Tam Thốn nhân Gian

Chương 356

Chương 356Chương 356
THƯƠNG CON LỪA
Cùng lúc đó, cảnh tượng Vương Bảo Nhạc giết chết hai cái xác Trúc Cơ đại viên mãn cũng khiến các đạo viện khác chấn động, trong đó Tông chủ của Đạo viện Bạch Lộc thì im lặng, Đạo viện Thánh Xuyên và chi nhánh Bạch Lộc thì mắt lóe lên, có cảm giác... nếu như Vương Bảo Nhạc cứ phát triển theo chiêu hướng này thì vị trí của bốn đạo viện trong tương lai nhất định sẽ thay đổi!
“Nếu như người này đến Kết Đan...”
Trong lúc bốn đạo viện rung động thì những thế lực khác trong Liên bang cũng không bình tĩnh nổi.
Đám người của Tinh Hà Lạc Nhật Tông thì nghiến răng nghiến lợi. Người bọn họ hận nhất chính là Vương Bảo Nhạc nhưng lại không thể làm được gì. Vì chuyện ở Mặt Trăng mà Tông chủ bị phạt bế quan một giáp, bọn họ cũng phải cúp đuôi làm người, nay thế lực của tông môn đã yếu đi nhiêu.
Mấy đại nhân vật của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông, Ngũ Thế Thiên Tộc và hội nghị viên cũng chú ý đến Vương Bảo Nhạc nhiêu hơn. Thực ra, trong sự kiện Mặt Trăng, Vương Bảo Nhạc đã rất bắt mắt rồi nhưng khi ấy hắn chỉ vừa mới Trúc Cơ, tương lai khó mà nói trước, nhưng nay thì lại khác.
Trúc Cơ sơ kỳ đã giết được vô số Trúc Cơ, đến trung kỳ thực lực lại tăng vọt, giết được cả Trúc Cơ đại viên mãn như thế thì lại có ý nghĩa khác hẳn, phải biết rằng Trúc Cơ đại viên mãn chính là lực lượng cốt cán của Liên bang ngày nay. Dù sao thì số lượng tu sĩ Kết Đan cũng không nhiêu, thuộc phạm vi lá bài tẩy của các thế lực không thể dùng tùy tiện nên bình thường chỉ toàn là đệ tử Trúc Cơ đại viên mãn ra
mặt chống đỡ thể diện cho môn phái của mình mà thôi.
Vậy mà Vương Bảo Nhạc lại có thể giết chết Trúc Cơ đại viện mãn, chiến lực cỡ này đủ khiến cho các thế lực phải xem trọng, không ít Kết Đan cũng chẳng dám khinh xuất. Bọn họ hiểu rõ, lúc này Vương Bảo Nhạc có thể xưng là thiên kiêu dù vẫn chưa có thành tựu gì.
Nhưng một khi hắn chiến thắng, trở thành Khu trưởng của tân khu Sao Hỏa, phụ trách lo liệu kế hoạch khai thác thần binh và chính tứ tước thì hắn đã có thành tựu cực lớn, thậm chí đã tiến vào hàng ngũ nối nghiệp của cao tầng Liên bang ngày sau!!
Giống như Lý Uyển Nhi vậy, sở dĩ cô ấy có thể áp đảo Bảo Nhạc Pháo, thậm chí là Trác gia như vậy, một phẫn là do bối cảnh của mình, nhưng quan trọng hơn hết là tước vị và thực lực của bản thân cô, thiếu một thứ cũng không được!
Thậm chí, đến tập đoàn Tam Nguyệt cũng phải chấn động, hai mắt Kim Đa Minh sáng rực lên.
Trong tân khu Sao Hỏa, Vương Bảo Nhạc không để ý đến đám hung thú chạy trốn xung quanh, hắn trực tiếp kéo cái xác cổ bị chẻ làm đôi kia đi về trụ sở của mình trước ánh nhìn của bao người.
Trên đường đi, không có bất kỳ hung thú nào dám tới gần, để mặc Vương Bảo Nhạc quay về. Sau khi đến cửa cán cứ thì hắn ném cái thi thể này qua bên cạnh cái đầu lâu kia.
Đây chính là uy hiếp!
Sau đó, hắn lại đi vào trong căn cứ, ngay khi đi vào thì hắn lập tức ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt, vội lấy một đống thức án ra nhai ngấu nghiến.
“Đói quá đi mất, đói sắp ngất luôn rồi đây này! Sao toàn lực bộc phát xong lại đói thế không biết, hay đây là một kiểu khôi phục nhỉ...”
Vương Bảo Nhạc chẳng nghĩ gì được nữa, cứ tranh thủ án cho thật nhanh, nhưng càng án lại càng đói. Điêu này khiến hắn như muốn phát điên, tất cả khí thế khi nãy đều tan thành mây khói trước cơn đói...
Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc ăn biết bao nhiêu là đồ mà chỉ mới no lửng bụng nên hắn ngẩng đầu lên nhìn con lừa đang đi về phía mình. Lúc trước, mỗi khi nhìn con lừa là hắn lại thấy bực bội và phiền muộn, nhưng nay lại khác hằn.
“Bộ lông sáng bóng, tức là mỡ màng béo ngậy, tứ chi cũng to khỏe, cơ bắp rõ ràng nhìn cũng được đấy. Thịt mỡ vừa đủ, nếu nướng lên thì chắc là ngon lắm... ừm, bốn cái móng này đi hầm canh cũng ngon, lỗ tai cũng ngon, xương đầu cũng ngon, toàn thịt là thịt cả...” sau khi thấy con lừa, Vương Bảo Nhạc nhịn không được mà liên tưởng thật nhiều, ánh mắt cũng mang theo ý dò xét.
Nhưng ánh mắt của hắn lại khiến con lừa nhảy dựng lên hoảng sợ lùi ra sau. Dường như nó cảm nhận được một cỗ sát khí khó tả. Vốn nó đã rất cẩn thận, không để cho bất kỳ con hung thú vào xông vào, dù sao thì trước đó Vương Bảo Nhạc cũng thu hút và đe dọa gần như toàn bộ thú triều, chỉ có vài con lạc đàn chạy vào, con lừa này cũng sắp Trúc Cơ rồi, tốc độ cũng chẳng thua Vương Bảo Nhạc là bao nên cố gắng thì vẫn trụ vững được.
Lúc thấy Vương Bảo Nhạc quay về thì nó còn định chạy tới khoe thành tích, thấy Vương Bảo Nhạc lấy đồ án vặt ra thì nó lại càng kích động hơn, nhưng ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lúc này khiến nó run rẩy quay đầu bỏ chạy đến bên tường thành, ra sức gào to với bên ngoài vài tiếng để thể hiện sự dũng mãnh của mình, nhưng hình như nó thấy vẫn chưa đủ nên căng thẳng chạy nhanh, ngậm thi thể của bảy tám con hung thú đã bị nó án dở qua đặt ở nơi Vương Bảo Nhạc có thể nhìn thấy.
Suy nghĩ của nó rất đơn giản, một là thể hiện sự dũng mãnh của mình, hai là biểu đạt mình rất nghe lời, đã ngăn được đám hung thú này, không cho chúng nó xông vào căn cứ. Nhưng sau khi phát hiện ánh mắt của Vương Bảo Nhạc vẫn không thay đổi thì con lừa chỉ muốn khóc to, cắn ráng, gào to chạy ra khỏi căn cứ.
Vương Bảo Nhạc lập tức kinh ngạc, cảm thấy con lừa này đúng là thành tinh, lại còn nhìn ra được suy nghĩ của mình. Hắn bước đến nhìn thử thì lập tức thấy con lừa đã xông vào đàn thú, gặp con nào cắn con đó, cực kì hung tàn, cực kì lợi hại, cũng như cực kì hữu dụng, lâu lâu còn quay đầu lại nhìn Vương Bảo Nhạc một cái.
Chuyện này đương nhiên cũng bị dân chúng Liên bang nhìn thấy, cả đám đều từ rúng động trở thành câm nín, đồng thời cũng cảm thấy dường như đây mới đúng là Vương Bảo Nhạc mà họ biết.
Đồng thời, họ cũng hiểu hơn về hành vi của con lừa...
Thương con lừa quá...;
“Ta dám cá, không quá ba năm thì con lừa này nhất định sẽ bị Vương Bảo Nhạc chén thịt!
Trong lúc mọi người bàn tán thì Vương Bảo Nhạc lại ăn thêm một ít đồ, lúc này mới vỗ bụng đứng dậy gọi con lừa đang xông pha giữa đàn thú.
“Về đây đi, đừng tưởng là tao không biết mày đang thương lượng với chúng nó, nói với chúng biết mày với chúng là cùng phe.”
Con lừa vẫn luôn dựng tai nghe ngóng, sau khi nghe thấy Vương Bảo Nhạc gọi mình thì nó ngẩn ra, đồng thời cũng có phần chột dạ, cảm thấy Vương Bảo Nhạc đúng là thâm sâu khó dò, cuối cùng đành từ bỏ ý định chạy trốn của mình, sau khi thấy Vương Bảo Nhạc đã ăn no thì mới vội chạy về.
Lúc này, trên chiến trường lại chia ra làm hai bên rất rõ ràng, chỗ của Vương Bảo Nhạc thì gần như không có thú triều xuất hiện, nhưng những khu vực khác thì đông nghẹt hung thú. Tuy bọn họ cũng bắt chước Vương Bảo Nhạc giết chết xác cổ đầu đàn nhưng chẳng ai có thể một mình hoàn thành như Vương Bảo Nhạc. Bình thường cần phải có nhiêu người hợp sức mới thành công, lại thêm đã bị Vương Bảo Nhạc dẫn đầu giành phần thị uy, dù đám hung thú kia cũng bị chấn nhiếp nhưng rõ ràng chúng nó càng sợ phía Vương Bảo Nhạc hơn.
ĐỢt thú triều thứ tư vẫn trôi qua, cái giá cũng cực kì lớn, ngoại trừ Vương Bảo Nhạc ra, bảy ứng cử viên còn lại có một người không chống đỡ nổi, đành phải truyền tống thoát thân.
Gần như ngay khi thú triều tiêu tán thì Vương Bảo Nhạc lập tức ra tay, hơn một nghìn con rối xây dựng lập tức hành động, chạy thẳng đến khu vực của người vừa bị đào thải. Thực ra, khi nãy hắn đã nhám nhe khu vực này rồi, nay vừa ra lệnh một tiếng thì đám con rối đã xông thẳng tới, bắt đầu tháo dỡ và chuyển về.
Những thế lực khác cũng không ngốc, ai nấy cũng ra tay tranh giành nhưng ai nấy đều vừa trải qua đại chiến, vốn đã mọi mệt, lại mất không ít nhân viên, đương nhiên không thể bằng một nghìn con rối chuyên nghiệp này rồi, nên dù mọi người cùng tranh giành nhưng Vương Bảo Nhạc lại là người lấy được nhiều hơn cả.
Sau khi mang hết đống tài nguyên này về, trong mắt hắn đày vẻ chờ mong, lại bắt đàu chế tạo và hoàn thiện pháo đài Bất Diệt thành của mình. Chẳng mấy chốc sau khi có thêm tài nguyên, từ xa nhìn lại, cán cứ của hắn trông giống như một khối chữ nhật khổng lồ!
Khối chữ nhật này bao phủ toàn bộ căn cứ của Vương Bảo Nhạc khiến cho người ngoài không thể nhìn thấy bên trong, chỉ có thể nhìn thấy lớp vỏ bề ngoài với đủ mọi màu sắc rực rỡ nhưng chất liệu không tệ, độ bền cũng cực tốt mà thôi.
Cùng lúc đó, lại có vô số tiếng keng keng liên tục vang ra từ bên trong khiến cho dân chúng Liên bang đều phải tò mò.
“Rốt cuộc Vương Bảo Nhạc muốn chế tạo cái gì đây?”
“Ta để ý thấy khảo hạch 1'ân này là đợt sau mạnh hơn đợt trước, muốn trụ đến cuối không hề đơn giản... Rất có thể khảo hạch sau cùng không phải xem xét chiến lực và tu sĩ mà là uy lực của cán cứ mà họ chế tạo ra mạnh đến đâu!”
"filepos0008121627">

Bạn cần đăng nhập để bình luận