Tam Thốn nhân Gian

Chương 769

Chương 769Chương 769
QUÂN ĐOÀN BĂNG PHƯỢNG

Bởi vì mọi người đều chỉ nói bốn chữ bái kiến lão tổ nên lúc này trong hội trường, khi mọi người kính sợ hô hào xong hết cả, giọng nói của Vương Bảo Nhạc tựa như âm thanh trên trời, vang rành mạch khắp cả hội trường.
Lúc này đây, hàng nghìn người trong hội trường đều ngơ ra, quay đầu nhìn về chỗ Vương Bảo Nhạc theo bản năng. Thậm chí, đến cả mười quân đoàn trưởng đang ở giữa tế tháp cũng không ngoại lệ. Tuy ràng giọng nói của Vương Bảo Nhạc vang lên quá bất ngờ, hơn nữa còn nịnh nọt thấy rõ nhưng nó thật sự rất phá cách, hơn nữa còn bắt chuẩn Chưởng Thiên và Hình Tiên, mang ý chúc phúc lão tổ sau này sẽ đạt đến Hằng Tinh cảnh.
Đẳng cấp nịnh bợ lập tức táng vọt khiến cả hội trường câm nín. Một lúc lâu sau, vì lão tổ Hành Tinh đang ở đây nên tất cả mọi người đều cố gắng không bàn tán nhưng trong đầu đã hiện lên đủ loại suy nghĩ, lan ra trong lòng họ hệt như một cơn bão.
“Đúng là nhân tài!”
“Tên này là ai thế? Dám vứt hết mặt mũi mà nịnh bợ trước mặt bao nhiêu người như thế, đúng là kỳ tài mà!!”
“Nịnh nọt lão tổ mà không có nguyên tắc gì thế này, người này đã không còn chừng mực nữa rồi... nhưng những người càng không có chừng mực thì càng đáng SỢ!”
Không chỉ có mọi người trong hội trường thay đổi suy nghĩ mà sắc mặt của mười quân đoàn trưởng trên tế tháp cũng hết sức quái lạ. Thế nhưng kẻ bị cả vạn người nhìn chằm chằm như Vương Bảo Nhạc vẫn cứ điềm nhiên bình thường, không hề thay đổi chút nào, lại còn kề sát vào kẻ sắp bật khóc là Đa Du Tử thêm một chút.
Đa Du Tử thầm than trong lòng, hắn ta không muốn người khác chú ý đến mình, càng không muốn để người khác biết mình ngồi cạnh rồng điên, nhưng có vẻ như đã không trốn được nữa rồi.
Trong sự yên tĩnh của cả hội trường, lão tổ Chưởng Thiên Hình Tiên Tông ngồi trên tầng đ'âu tiên của tế đàn, nhìn xuống Vương Bảo Nhạc rồi bật cười. Tuy rằng hắn chưa từng gặp Long Nam Tử nhưng nếu muốn, hắn có thể biết hết thông tin của mỗi một người ở đây chỉ trong tích tắc.
Vì thế, chỉ trong một ý niệm thì hắn đã biết kẻ nịnh nọt kia là ai, nghĩ đến chuyện của kẻ này và quân đoàn Mặc Long lúc trước, lão tổ Hành Tinh mỉm cười. Không thể không nói, trò nịnh bợ của Vương Bảo Nhạc vẫn có hiệu quả nhất định, vốn dĩ hắn ta cũng không chú ý đến Long Nam Tử nhiêu lắm, cho dù có phần thưởng mang tính tượng trưng gì thì cùng lắm cũng chỉ để quân đoàn trưởng thứ nhất đi xử lý mà thôi.
Ban thưởng tượng trưng kiểu này nhiêu lắm cũng chỉ là vứt cho một ít phần thưởng thôi, nhưng hôm nay lão tổ Hành Tinh đang vui vẻ nên tự mình sắp xếp, truyền âm với quân đoàn trưởng Lăng Ư Tiên Tử của quân đoàn thứ mười.
Lăng Ư Tiên Tử vốn đang lạnh lùng đánh giá Vương Bảo Nhạc bỗng nghe thấy truyền âm của lão tổ Hành Tinh, tuy vẻ mặt vẫn như thường nhưng ánh mắt nhìn Vương Bảo Nhạc ngoài lạnh lùng ra còn có cả chán ghét. Thể nhưng cô không thể từ chối mệnh lệnh của lão tổ được, chỉ có thể hạ giọng thưa vâng.
Sau khi dặn dò xong, lão tổ Hành Tinh của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông không chú ý tới Vương Bảo Nhạc nữa mà mỉm cười bắt đàu chủ trì hội nghị. Nội dung của ngày hội nghị cuối cùng này là yêu cầu và câu hỏi trong hội nghị của các tông môn mà mười quân đoàn trưởng đã sắp xếp lại.
Họ trình bày lại những vấn đề trên, đồng thời cũng báo cáo công tác với lão tổ.
Cứ như thế, mọi người trong hội trường nghiêm túc trở lại, quân đoàn trưởng thứ nhất đến thứ mười lên tiếng báo cáo, thời gian cũng dần trôi đi, Vương Bảo Nhạc không lơ đễnh như trước nữa mà ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc ra mặt.
Cho đến hoàng hôn, khi Lăng u Tiên Tử báo cáo công tác của mình xong thì hội nghị kéo dài một tháng của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông Lân này cũng kết thúc ở đây. Sau khi lão tổ rời đi, mười quân đoàn trưởng cũng từ biệt, ai đi đường nấy, chỉ có mình Lãng u Tiên Tử trước khi đi còn nhíu đôi mày thanh tú lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, nói với giọng mất kiên nhẫn.
“Long Nam Tử, ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Lăng Ư Tiên Tử vừa dứt lời, cả hội trường vang lên tiếng xuýt xoa, biết bao ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ tập trung trên người Vương Bảo Nhạc. Láng u Tiên Tử quá nổi tiếng ở Chưởng Thiên Hình Tiên Tông này, bất luận là tu vi hay tướng mạo
đều có thể coi là số một trong các nữ tu của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông.
Cô là mục tiêu khát vọng và tưởng tượng của biết bao tu sĩ, nhưng do tu vi, địa vị quá cao và vấn đề tính cách nên cô rất ít khi tiếp xúc với người bên cạnh. Đến cả đệ tử trong Chưởng Thiên Hình Tiên Tông cô cũng không thèm nhìn, vậy mà bây giờ lại gọi riêng Vương Bảo Nhạc ư.
Cảnh tượng này khiến mọi người chú ý, bọn họ thi nhau suy đoán nguyên nhân, đến cả Đa Du Tử bên cạnh Vương Bảo Nhạc cũng mở trừng mắt, trong lòng chua xót, trơ mắt nhìn Vương Bảo Nhạc phấn chấn chạy theo bóng lưng của Lăng u Tiên Tử.
“Đồ nịnh hót chết tiệt!”
Đa Du Tử thầm mắng. Nhìn thấy Vương Bảo Nhạc đi tới bên cạnh Láng u Tiên Tử, cô phất tay áo, cả hai cùng đạp lên không trung đi xa, hắn ta càng thấy chua xót, chỉ
có thể rời khỏi hội trường cùng những tu sĩ khác.
Khi mọi người lần lượt rời đi, trên bàu trời trong không gian Chưởng Thiên Hình Tiên Tông, Lăng u Tiên Tử lạnh lùng bay ở phía trước, Vương Bảo Nhạc im lặng nối gót theo sau. Trên đường đi, Láng u Tiên Tử không hề nói gì, Vương Bảo Nhạc biết là cô đang dằn mặt mình, tuy không biết lý do cụ thể mà đối phương gọi hắn ra là gì nhưng chắc chắn có liên quan đến ban thưởng mà hán đã suy đoán lúc trước.
Trên thực tể, việc cô dằn mặt cũng đã gián tiếp nói cho Vương Bảo Nhạc biết đáp án. Nểu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ không thể phản ứng nhanh như thế, nhưng là người có địa vị cao trong Liên bang, Vương Bảo Nhạc cũng từng ra đòn phủ đầu thế này với nhiêu thuộc hạ nên đương nhiên là hiểu rõ trò này.
“Chẳng lẽ lão tổ Hành Tinh kia không những cho ta thân phận đệ tử Chưởng Thiên Hình Tiên Tông mà còn sắp xếp cho
ta vào quân đoàn thứ mười luôn ư?” Vương Bảo Nhạc chấn động. Nếu như thật sự giống những gì mình nghĩ thì đây đúng là một điểm khởi đầu cực tốt.
Trong khi Vương Bảo Nhạc đang trầm tư suy nghĩ, lối ra vào phía trước đã xuất hiện trong tâm mắt, hình như Lăng u Tiên Tử cảm thấy đã ra đòn phủ đầu hòm hòm rồi nên mới hờ hững lên tiếng, nhưng có vẻ như sự lạnh lùng trong giọng nói có liên quan đến tính cách nên vẫn lạnh thấu xương.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là một thành viên của quân đoàn Báng Phượng!”
Lăng u Tiên Tử chỉ nói một câu như thế rồi bước vào lối ra, biến mất trong không gian đằng sau sơn môn Chưởng Thiên Hình Tiên Tông.
Hai mắt Vương Bảo Nhạc sáng bừng, vội vàng đuổi theo vào trong sơn môn, khi cảnh vật từ mơ hồ trở thành rõ ràng thì hắn đã đứng trước núi đôi khác.
Đây là một sa mạc có địa hình gồ ghề, mênh mông như không có biên giới, trên sa mạc có hai ngọn núi đứng sừng sững, tựa như hai thanh lợi kiểm chỉ thẳng lên trời, khí thế hùng vĩ. Trên bầu trời cách núi đôi không xa, bộ áo giáp màu đen của Lăng u Tiên Tử phát ra ánh sáng chói mát, uy áp lập tức tản ra khiến trời đất biến sắc, bộ áo giáp kia lại biến thành một người khổng lồ cao đến vài nghìn trượng.
Khí tức của người khổng lồ này tràn ngập cả bầu trời, nó vừa xuất hiện đã dấy lên một trận bão táp trong sa mạc, khiến sa mạc này như biến thành đại dương. Sóng cát cuồn cuộn bay ra khắp bốn phía, không cho Vương Bảo Nhạc bất cứ cơ hội phản ứng nào, tay phải của bộ áo giáp khí thế kia vươn ra tóm lấy hắn.
Vương Bảo Nhạc biến sắc, theo bản năng muốn né tránh nhưng lại cố khắc chế, híp mắt mặc cho bàn tay lớn này tóm lấy mình, giọng nói lạnh lùng trước sau như một của Lăng u Tiên Tử cũng vang lên bên tai hắn.
“Không phản kháng à? Xem ra cũng có chút đầu óc đấy, tổng bộ quân ta không ở đây mà ở vệ tinh thứ bảy bên ngoài hành tinh!”
Người khổng lồ giáp đen nhảy lên, tạo thành một chiếc hố sâu trên mặt đất rồi bay thẳng lên trời, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xông qua bầu khí quyển. Khi xuất hiện lại đã ở trên trời sao, nó không ngừng lại mà như dịch chuyển, lắc mình một cái đã đáp xuống vệ tinh thứ bảy cách Chưởng Thiên Tinh xa nhất.
Bên ngoài Chưởng Thiên Tinh có bảy vệ tinh bao quanh, vệ tinh thứ bảy cách xa nhất, theo tính toán của Vương Bảo Nhạc, chắc hẳn phải xa gấp sáu lần khoảng cách giữa Trái Đất và Mặt Trăng trong Liên bang. Vệ tinh thứ bảy này to gấp đôi Mặt Tráng, bề mặt hành tinh rất đặc biệt, một nửa màu tím, một nửa màu tráng, ở giữa có một rãnh lớn phân chia hai bên.
Bê mặt như thế khó có thể do tự nhiên tạo nên, chắc hẳn đã được hình thành do tác động của con người.
Trong khi Vương Bảo Nhạc đang híp mắt trầm tư, người khổng lồ giáp đen khí thế hào hùng kia lắc người, gào thét chạy thẳng đến phần màu trắng của vệ tinh thứ bảy. Càng đến gần, mặt đất càng hiện rõ trong tầm mắt Vương Bảo Nhạc. Hắn thấy ở phân màu trắng này có rất nhiêu công trình kiến trúc, xếp hàng ngay ngắn như quân doanh, ở chính giữa là một bức tượng chim xanh khổng lồ.
Nơi đây chính là... quân đoàn Báng Phượng - quân đoàn thứ mười của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông!
"filepos0016476084">

Bạn cần đăng nhập để bình luận