Tam Thốn nhân Gian

Chương 654

Chương 654Chương 654
THIÊN BĂNG
Luyện đan cần tài liệu, hỏa hầu và thủ pháp. Nhưng Vương Bảo Nhạc lại biết luyện khí, nên lúc này tia chớp đã bùng nổ bao phủ lấy lão già tộc Vị Ương kia. Chúng không ngừng xâm nhập vào các vị trí trên cơ thể lão, dùng phương pháp luyện khí để đốt cháy và luyện hóa tất cả huyết nhục của lão.
Mức độ thảm thiết này e là đáng sợ chẳng thua gì dùng người sống để luyện đan.
Dù Vương Bảo Nhạc vô cùng tức giận nhưng hắn vẫn chưa mất hết lý trí. Vậy nên, lúc này hắn chỉ luyện hóa thân thể của lão già tộc Vị Ương kia. Đến khi thân hình của lão bị sấm chớp khủng bố luyện hóa thành hư ảo, Vương Bảo Nhạc dùng bàn tay phải tạo thành từ sấm chớp chụp về phía đám tro bụi do lão hóa thành. Khi
Vương Bảo Nhạc thu tay về, trong tay đã căm một Nguyên Anh.
Đúng là Nguyên Anh dung nhập linh hồn suy yếu tới tột độ, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến mất giữa trời đất của lão già tộc Vị Ương kia.
[ d o c f u L L . v n - k h o t r u yệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Dựa theo tính toán của Vương Bảo Nhạc, mặc dù tu vi của hắn không đủ để sưu hồn, nhưng phối hợp một số bí thuật của Minh Pháp, hắn nám chắc vẫn có thể miễn cưỡng đạt tới hiệu quả sưu hồn. Nhưng lúc này lại là phân thân ở đây chứ không phải bản thể nên vẫn khó mà làm được điều này.
Dù lão già tộc Vị Ương này đang suy yếu nhưng sự oán độc cùng tử ý trong ánh mắt của lão lại bị Vương Bảo Nhạc nhìn rõ, muốn khiến đối phương ngoan ngoãn nói chuyện e là không thể.
Ánh chớp trên tay phải của Vương Bảo Nhạc lóe lên, sau một phen ép hỏi không có kết quả, hắn cũng không lãng phí thời
gian nữa, trực tiếp dùng sức mạnh Lôi Tiên Biến phong ấn lão lại rồi giao cho Triệu Nhã Mộng.
Sau khi nghỉ ngơi một lát và dùng đan dược chữa thương, Triệu Nhã Mộng cũng đã khôi phục phần nào. Lúc nhận lấy Nguyên Anh do Vương Bảo Nhạc đưa cho, cô bấm tay niệm pháp quyết và đánh ra một ít trận văn, sau đó mới cất Nguyên Anh này vào túi trữ vật.
Làm xong mọi chuyện, hai người nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ nặng nề trong mắt đối phương.
“Ngày ấy, trong thông đạo cối xay xuất hiện biến cố, ta và đám người trưởng lão Phùng Thu Nhiên bị tách ta, không tìm thấy nhau...”
Triệu Nhã Mộng vừa nói vừa nhìn Vương Bảo Nhạc. Trong lòng Triệu Nhã Mộng có vô số câu hỏi, nhất là cô lại càng lấy làm khó hiểu khi người đến lại là phân thân của Vương Bảo Nhạc.
“Lúc ấy, ta nấp trong một cái khe ở cối xay...”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi. Đầu tiên, hắn cảnh giác nhìn quanh rồi mới kể cho Triệu Nhã Mộng nghe những gì mình đã trải qua cùng với nguyên nhân tại sao tới đây lại là phân thân.
Khi Triệu Nhã Mộng nghe đến chuyện sâu dưới lòng đất còn có tầng thứ ba và con nhộng lớn kia thì mặt dàn đanh lại. Hiển nhiên trong lòng cô cũng đang dậy sóng, nhưng sau khi nghe Vương Bảo Nhạc nói về chiến y tộc Vị Ương và chiến hạm Tử Đạo thì cô lại càng giật mình hơn.
Mọi thứ đều vượt quá sức tưởng tượng của Triệu Nhã Mộng khiến sắc mặt cô lại tái nhợt, nhưng trong mắt cô không hề có vẻ mờ mịt. Sau khi hít sâu một hơi, sâu trong đáy mắt Triệu Nhã Mộng xuất hiện một tia linh động, cô nói nhanh.
“Bảo Nhạc, ngươi phải nhanh chóng tìm được Phùng Thu Nhiên trưởng lão để báo cáo việc này!”
“Hơn nữa chuyện này đã quá rõ ràng rồi, trong đạo cung có tu sĩ tộc Vị Ương ẩn nấp. Lão già ban nãy chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi... Hơn nữa, hậu quả của chuyện này quá lớn, nhất định sẽ lan ra toàn bộ đạo cung, thậm chí là cả... Liên bang!”
“Bảo Nhạc, nếu ta đoán không lầm thì e rằng chiến tranh giữa tộc Vị Ương và Liên bang... đã sắp bắt đàu rồi!! Mà bất lợi lớn nhất hiện tại chính là Liên bang không hề biết gì về chuyện này!!”
Nói đến đây, khuôn mặt Triệu Nhã Mộng đã trắng bệch. Tâm trạng của Vương Bảo Nhạc cũng thấy lòng mình nặng trịch. Phán đoán của Triệu Nhã Mộng rất giống của hắn, thậm chí còn toàn diện hơn hắn rất nhiêu.
Lúc này nghe Triệu Nhã Mộng nói vậy, Vương Bảo Nhạc nheo mắt nói ngay.
“Nhã Mộng, cô am hiểu trận pháp, nếu ta tạo được cơ hội giảm mức độ quấy nhiễu nơi đây, cô có nắm chắc dùng tốc độ nhanh nhất đề truyền tống được ra ngoài hay không?”
“Nếu ngươi có thể làm được thì ta sẽ chớp lấy cơ hội, cố gắng thoát ra để quay về đạo cung báo cho mấy người Hứa Tông chủ để họ nhanh chóng trở về Liên bang, vừa báo việc này cho Liên bang biểt vừa để họ chuẩn bị vẹn toàn!”
Triệu Nhã Mộng cũng biết tầm quan trọng của việc này nên sau một lát im lặng suy tư thì lập tức gật đầu.
“Với truyền thừa Ách Thương cổ Trận ta đã nhận được, lấy bùa truyền tống của đạo cung làm hạch tâm thì có thể chế tạo ra một trận pháp truyền tống cự ly ngắn, khả năng kháng quấy nhiễu cũng sẽ táng thêm. Nhưng điêu kiện tiên quyết là ngươi có thể
tạo ra cơ hội giảm mức quẩy nhiễu tới một trình độ nhất định!”
Vương Bảo Nhạc có nắm chắc nhất định về việc này. Dù sao hiện giờ bản thể của hắn cũng đang tầng thứ ba. Mặc dù tốc độ hấp thu chiến y rất chậm nhưng lại cuồn cuộn không ngừng. Mà làm chiến y hạch tâm của toàn bộ chiến hạm Tử Đạo, năng lượng trong đó liên tục giảm bớt đương nhiên sẽ khiển sức mạnh quấy nhiễu nhiễu truýên tống của chiến hạm suy yếu theo.
Chẳng qua, việc này còn cần chút thời gian mới có thể đạt tới trình độ đủ để Triệu Nhã Mộng mở truýên tống trận, cho nên sau khi tiếp tục bàn bạc một vài chi tiết, hai người bắt đâu xuất phát.
Họ vừa tìm kiếm Phùng Thu Nhiên, cũng tập trung tìm kiếm Khổng Đạo. Tìm người trước là để báo cho đối phương biết bí mật ở nơi này, mà tìm kiểm người sau là vì Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng muốn có thể đưa Khổng Đạo theo khi rời khỏi đây.
Nhưng phạm vi thể giới tầng thứ hai này lại rất lớn, Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng tìm mấy ngày vẫn không thấy đám người Phùng Thu Nhiên. Hai người lại không tiện gióng trống khua chiêng. Dù sao lão già tộc Vị Ương kia xuất hiện khiến họ hiểu rõ sự nguy hiểm của nơi này, đồng thời ngoại trừ đối phương, cả hai đều cảnh giác đề phòng với bất kỳ kẻ nào khác.
Mặc dù việc tìm người không có tiến triển gì, nhưng tin tức tốt thì vẫn có. Thời gian mấy ngày trôi qua, Vương Bảo Nhạc bản thể cũng hấp thu chiến y nhiêu hơn, làm lực quấy nhiễu của chiến hạm đã bắt đầu yểu dẫn đi.
Điểm này có thể chứng minh từ thí nghiệm dùng bùa truyền tống đã được táng cường trận pháp và lần nào nó cũng phát ra ánh sáng lẫn dao động của Triệu Nhã Mộng.
“Cứ theo tình hình này, nếu không xảy ra gì ngoài ý muốn thì tối đa bảy ngày nữa là ta có thể cưỡng chế mở bùa truyền tống, đưa chúng ta rời khỏi nơi này!”
Bùa truýên tống phát ra ánh sáng khiến Triệu Nhã Mộng và Vương Bảo Nhạc thấy được hy vọng. Dựa theo thảo luận trước đây của hai người, nếu tiếp theo vẫn không tìm được Phùng Thu Nhiên thì họ chỉ có thể trốn đi trước, đợi lực quấy nhiễu yếu đi thì sẽ lập tức truýên tống rời khỏi nơi đây.
Giữa sống chết của đạo cung và an nguy của Liên bang thì hai người đều sẽ chọn cái sau.
Cứ như vậy, thời gian tiếp tục trôi qua. Lại qua ba ngày, trong thời gian này, Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng vẫn không tìm được manh mối của những người khác trong thế giới hoang váng này. Nhưng lúc họ thở dài chuẩn bị bỏ cuộc, tìm một chỗ ẩn thân thì bỗng nhiên... có thể năng lượng thế giới này dần giảm bớt, cũng có lẽ do những nguyên nhân khác, trên trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Tiếng nổ này còn lớn hơn cả sấm rền, giống như trời sập đất nứt, chấn động cả không gian, vang vọng khắp thế giới.
Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng cũng bị tiếng nổ bất ngờ này làm giật mình. Khi ngẩng đầu nhìn lại, họ phát hiện không trung phía chân trời xa xôi đột nhiên xuất hiện một cái khe thật lớn trong tiếng nổ mạnh hơn nữa.
Cái khe này vừa xuất hiện thì lập tức có một cơn gió đen lách qua đó để chui vào thể giới tăng thứ hai này. Sau đó lại có từng tiếng nổ liên tục vang lên, cái khe thứ hai, thứ ba lần lượt xuất hiện. Đến khi có hơn mười cái khe xuất hiện, bầu trời khu vực ấy thật sự bị đánh sập.
Tiếng nổ ầm ầm như rung chuyển toàn bộ thể giới. Một lượng lớn bùn đất và đá vụn đổ thẳng xuống từ khu vực đầy khe kia. Lúc này những cái khe đó cũng nhanh chóng lan ra, chỉ trong phút chốc thì nơi sụp đổ không ngừng lan rộng ra xung quanh.
Không trung nơi đó thực tế là mặt đất của tầng thứ nhất, sự sụp đổ của nó và lan rộng của gió đen, lại có từng tiếng gầm rống đến
từ thế giới thi hài của tầng thứ nhất vọng tới từ xa.
Cảnh tượng này khiến tâm thần Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng bị chẩn động mãnh liệt, sắc mặt lập tức thay đổi. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng để ý thấy, nơi chân trời sụp đổ lúc này lại có một thân ảnh đang vọt ra với tốc độ cực nhanh từ bên trong. Tốc độ nhanh như sao báng, đúng là... Diệt Liệt Tử!!
Dù hướng ông bay đi không trùng với chỗ Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng đang đứng, nhưng cũng khá gần. Lúc này, họ có thể thấy rõ quần áo của Diệt Liệt Tử đã nát tươm, bộ dạng vô cùng chật vật, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lại chứa lửa giận ngập trời. Khóe miệng của ông ta cũng đang rỉ máu tươi từng dòng.
Mà phía sau Diệt Liệt Tử, lúc này cũng có một thân ảnh chợt bay ra từ cái khe kia, nhanh chóng đuổi theo Diệt Liệt Tử. Người này mặc đạo bào, thoạt nhìn có vẻ vô cùng tiên phong đạo cốt, đúng là ... Du Nhiên
Đạo Nhân!
“Diệt Liệt Tử, ngươi có thể trốn đến đâu chứ? Lựa chọn duy nhất của ngươi chính là... Gia nhập vào bọn ta!”
Du Nhiên Đạo Nhân cười nói. Lúc ông ta cất bước, trong cái khe giữa bầu trời ở sau lưng lại có từng tiếng rít vang lên, lại có hơn mười đạo thân ảnh Lân lượt giáng lâm.
"filepos0014084356">

Bạn cần đăng nhập để bình luận