Tam Thốn nhân Gian

Chương 302

Chương 302Chương 302
Sự THAY ĐỔI CỦA LÂM THIÊN HẠO
Anh chiêu tà phủ xuống người Vương Bảo Nhạc, hắn thính tai nghe thấy có người khen mình, trong lòng sướng âm ỉ, cảm thấy mấy học tử này đúng là có mắt nhìn, vậy nên hắn hơi nhích người đổi tư thế, tiếp tục phát ra cảm giác ngạo thị thiên địa giữa ánh hoàng hôn kia.
Thấy Vương Bảo Nhạc đứng đó làm dáng, Lý Vô Trân cắn răng, trong lòng thầm mắng, đồng thời cũng hừ lạnh xoay người bỏ đi. Chẳng mấy chốc, vì bị các lão sư la mắng nên học tử của Học viện Hỏa Linh đứng bên ngoài khách sạn Chiến Phủ nhanh chóng giải tán, nhưng vẫn có vài người bị Vương Bảo Nhạc hút hồn, ánh mắt đầy vẻ sùng bái, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn.
Những học tử của Học viện Đạo Lam thì đều hưng phấn tụm lại quanh Vương Bảo Nhạc, tâm trạng vô cùng kích động, vẻ cuồng nhiệt hiện rõ trong mắt, sau việc này, hình tượng của Vương Bảo Nhạc trong lòng bọn họ đã vô cùng cao lớn.
"Học viện Hỏa Linh đưa ra yêu càu đánh một trận với chúng ta, nói cho ta biết, các ngươi có lòng tin hay không?”
Vương Bảo Nhạc thu hồi Pháp Binh, ánh mắt đảo qua trên người những học tử vô cùng sùng bái mình, thản nhiên hỏi.
Đáp lại hán là tiếng hét to đồng thanh đầy nhiệt huyết của những học tử này.
"Có!”
"Được lắm! Các ngươi đã có lòng tin như thế thì ta sẽ dạy... tuyệt học bí truyền của ta cho các ngươi!”
Vương Bảo Nhạc khoát tay, sau đó lấy khí cầu rời khỏi khách sạn Chiến Phủ trong tiếng hoan hô và háo hức của những học tử này.
Nhưng trước khi đi, hắn lại gặp người quản lý Hứa Chân Kinh của khách sạn Chiến Phủ, thế là lại dặn dò một câu.
"Làm một trăm thanh chiến phủ chĩa thẳng qua Học viện Hỏa Linh cho ta!"
Tận mắt thấy chiến lực của Vương Bảo Nhạc, Hứa Chân Kinh cũng cảm thấy rung động vô cùng, giờ nghe Vương Bảo Nhạc dặn dò thì lập tức đồng ý ngay. Hắn biết ông chủ mới của mình xem như có thù với Học viện Hỏa Linh rồi.
Sự thật cũng đúng như thế! Vương Bảo Nhạc vốn đã gai mắt Lý Vô Trần rồi, Lý Vô Trần cũng ghét hắn, nếu như hai bên không có mâu thuẫn gì thêm thì thôi đi, nhưng bây giờ cả hai lại đánh một trận, chức vị của hai người lại ngang nhau nên sau khi chấp nhận lời thách đối chiến của Lý Vô Trần thì Vương Bảo Nhạc quyết định
sẽ cho đối phương biết mùi.
"Ngươi đánh không lại ta, học tử của ngươi cũng đánh không lại học tử của ta!" Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng.
Mặc dù, ban đầu hắn chỉ định cố cho qua một năm ở Học viện Đạo Lam mà thôi, nhưng nay có người khiêu khích như thế, Vương Bảo Nhạc cảm giác mình nhất định phải cho Lý Vô Trần hiểu rõ ai mới là ông nội.
Cứ thế, ba ngày trôi qua.
Một trăm thanh chiến phủ được xếp thành hàng dài bên ngoài khách sạn, khí thế kinh người, sát khí đằng đằng khiến Học viện Hỏa Linh như bị mây đen bao phủ, chẳng những Lý Vô Trần thấy mà thót tim, đến những lão sư khác và đại Viện trưởng cũng giật mình.
"Khinh người quá đáng!!"
"Trận chiến ba tháng sau chúng ta nhất định phải thắng!"
Trong lúc tất cả lão sư của Học viện Hỏa Linh hạ quyết tâm, Lý Vô Trần giận nóng mặt bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến kia thì trận đánh nhau ở khách sạn Chiến Phủ và những gì Vương Bảo Nhạc nói ra lúc ấy cũng được mười mấy học tử kia lan truyền khắp Học viện Đạo Lam.
"Học viện Hỏa Linh đúng là hèn hạ vô sỉ, hơn một trám người bao vây đánh bọn ta, là Viện trưởng vương đích thân ra tay cứu bọn ta, đánh ngã tất cả lão sư của bên đó, đứng ra bảo vệ bọn ta!!"
"Viện trưởng vương nói, chỉ cần là học tử của hắn thì không ai được bắt nạt, ngay cả Tổng thống Liên bang cũng không được!"
"Các ngươi không thấy đâu, hoàng hôn hôm đó, Viện trưởng vương thế như càu vồng, thân tựa du long, một thanh trường đao chém ngang lưng trời, đánh bay đại Viện trưởng của Học viện Hỏa Linh! Cuối cùng, đến cả học tử của Học viện Hỏa Linh cũng phải sùng bái Viện trưởng Vương!"
"Viện trưởng uy vũ! Ta sẽ không bao giờ quên một cước kia của Viện trưởng vương, đúng là quá xá ngầu!”
Mười mấy học tử sùng bái Vương Bảo Nhạc, lấy Kim Đa Trí dẫn đầu. Bọn họ vốn đã có sức ảnh hưởng nhất định trong học viện, kích động tuyên truyền chuyện này dựa trên những gì mình tận mắt nhìn thấy và dặm mắm thêm muối một chút. Nhất là một cước đá hạ bộ của Vương Bảo Nhạc lại được miêu tả nhiêu nhất, chẳng mấy chốc, gần như toàn bộ học tử trong Học viện Đạo Lam đều biết chuyện này, ai nghe xong cũng thấy hưng phẩn.
Nếu như đổi lại là một người trưởng thành khác thì sẽ không dễ bị kích động như thế, ai nói gì kệ họ, nhưng những học tử này đều rất đơn thuần, thấy mấy người Kim Đa Trí mặt mũi bẵm giập kích động như thế thì cũng nhiệt huyết dâng trào.
"Học viện Hỏa Linh đánh cuộc với Viện trưởng vương, ba tháng sau sẽ quyết đấu một trận. Trận đấu này, chúng ta nhất định phải thắng!"
"Đúng vậy, ta cũng đi báo danh đánh bại Học viện Hỏa Linh!"
Nhất thời, toàn bộ Học viện Đạo Lam đều nhiệt huyết sôi trào, các học tử đều vô cùng kích động. Ý chí của bọn họ cũng khiến các lão sư trong Học viện Đạo Lam phải giật mình sau khi nghe chuyện, cảm thấy vị Phó Viện trưởng Vương Bảo Nhạc vừa mới nhậm chức này đúng là đáng sợ.
Thấy cả học viện đều sục sôi ý chí như thế, Vương Bảo Nhạc cũng lấy làm hài lòng, nhưng lý tưởng thì tốt đẹp, chứ sau khi ra sức tìm hiểu thực lực của Học viện Đạo Lam thì hắn mới hay hiện thực tàn khốc cỡ nào.
Mặc dù Học viện Đạo Lam cũng là trường quý tộc nổi tiếng ngang với Học viện Hỏa Linh nhưng do Viện trưởng của Học viện Đạo Lam rất an phận, cũng có thể do đã lớn tuổi nên không có lòng tiến thủ gì mấy nên mấy năm nay, chiến lực của cả lão sư lẫn học tử đều từ từ tụt lại sau Học viện Hỏa Linh.
Dù sao thì đại Viện trưởng của Học viện Hỏa Linh có lòng phấn đấu rất mãnh liệt, cũng dứt khoát cải tạo học viện hằn hoi, nhận được sự ủng hộ của rất nhiều thế lực ở Sao Hỏa.
Nếu không có thay đổi gì thì trong trận chiến ba tháng sau, phần thắng của Học viện Hỏa Linh nhất định sẽ vượt qua Học viện Đạo Lam.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đầu, hắn có lòng tin sẽ thay đổi được nhưng thời gian ba tháng thì lại không đủ, trừ khi có lượng lớn tài nguyên và tiền bạc, nhưng Học viện Đạo Lam năm nay nhìn như không tệ, nhưng chỉ là một cái vỏ rỗng, số tài nguyên mà Vương Bảo Nhạc có thể dùng đến chẳng được là bao.
Dù xin tài trợ từ Chính phủ Sao Hỏa thì cũng tốn thời gian, Vương Bảo Nhạc tính đi tính lại, phát hiện không thể kịp khiến hắn đau đầu không thôi.
’’Trước kia chí ta không ở đây, cũng không biết được nhiêu như vậy. Nếu biết trước thì... ta sẽ không nóng đầu đi nhận lời thách đấu đó làm gì. Tên chết giẫm Lý Vô Trần này đúng là âm độc!!"
Vương Bảo Nhạc bực bội, đi tìm đại Viện trưởng của Học viện Đạo Lam để thương lượng nhưng ông cứ cười tủm tỉm như thể ta đây sắp về vườn, ngươi làm gì thì cứ làm đi chứ chằng cho ra được ý kiến gì.
Vương Bảo Nhạc thở dài, biết mình gặp được lãnh đạo như vậy đã xem như tốt lắm rồi, ít nhất thì cũng không ngáng chân để mặc hắn muốn làm gì cũng được, nhưng nếu vậy thì tất cả nan đề đều đố lên đầu hắn.
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ tới Lâm Thiên Hạo.
"Năm đó ở Đạo viện Phiêu Miễu thì hắn cũng có chút bản lĩnh về mặt kích động dư luận, tiểu tử này cũng không ngốc, chẳng qua là xui xẻo nên gặp phải mình thôi."
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức gọi Lâm Thiên Hạo tới, sau đó nói ra vấn đề của mình.
"Thiên Hạo, chuyện này có liên quan tới tương lai và thanh danh của Học viện Đạo Lam chúng ta. Giờ ta giao cho ngươi hoàn thành, ta có thể khen ngợi ngươi vài câu trước mặt viện trưởng!"
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, vỗ vai Lâm Thiên Hạo, ra vẻ anh đây xem trọng chú lắm.
Nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì Lâm Thiên Hạo lập tức nghệt mặt ra, nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt cổ quái, lòng thì thầm buồn bực và đau đầu. Hắn cảm thấy Vương Bảo Nhạc này đúng là vô sỉ quá thể, rõ ràng là hắn nhận lời đấu với người ta, nay thấy khó quá thì lại muốn vứt cho mình.
Cái gì mà khen ngợi vài câu trước mặt viện trưởng chứ, chuyện này Lâm Thiên Hạo chẳng tin chút nào, nhưng cũng đành hết cách, dù là chức vụ hay chức vị của Vương Bảo Nhạc đều lớn hơn hắn, lại là lãnh đạo trực tiếp của hắn, một câu nói ra thì đúng là có thể đè chết hắn.
"Sao ta lại xui xẻo thế này! Lúc ở đạo viện thì hắn ức hiếp ta, tốt nghiệp rồi cũng không thoát số bị hắn bắt nạt!"
Lâm Thiên Hạo bi phẫn nhưng biết rõ đây không phải lúc than trời trách đất nên cố vắt óc suy nghĩ, hồi lâu sau hắn mới cắn răng bước lên, thấp giọng nói.
"Viện trưởng, không phải là tài nguyên thôi à, ta có cách này...”
"Viện trưởng, thật ra ta biết là ngươi đã có kế hoạch rồi, chẳng qua là đang thử ta thôi chứ gì? Ngươi nghe thử xem những gì ta nói có đúng như suy nghĩ của ngươi hay không? Ta cảm thấy phiên phức này cũng dễ giải quyết thôi. Phụ huynh của các học tử này đều không phải nhân vật xoàng, tuy rằng không thể sánh bằng viện trưởng ngươi được nhưng vẫn rất có thế lực ở Sao Hỏa này."
"Ta cảm thấy bọn họ nhất định sẽ chủ động và vui lòng khi giúp chúng ta giải quyết mối lo này. Dù sao thì trận quyết đấu lần này lại tiến hành vào Tết Sao Hỏa, chỉ cần triển khai quy mô của nó lớn hơn một chút, mời phụ huynh của các học tử đó đến xem... Như vậy thì bên phía Học viện Hỏa
Linh cũng sẽ bắt chước theo chúng ta, dù sao thì họ cũng không chịu thua khí thế rồi. Nếu vậy thì chẳng khác nào phụ huynh của cả hai học viện đều tới, xem như trở thành sự kiện trọng đại của Sao Hỏa, có khi vực chủ lại tự mình đến xem ấy chứ... Nếu vậy thì chằng khác gì có cơ hội để con em nhà mình được thể hiện trước mặt vực chủ.”
"Không có phụ huynh nào lại thích thấy con mình thua cả, nhất là thua ở trước mặt vực chủ..."
Lâm Thiên Hạo nói chắc nịch, lại bất giác nịnh đầm Vương Bảo Nhạc một chút, cố hết sức để không phải nhận củ khoai bỏng tay này.
"filepos0007103602">

Bạn cần đăng nhập để bình luận