạc phải gánh còn khó khăn hơn thê.
Lúc này, hai người chia nhau ra làm việc, Lý Uyển Nhi phụ trách trấn áp hang mới, còn Vương Bảo Nhạc thì phụ trách con rắn khổng lồ Kết Đan đại viên mãn kia. Lý Uyển Nhi không kịp nghĩ nhiều, sau khi hít sâu một hơi thì lập tức tuân lệnh.
Ôn Hòe và Liễu Đạo Bân cũng thế, chỉ có Trần Mộc là không tự mình ra mặt nhưng vẫn an bài trợ thủ dẫn người tới trấn áp, bởi vì chỉ có mình hắn biết về kê hoạch của mình nên trợ thủ dẫn người tới giúp trấn áp cũng không hề giở trò gì.
cùng lúc đó, Khổng Đạo cũng chuẩn bị kỹ càng, có ba vị tu sĩ Kêt Đan đi theo bên cạnh hắn. cả ba đến từ quân đội, có trách nhiệm bảo vệ Khổng Đạo. Lúc này, ai nấy đều đanh mặt lại, tập trung cao độ, sau lưng bọn họ còn có mấy nghìn Trúc Cơ và vô sô chân Tức. Trong lúc nguy cấp thế này, dù là tu vi gì cũng phải chung tay góp sức, dù chỉ thêm một đạo thuật pháp nhưng số lượng nhiều thì cũng tạo thành uy lực không nhỏ.
Kim Đa Minh và Lâm Thiên Hạo cũng tập trung người của mình lại, bốn đạo viện đều nghe theo sắp xếp của Vương Bảo Nhạc, do Lâm Thiên Hạo phụ trách.
Ngay khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Vương Bảo Nhạc đứng trên nóc tòa nhà văn phòng ngẩng đầu nhìn con rắn khổng lồ trên bầu trời vừa tông vào trận pháp lần nữa, tiếng nổ mạnh lại vang lên, vết nứt trên trận pháp lan rộng hơn, Vương Bảo Nhạc biết mình không thể chờ thêm được nữa.
“Liều mạng thôi!!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, hai mắt lộ ra sát khí, quyết đoán bấm niệm pháp quyết, chỉ một cái về phía trận pháp ngay khi con rắn khổng lồ kia gầm rú tấn công lần nữa!
Hắn vừa chỉ một cái thì trận pháp phòng hộ của tân thành lập tức rung động từng đợt như gỢn sóng, nhanh chóng khuếch tán. Ngay khi con rắn khổng lồ kia ầm ầm đánh tới, sắp sửa tông trúng thì trận pháp phòng hộ đột nhiên hóa thành một vòng xoáy, lập tức lan ra xung quanh giống như chủ động xuất hiện một lỗ thủng!!
Lỗ thủng này vừa xuất hiện, đầu của con rắn khổng lồ đang xông tới cũng chui tọt vào bên trong trận pháp phòng hộ. Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, cố dằn suy nghĩ lập tức phong bế trận pháp để làm con rắn khổng lồ kia mắc kẹt ở đó, bởi vì cách này quá mạo hiểm, lại có nguy cơ tăng tốc độ bị phá hủy của trận pháp
khi con rắn khổng lồ đó giãy giụa.
“Nếu như không có đám sương đỏ kia thì...”
Vương Bảo Nhạc siết chặt nắm đấm, thân thể của con rắn khổng lồ cũng đã chui tọt vào bên trong. Nó dài chừng hơn trăm trượng, vô cùng khổng lồ, thoạt nhìn lại giông nòng nọc hơn là rắn, bởi vì cái đầu của nó to quá cỡ so với thân thể.
Ngay khi nó xông vào trong trận pháp, Vương Bảo Nhạc phong bê trận pháp, Khổng Đạo đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức ra tay, hai mắt đầy sát khí.
Tất cả tu sĩ Chân Tức và Trúc Cơ xung quanh Khổng Đạo đều lấy pháp khí ra, đồng loạt tấn công, ánh sáng thuật pháp bừng sáng cả một góc trời, lao thẳng tới chỗ con rắn khổng lồ. Ba vị Kết Đan của quân đội cùng với tu sĩ Kết Đan của bốn đạo viện và tập đoàn Tam Nguyệt, tổng cộng mười người
nhanh chóng lao về phía con rắn khổng lồ kia.
Lâm Thiên Hạo, Kim Đa Minh cũng vậy, bọn họ đều chuẩn bị sẵn sàng, ngay khi Lâm Thiên Hạo vừa ra lệnh, tất cả tu sĩ của bốn đạo viện cũng bộc phát pháp khí, tiếng nổ ầm ầm như sấm đánh vang vọng khắp nơi!
Kim Đa Minh thân là đại thiếu gia của tập đoàn Tam Nguyệt, dù là trên người hắn hay người hộ đạo của hắn đều có rất nhiều pháp khí sát thương mạnh, lúc này tất cả đều phóng hết ra.
Thậm chí, pháo đài của hắn cũng bay lên, không tiếc bất kỳ cái giá nào, bao bao gồm cả tiêu hao linh thạch, điên cuồng nã pháo về phía con rắn khổng lồ. Đối với Kim Đa Minh mà nói, dù thê nào thì hắn cũng phải đảm bảo sự an toàn của tân thành. Dù sao thì căn cứ thí nghiệm bom phản linh cũng đã được phê chuẩn, tất cả sự chuẩn bị
của hẳn nay đã sắp sửa thành công, há có thể vì con rắn khổng lồ này xuất hiện mà bị phá hủy trong gang tấc được.
“Làm thịt con súc sinh này cho ta!!”
Hai mắt Kim Đa Minh đỏ ngầu, gào to một tiêng, sau đó cắn răng điều khiển pháo đài của mình, vừa lần lượt nã pháo vừa xông thẳng về phía con rắn khổng lồ!
"filepos0009560726">

Bạn cần đăng nhập để bình luận