Tam Thốn nhân Gian

Chương 863

Chương 863Chương 863
CỨU VIỆN TÂN ĐẠO
Cái trước đã đại biểu cho thân phận của lão tổ Chưởng Thiên, cũng đại biểu cho tư thái ở trên nhìn xuống. Mặc dù toàn bộ tu sĩ trong tông môn đều là đệ tử của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông, nhưng trong mắt ông, dù không phải những con kiến hôi đi nữa thì cũng không cùng đẳng cấp với mình.
Nên đương nhiên không xứng để ông dùng hai chữ đạo hữu, cũng không xứng để ông tự xưng là ta. Trước kia, theo ông thấy thì toàn bộ văn minh Thần Mục này chỉ có hai người đủ để ông gọi là đạo hữu, một là lão tổ của Khôn Thái Vạn Hòa tông, người còn lại chính là Hành Tinh của Tử Kim Tân Đạo Môn.
Nhưng bây giờ lại có thêm một người!
Thực lực và chiến lực mà Vương Bảo Nhạc thể hiện trên chiến trường lúc nãy đã khiến vị lão tổ Chưởng Thiên này giật mình. Những thứ này đã vượt qua hạn chế quân đoàn, đạt tới trình độ đủ để khai tông lập phái. Xét từ góc độ nào đó thì còn mạnh hơn những tông môn khác, bởi vì Linh Tiên trong tay Vương Bảo Nhạc đều là khôi lỗi, chỉ cần ra lệnh một câu là có thể khiến đám khôi lỗi này xông lên không biết sợ là gì. Mà nếu là tông môn thì khó mà làm được điểm này.
Ngoài ra thực lực của bản thân Vương Bảo Nhạc cũng làm cho lão tổ Chưởng Thiên khó mà bình tĩnh được. Đương nhiên, nếu chỉ như vậy, dù Vương Bảo Nhạc có thể giết chết Linh Tiên đại viên mãn thì cùng lắm chỉ làm cho lão tổ Chưởng Thiên chú ý hơn mà thôi.
Khi Vương Bảo Nhạc đỡ được một kích toàn lực của Tả trưởng lão Thiên Linh Tông khiến cho tâm thăn lão tổ Chưởng Thiên
chấn động hồi lâu. Sau đó Vương Bảo Nhạc lại còn ra tay tàn nhẫn, lấy cả ngón tay Hành Tinh ra để phản kích lại tu sĩ Hành Tinh, lại còn phối hợp cùng mình để tiêu diệt vị Tả trưởng lão kia.
Quan trọng nhất là... sau khi mọi chuyện xong xuôi, trên đỉnh đầu của Vương Bảo Nhạc lại xuất hiện ngón tay Hành Tinh kia. Tất cả những chuyện này khiến lão tổ Chưởng Thiên không thể không rung động, đồng thời cũng nhìn ra đây là một loại uy hiếp của Vương Bảo Nhạc đối với mình. Có thể tu luyện tới cảnh giới này, cơ bản không có ai là kẻ ngu dốt. Mà loại uy hiếp này đúng là cũng có chút tác dụng, làm lão tổ Chưởng Thiên phải vứt hết những tâm tư vặt vãnh khác.
“Có thể chống lại sức mạnh Hành Tinh, lại có thủ đoạn đủ sức rung chuyển Hành Tinh. Dù tất cả đã không hề bình thường, nhưng Thần Mục Quyết trên người hắn, cùng với lai lịch của đám khôi lỗi kia...” Lão tổ Chưởng Thiên nheo mắt lại, trong
lòng bắt đầu suy đoán. Đồng thời ông cũng nghĩ tới hai chữ “Đạo Tử” mà Tả trưởng lão và Thiên Linh chưởng tọa đã nhắc tới trước đó.
Tất cả những chuyện này khiến cho ông sinh ra vô số suy nghĩ khác, tuy ông đoán tạo hóa có thể giúp cho Linh Tiên sơ kỳ bộc phát đến trình độ này tất nhiên sẽ vô cùng kinh người, có lợi ích không nhỏ với chủ sở hữu. Nhưng ông lại càng hiểu rõ, với sức mạnh, tâm cơ cùng với máu điên có thù tất báo của đối phương, một khi những mưu tính của mình vỡ lỡ thì cái giá phải trả sẽ rất lớn. Ngoài ra tình hình hiện tại không cho phép ông ta làm chuyện khác, vì uy hiếp do Thiên Linh Tông của văn minh Tử Kim mang đến vẫn chưa biến mất.
Mặc dù Chưởng Thiên Hình Tiên Tông đã thắng trận chiến này, nhưng chiến tranh cũng chỉ mới mở màn, trong lúc có kẻ thù bên ngoài chực chờ thế này thì điêu kiêng kỵ nhất chính là nội bộ lục đục. Một khi mình làm vậy, nếu mọi chuyện bại lộ thì nhất định sẽ khiến mọi người thất vọng
suy sụp. Nếu không có Vương Bảo Nhạc thì e là chiến cuộc sẽ khác hẳn bây giờ. Có nói Vương Bảo Nhạc cứu mạng mọi người ở đây cũng không quá.
Đồng thời, thực lực và thế lực của bản thân Vương Bảo Nhạc cũng có tác dụng rất lớn với cuộc chiến văn minh này. Những suy nghĩ này lướt qua đầu của lão tổ Chưởng Thiên, sau khi nhanh chóng cân nhắc, ông cũng hoàn toàn thu hồi tất cả những tâm tư khác. Ông lại còn hạ thái độ, đặt Vương Bảo Nhạc ngang hàng với mình, nên lúc này cả vẻ mặt lẫn lời nói của ông đều vô cùng chân thành.
“Lần này nếu không có đạo hữu thì Chưởng Thiên Hình Tiên Tông ta sống chết khó nói, Long Nam Tử đạo hữu, xin nhận một lạy của ta!” Nói đoạn, lão tổ Chưởng Thiên lại ôm quyền cúi đàu thật sâu với Vương Bảo Nhạc một cái ở trước mặt các đệ tử.
“Chưởng Thiên đạo hữu không cần làm vậy, Long Nam Tử ta vốn dĩ cũng là một
phần tử của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Trước kia Chưởng Thiên Hình Tiên Tông cũng nhiêu lần giúp đỡ ta, đây cũng là chuyện ta nên làm mà.” Mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên một cái. Đúng như suy đoán của lão tổ Chưởng Thiên sở dĩ Vương Bảo Nhạc lấy ngón tay Hành Tinh thứ hai ra như thế, ngoài việc để dọa vị Tả trưởng lão kia thì đa phần chính là để dọa lão tổ Chưởng Thiên. Nay thấy đối phương làm vậy thì Vương Bảo Nhạc vội nói.
“Đạo hữu, cái cúi đầu này không chỉ là của riêng cá nhân ta mà còn là toàn bộ Chưởng Thiên Hình Tiên Tông đa tạ đạo hữu đã ra tay tương trợ!” Lão tổ Chưởng Thiên vẫn nghiêm túc ôm quýên, sau khi cúi đầu xong thì ông lại nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng.
“Long Nam Tử đạo hữu, mặc dù Chưởng Thiên Hình Tiên Tông ta đã giành được thắng lợi trong trận chiến này, nhưng với trận chiến khắp ván minh Thần Mục thì
đây chỉ là kéo dài thêm chút thời gian bị hủy diệt mà thôi... nên ta có một yêu cầu quá đáng... mong đạo hữu có thể đồng ý!”
“Ồ?” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, chằng suy nghĩ gì đã nói tiếp.
“Chưởng Thiên đạo hữu muốn nhờ ta đi giúp Tử Kim Tân Đạo Môn?”
Lão tổ Chưởng Thiên không hề bất ngờ khi Vương Bảo Nhạc đoán được suy nghĩ của mình, nếu hắn không thông minh như thế thì sao có thể một đường đi tới hiện tại được.
Mà đó cũng đúng là suy nghĩ của ông, ông biết rõ Thiên Linh Tông vừa tấn công Chưởng Thiên Hình Tiên Tông của mình, đồng thời cũng chia quân tấn công Tử Kim Tân Đạo Môn. ông cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, một khi Tử Kim Tân Đạo Môn bị diệt thì cuộc chiến ván minh này sẽ thật sự không còn chút hy vọng nào nữa.
Chẳng qua thoạt nhìn thì ông vẫn ổn, nhưng trước đó đã giao chiến cùng hai vị Hành Tinh, cuối cùng lại vì đả thương vị Tả trưởng lão kia mà thiêu đốt một phần tu vi để cầm chân Thiên Linh chưởng tọa. Mặc dù không phải là chẳng còn lực tái chiến, nhưng ông cũng sợ một khi mình rời đi thì vị Thiên Linh chưởng tọa kia lại bất ngờ quay lại tập kích.
Nên cách tốt nhất chính là để cho vị cường giả gần bằng với mình lúc này là Long Nam Tử dẫn người đi giúp đỡ Tử Kim Tân Đạo Môn. Nhưng ông hiểu rõ việc này rất nguy hiểm, đồng thời cũng biết đối phương từng có mâu thuẫn với Tử Kim Tân Đạo Môn, cho nên khi nãy mới muốn nói lại thôi.
Nay bị Vương Bảo Nhạc nói toạc ra như thế, lão tổ Chưởng Thiên hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa mà chỉ ôm quýên cúi đầu thêm một Lân.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, trong lòng cân nhắc thử một phen, biết rõ Lân cứu
viện này nhất định phải làm. Nếu như Tử Kim Tân Đạo Môn rơi vào tay giặc thì trận chiến của văn minh Thần Mục này sẽ trở nên khó khăn hơn.
“Cũng được!” nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc cũng gật đầu đồng ý.
Lão tổ Chưởng Thiên nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó lập tức phái quân đoàn thứ nhất hộ tống, chẳng qua ông không phải cổ Mặc Đạo Nhân đi mà là để đại quản gia chỉ huy phối hợp.
Đồng thời cũng có ba vị tu sĩ Linh Tiên sơ và trung kỳ cùng đi theo. Lăng Ư Tiên Tử chính là Linh Tiên sơ kỳ đó.
Sau khi chỉnh đốn sơ lại, quân đoàn của Vương Bảo Nhạc và quân đoàn thứ nhất lập tức lên đường, mượn dùng truyền tống trận của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông để đi về phía của Tử Kim Tân Đạo Môn.
Mặc dù lão tổ Chưởng Thiên không thể tự mình tới đó, nhưng vẫn cho đại quản gia
một bức tượng nhỏ, bên trong bức tượng đó có phong ấn sức mạnh phân thân của ông. Mặc dù không phải Hành Tinh, nhưng một khi tự bạo cũng có thể kích phát một phần sức mạnh Hành Tinh.
Ông cũng không hề giấu giếm việc này với Vương Bảo Nhạc, thậm chí còn trao nó cho đại quản gia ngay trước mặt Vương Bảo Nhạc để chứng minh tấm lòng thành của mình.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì cũng âm thầm gật đầu. Sau khi quân đoàn của hắn và quân đoàn thứ nhất đi ra khỏi truýên tống trận và tiến vào khu vực công cộng của ván minh Thần Mục, Vương Bảo Nhạc lại ra lệnh một tiếng, đại quân nối đuôi nhau đi thẳng tới phạm vi của Tử Kim Tân Đạo Môn.
Dựa theo lộ trình, cho dù có truyền tống trận của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông giúp giảm bớt phân nửa thời gian di chuyển, nhưng muốn chạy tới chiến trường thì vẫn cần một canh giờ.
Trong một canh giờ này, đại quân vừa di chuyển vừa tranh thủ nghỉ ngơi. Dù sao mới trước đó hãy còn chiến đấu kịch liệt, sau đó lại phải hối hả lên đường trợ giúp, ai nấy đều mỏi mệt từ thể xác đến tận tinh thần. Nhưng khi Vương Bảo Nhạc định ngồi xuống tu dưỡng một phen, không biết đại quản gia nghĩ gì mà lại phái Láng Ư Tiên Tử tới ngồi bên cạnh hắn...
Ông lại còn dặn dò hết Lân này đến Lân khác, bảo cô nhất định phải bồi dưỡng quan hệ thật tốt, lại phải dốc hết sức để đáp ứng toàn bộ yêu cầu của đối phương.
Lăng u Tiên Tử cũng phải câm nín trước lời dặn dò này, bản thân cô vốn là người lạnh nhạt, thật sự không rành mấy chuyện chủ động làm quen thế này, nên chỉ biết miễn cưỡng đứng một bên. Ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy bối rối, chỉ biết cô nhìn tôi tôi nhìn cô với Lăng u Tiên Tử cả buổi trời.
“Chúng ta đều là bạn bè quen biết cả, hay là... cô nằm gối đầu lên đùi ta nghỉ một lát
nhé?” Vương Bảo Nhạc hắng giọng rồi hỏi thử.
Hán vừa nói xong, Láng Ư Tiên Tử vốn đang cáng thẳng lập tức đanh mặt lại, lườm hắn một cái rồi xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng yểu điệu của Lăng u Tiên Tử, Vương Bảo Nhạc sờ mặt mình, thở dài cảm khái.
“Cũng may mà cô ấy không đồng ý, không thì ta cũng chẳng biết phải từ chối kiểu gì, dù sao cũng có cả đống người mê đắm nhan sác của ta mà, đại quản gia kia đúng là hồ đồ!” Vương Bảo Nhạc ho khan vài tiếng, thần thức tản ra thăm dò. Sau khi xác định xung quanh không có gì thì hắn mới giơ tay phải lên, lấy một chiếc nhẫn trữ vật ra!
Đây chính là chiếc nhẫn hắn lấy được từ chỗ vị tu sĩ Hành Tinh tộc Vị Ương khi làm nhiệm vụ của Liệt Diễm Lão Tổ, nghi là bên trong cất giấu bảo vật nhưng vẫn không thể nào mở ra được!
“Để xem thử bây giờ đã có thể mở ra chưa!” trong mắt Vương Bảo Nhạc đây vẻ chờ mong, tu vi ầm ầm bộc phát, tràn vào trong nhẫn trữ vật cùng với thẫn thức!
"filepos0018406344">

Bạn cần đăng nhập để bình luận