Tam Thốn nhân Gian

Chương 246

Chương 246Chương 246
CẢI TẠO MÊ TUNG VỤ
LÚC này, Vương Bảo Nhạc đã cách chỗ thiếu niên kia thức tỉnh rất xa rồi. Đang ra sức chạy như bay, mặt mày sa sầm, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn về phía thẻ gỗ trong tay. Thẻ gỗ này mang đến nỗi khiếp sợ cực lớn cho hắn, nó đến từ túi trữ vật của thiếu niên kia. Tuy rằng trên túi trữ vật vẫn còn ấn ký của thiếu niên kia, trừ khi là người có tu vi cao thâm mạnh mẽ xóa đi, bằng không người khác khó mà mở ra được nhưng đối với Pháp Binh tu thì không phức tạp gì cho cam, chỉ cần biết rõ phẩm cấp của túi trữ vật này là có thể phá giải được ngay.
Đối với người đã luyện chế ra được linh bảo cấp ba hoàn mỹ như Vương Bảo Nhạc thì cứ lợi dụng cách tái luyện, thay đổi Hồi Văn bên trong, từ đó mở ra túi trữ vật này trong điêu kiện tiên quyết là ấn ký không bị xóa chẳng phải việc khó khăn gì.
Sau khi mở túi trữ vật ra thì Vương Bảo Nhạc cũng biết thân phận của thiếu niên nọ. Người này đến từ Tinh Hà Lạc Nhật Tông, tên là ôn Hòe, là một trong những đệ tử hạch tâm nội môn của Tinh Hà Lạc Nhật Tông.
Mặc dù không rõ lắm về kết cấu của Tinh Hà Lạc Nhật Tông, nhưng thông qua lệnh bài thân phận thì Vương Bảo Nhạc cảm thấy Ôn Hòe này chắc hẳn là người rất lợi hại trong Chân Tức ở Tinh Hà Lạc Nhật Tông.
Trong túi trữ vật của hắn có rất nhiêu đan dược, linh bảo cũng có không ít, một số thẻ ngọc công pháp và đủ loại vật phẩm, thậm chí cả khí cầu cũng có một cái.
Tiếc là, vì có trận pháp cho nên không thể dùng ở bí cảnh này được. Nhưng thu hoạch này cũng khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy cướp của bọn người xấu đúng là con đường phất nhanh.
Lại còn cả mớ thẻ linh thạch nữa, tiếc rằng toàn là loại ký tên. Vương Bảo Nhạc muốn đến chỗ chỉ định để lãnh cũng khó.
Ngoài ra, trong túi trữ vật của tên ôn Hòe này còn có một thứ rất đặc thù, chính là thẻ gỗ trong tay Vương Bảo Nhạc lúc này. Thứ đó chỉ to chừng nửa bàn tay, mặt trước có khắc một phần địa đồ. Vương Bảo Nhạc nhìn thoáng qua là nhận ra đây chính là địa đồ của bí cảnh.
Đạo viện Phiêu Miễu cũng có phát địa đồ kiểu này nhưng rõ ràng địa đồ của ôn Hòe toàn diện và chi tiết hơn hẳn, thậm chí trên đó còn có vài chỗ được đánh dấu. Sau khi Vương Bảo Nhạc nhìn kỹ thì phát hiện một chỗ trong số đó chính là nơi hắn phát hiện mảnh vỡ đặc biệt. Điêu này khiến trong lòng hắn chấn động dữ dội.
Sau lưng của thẻ gỗ này cũng có một địa đồ. Đó là một khu vực có ba ngọn núi nhỏ, bên trên còn vẽ một thân cây, có điêu không đánh dấu cụ thể.
Chính cái cây này đã khiến Vương Bảo Nhạc giật mình, đồng thời chất liệu tạo nên thẻ gỗ này cũng khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy quen thuộc. Tất cả những thứ này khiến hắn không thể nào không liên tưởng đến đại thụ ở bồn địa Coron và cái đã bị tia chớp màu đỏ tiêu diệt trước đó!
“Tại sao trên người của đệ tử Tinh Hà Lạc Nhật Tông lại có thứ này chứ?”
“Xem chất liệu của thẻ gỗ này thì rất có thể là được tạo ra từ thân của đại thụ đó...”
Vương Bảo Nhạc im lặng. Hắn nhớ tới những nguy hiểm mà hắn, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng gặp phải lúc ở trong bồn địa Coron cùng với điều quỷ dị bên trong đại thụ.
“Đại thụ có thể đồng hóa tu sĩ, điêu khiển thân thể của họ. Từ trình độ nào đó nó còn có thể biến ảo truyền âm khiến người ta không thể nào phân rõ thật giả...”
“Mà thứ bao bọc bên ngoài bí cảnh cũng là vân gỗ...”
“Rõ ràng biến cố trên bí cảnh có liên quan rất lớn với đám đại thụ kia. Như vậy thì Tinh Hà Lạc Nhật Tông lại sắm vai nhân vật nào trong vụ việc này đây?”
Nghĩ tới đây, toàn thân Vương Bảo Nhạc run lên.
Bởi vì manh mối quá ít nên hắn không thể nào phân tích chính xác được, nhưng chỉ riêng những điều hắn biết được hôm nay cũng khiến hắn cảm giác được trong chuyện này ẩn chứa một âm mưu và kế hoạch mà hắn không sao tưởng tượng được.
Điêu này khiến cảm giác nguy cơ trong lòng hắn dâng cao, hô hấp trở nên dồn dập hơn, đồng thời suy nghĩ nhanh chóng Trúc Cơ của Vương Bảo Nhạc lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Phải nhanh hơn mới được!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi. Hắn đã có năm mảnh vỡ có thể dùng để cách vật Trúc Cơ nhưng còn xa mới đủ 20 mảnh.
“Nơi này không thể dùng khí cầu được, phạm vi thì lại lớn, nguy cơ trùng trùng, muốn nhanh chóng tìm kiếm mảnh vỡ đặc thù cũng khó.”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đầu nhưng không còn cách nào khác. Hắn chỉ có thể tiếp tục vận chuyển phệ chủng, vừa lao đi vừa cảnh giác và tìm kiếm.
Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc lại thêm ba ngày.
Trong ba ngày này, Vương Bảo Nhạc tìm kiếm hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được mảnh vỡ đặc thù thứ sáu, trong đó có hai làn gặp được người của thế lực khác nhưng phân lớn đều là người lạ, lại đề phòng lẫn nhau nên không ai có nhu cầu làm quen cả.
Thậm chí, sau khi phát hiện khí tức của sáu mảnh vỡ trên người Vương Bảo Nhạc xong thì bọn họ đều trù trừ một lát nhưng vẫn dằn lòng bỏ đi, mặc dù vẻ âm lãnh và thèm thuồng lại lộ rõ trong mắt họ. Dường như theo thời gian trôi qua thì ánh mắt của họ lại tối hơn. Sau khi nhận ra điểm này thì Vương Bảo Nhạc càng cảnh giác hơn.
“Bây giờ, trừ những người vốn có bản tính thích giết chóc và cướp bóc ra thì đệ tử của các thế lực khác vẫn có thể kiềm chế được mình. Nhưng nếu cứu viện của Liên bang không đến kịp, kéo dài mãi như thế, mảnh vỡ của mỗi người lại gia táng, đến khi chỉ cần cướp một Tân là giành được cơ duyên Trúc Cơ hoặc bản thân chỉ thiếu vài mảnh thì... e rằng sự kiềm chế của tất cả mọi người đều sẽ bị lựa chọn đè bẹp. Đến lúc
đó sẽ chính thức trở thành chém giết tranh giành rồi!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, tiếp tục tìm kiếm. Ngày hôm sau, Vương Bảo Nhạc dừng bước lại trước một ngọn đồi nhỏ. Không phải hắn muốn nghỉ ngơi mà là có một màn sương mù giáng kín khoảng trời trước mặt hắn. Màng sương mù đó đang quay cuồng lao đến nơi này, e là chẳng bao lâu nữa nó sẽ bao trùm ngọn đồi chỗ Vương Bảo Nhạc đang đứng. Đây đúng là mê tung vụ!
Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc có phần xoắn xuýt và chần chừ. Thực ra, hắn gần như đã tìm hết khu vực này rồi mà cũng chằng thêm được mảnh vỡ đặc thù nào. Cứ tiếp tục như thế thì cũng chẳng khá hơn là mấy.
Nếu như đổi sang khu vực khác thì có lẽ sẽ có đột phá mới nhưng không thể khống chế mê tung vụ này, Vương Bảo Nhạc sợ mình bị đưa đến những khu vực nguy hiểm.
“Nêu như có thể khống chế mê tung vụ này thì tốt biết mấy...”
Nhìn màng sương mù kia, Vương Bảo Nhạc thở dài xoa trán, đang định hạ quyết tâm thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
“Ta không nhất định phải khống chế vị trí truyền tống của Mặt Tráng này, chỉ cần nghĩ cách bảo tồn mê tung vụ... mang theo bên người là được. Nếu thế thì ta có thể dùng mê tung vụ để truyền tống bất kỳ lúc nào rồi. Cho dù bị truyền tống đến mặt sau của Mặt Tráng thì ta cũng có thể lập tức truyền tống thêm Tân nữa!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì tim đập dồn dập, trong đầu thầm nghĩ nếu mình thành công thì chẳng những có thể tìm kiếm gần như tất cả các nơi, nhanh chóng lẩy được mảnh vỡ, đồng thời vấn đề an toàn mà mình lo lắng nhất cũng sẽ được giải quyết.
Nếu có kẻ nhắm vào mình mà mình lại đánh không lại thì cứ ném mê tung vụ ra, miễn phí tiễn đối phương đi một đoạn.
cảnh tượng này khiến cho trong lòng Vương Bảo Nhạc cảm thấy rạo rực, hai mắt sáng ngời.
“Một khi thành công thì đây sẽ biến thành tuyệt chiêu của ta ở nơi này rồi!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, nhìn mê tung vụ đang ầm 'âm kéo đến ở phía xa, thân thể nhanh chóng lùi lại, kéo dài khoảng cách với nó để có đủ thời gian. Ngoài ra, trong đầu Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng phân tích và thôi diễn.
“Dùng linh thạch làm tài liệu ư?”
Trải qua phân tích, Vương Bảo Nhạc cảm thấy trọng tâm của món pháp khí này chính là phải vừa thu được và phải bảo tồn được mê tung vụ. Vậy nên, hắn vừa lùi lại vừa nhanh chóng lấy linh thạch ra, khắc Hồi Ván luyện thành Linh Phôi dựa theo suy nghĩ của mình.
Mãi cho đến nửa canh giờ sau, mê tung vụ bao trùm lấy Vương Bảo Nhạc đang giơ một hạt châu linh thạch lên, thân ảnh của hắn biến mất ngay tại chỗ. Sau khi xuất hiện lại thì Vương Bảo Nhạc đã ở một khu vực khác, hắn lập tức dõi mắt nhìn quanh, sau khi phát hiện nơi này vẫn ở mặt trước của Mặt Trăng thì hắn thở phào một hơi, vội cúi đâu nhìn hạt châu trong tay.
“Thất bại rồi...”
Vương Bảo Nhạc gãi đầu, nhớ lại một màn khi nãy, phát hiện đúng là hạt châu này có thể hấp thu mê tung vụ vào bên trong nhưng sau khi mình bị truyền tống thì sương mù bên trong đã tiêu tán.
“Phải cải tiến lại mới được!”
Vương Bảo Nhạc không hề nhụt chí, lại vùi đầu nghiên cứu, vừa khắc Hồi Văn vừa lao nhanh đi tìm mảnh vỡ.
Vài ngay sau, hắn rốt cuộc cũng tìm được mảnh vỡ đặc thù thứ bảy, đồng thời trong lúc tìm kiếm Vương Bảo Nhạc lại gặp được mê tung vụ.
“Vì tuyệt chiêu, ta phải liêu mạng. Lần này nhất định sẽ thành công!”
Nhìn mê tung vụ kia, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, cắn ráng lấy hạt châu đã được cải tạo ra lao thẳng đến chỗ mê tung vụ, thân ảnh nhanh chóng biến mất.
Sau khi xuất hiện ở khu vực khác thì phát hiện món pháp khí dùng để dung nạp mê tung vụ của hắn vẫn thất bại.
Cứ thế, một Lân, hai lần, ba Lân... một tháng trôi qua, Vương Bảo Nhạc đã thử chừng chín lần.
Hắn cũng xem như may mắn, chỉ có một lần bị truyền tống ra mặt sau của Mặt Trăng nhưng không phải ở sâu bên trong mà chỉ ở rìa bên ngoài. Tuy nhiên, mức độ nguy hiểm cũng vô cùng kinh người, gặp phải cả Dạ Tiên có thể sánh với Kết Đan, may mà không phải bị truyền tống đến ngay trước mặt Dạ Tiên nên Vương Bảo Nhạc mới may mắn chạy thoát.
Đồng thời, thu hoạch mảnh vỡ ở nơi này cũng khiến hắn thấy thỏa mãn, đã được 10 mảnh rồi, duy chỉ có việc nghiên cứu và cải tiến pháp bảo dung nạp mê tung vụ này là vẫn thất bại.
“Ta không tin! Lần sau nhất định có thể thành công!”
"filepos0005953434">

Bạn cần đăng nhập để bình luận