Tam Thốn nhân Gian

Chương 341

Chương 341Chương 341
TRÁC NHẤT TIÊN, NGƯƠI MUỐN CHẾT À!
Lý Uyển Nhi vừa đi vào mật thất đã nghe tiếng quát to của Vương Bảo Nhạc, cô vẫn mặt lạnh như tiên, sau khi đi vào thì Trác Nhất Tiên vội quay lại bái kiến.
"Tham kiến Lý Bộ trưởng.”
Trác Nhất Tiên thấy lãnh đạo của mình cũng đến thì càng hưng phấn hơn. Phải biết rằng, vụ này từ đầu chí cuối đều do một mình hắn ta âm thầm điêu tra ra được, một khi lập được đại công, dù phải chia cho Lý Uyển Nhi một chút thì phần lớn vẫn là của mình.
Hơn nữa, hắn ta cũng không định giấu mãi nên lúc triệu Vương Bảo Nhạc đến thẩm vấn đã truyền âm báo cáo với Lý Uyển Nhi, nhưng không ngờ chưa hỏi được mẩy câu thì cô ẩy đã tự mình đến đây rồi.
"Từ đây có thể thấy được cô ấy rất quan tâm đến chuyện này. Lần này, mình nhất định sẽ lập được đại công!"
Trác Nhất Tiên càng nghĩ càng thấy hưng phấn, cảm thấy phán đoán của mình rất đỗi hợp lý, thầm nghĩ phải thể hiện nhiều hơn cho lãnh đạo thấy nên quay đầu lại nhìn Vương Bảo Nhạc.
"Vương Bảo Nhạc, xem ra không cho ngươi nếm mùi đau khổ thì ngươi sẽ không ngoan ngoãn mở miệng chứ gì?"
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lập tức ngẩng đầu lên, tức giận quát thẳng vào mặt Trác Nhất Tiên.
"Ta là bách tử Liên bang, là Viện trưởng của Học viện Đạo Lam, còn là người sáng lập đoàn học tử Láng Vân do đích thân Vực chủ đặt tên, đồng thời còn cứu được mấy chục người trong hang máu, ngươi dám tra tẩn ta?!"
Lúc Vương Bảo Nhạc rống lên, sắc mặt của Lý Uyển Nhi cũng trở nên vô cùng khó coi, tâm trạng bực bội thấy rõ. Thật ra, gần đây cô còn bận nhiêu việc khác, chưa kể đang tu luyện đến lúc quan trọng, không để ý đến chuyện của Bộ Viện kỷ nhiêu nên mới xảy ra cớ sự này...
Sau khi nhận được truyền âm của Trác Nhất Tiên thì cô lập tức sốt ruột chạy ngay đến đây. Lúc này, trong lòng bừng bừng lửa giận, không khỏi lạnh lùng trừng Trác Nhất Tiên một cái, chút tán thưởng với khả năng làm việc của Trác Nhất Tiên trước đó cũng dần biến thành chán ghét.
Vương Bảo Nhạc vẫn luôn để ý sắc mặt của Lý Uyển Nhi, lúc này thấy vậy thì hai mắt lóe lên, lại đổ thêm dẫu vào lửa.
"Trác Nhất Tiên, ngươi đừng hòng moi được tin gì ở ta. Ta sẽ không bao giờ nói, dù ngươi có làm gì đi nữa, dù ta có thiếu mất bộ phận nào trên người thì cũng sẽ không nói đâu!!"
Trác Nhất Tiên tức muốn nổ phổi, Vương Bảo Nhạc mạnh miệng thì thôi đi, lại còn gào thẳng mặt mình ngay khi lãnh đạo đang ở bên cạnh thế này. sắc mặt của Lý Uyển Nhi có vẻ không hài lòng chút nào, điêu này khiến Trác Nhất Tiên một lòng muốn thể hiện cũng nổi cơn tam bành, bước lên đập mạnh xuống cái bàn trước mặt Vương Bảo Nhạc.
Hắn đanh giọng đầy hung tợn.
"Vương Bảo Nhạc, cho dù ngươi là bách tử Liên bang, là tòng tứ tước đi nữa nhưng ở Bộ Viện kỷ này thì ngươi chẳng là gì hết. Hôm nay... ngươi nói thì tốt, không nói cũng phải nói. Ta cho ngươi biết... từ khi Trác Nhất Tiên ta vào Bộ Viện kỷ đến nay thì chưa có ai mà ta không cạy miệng được!!"
"Ngươi đừng hòng che giấu nữa, chẳng giấu gì ngươi, ta đã có chứng cứ xác thực chứng minh ngày sương đỏ xuất hiện, Vương Bảo Nhạc ngươi cán bản không có trong thành Sao Hỏa!"
"Thậm chí, ta còn biết đêm hôm đó ngươi đang ở đâu, gặp ai, làm gì nữa kìa!"
Trác Nhất Tiên càng nói càng hưng phấn, khí thế tăng vọt đè về phía Vương Bảo Nhạc.
"Dù vậy thì ta cũng sẽ không nói!"
Nghe Trác Nhất Tiên nói vậy, Vương Bảo Nhạc lén nhìn sang Lý Uyển Nhi đang đen mặt bên kia, cố ý làm cho tim mình đập nhanh hơn, sau đó hừ một tiếng nhưng vẫn không chịu nói.
Trác Nhất Tiên cũng để ý thấy vẻ mặt của Lý Uyển Nhi nhưng hân ta lại hiểu Lâm là Lý Uyển Nhi đang bất mãn vì mình không tra hỏi được gì, Trác Nhất Tiên đâm ra sốt ruột hơn. Nhưng hắn ta cũng hiểu rõ việc tra tấn chỉ là dọa suông mà thôi, trừ khi thật sự có chứng cứ chắc án trăm phần trăm, lại được cấp phép cho dụng hình tra tấn, không thì chằng thể làm được gì.
Nhưng thấy Vương Bảo Nhạc mạnh miệng như thế, Lý Uyển Nhi lại bất mãn ra mặt nên Trác Nhất Tiên cắn răng, biết rõ chỉ có đánh tan ý chí của Vương Bảo Nhạc thì mới có thể giải quyết vấn đề nên lại đập bàn Tân nữa.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi cứ mạnh miệng nữa đi, nhưng ta nói cho ngươi biết, trước khi vào đây ta đã phái mười tiểu đội, tổng cộng hơn ba trám người đến Học viện Đạo Lam để điêu tra ván phòng và những hành động của ngươi rồi! Ta không tin ngươi có thể xóa hết mọi dấu vết hôm đó mà không để lại chút manh mối nào!"
"Hơn nữa, ta cũng tra ra ngươi có đồng lõa, chính kẻ này đã giúp ngươi xóa hết mọi manh mối đêm đó. Kẻ đồng lõa này của ngươi cũng đáng gờm đấy, nhưng dù có giỏi đến đâu đi chăng nữa thì vải thưa sao che mắt thánh!"
"Sự xuất hiện của sương đỏ và ngôi lành quỷ dị kia nhất định có liên quan tới đồng lõa của ngươi!!"
Trác Nhất Tiên cười lạnh nói, thấy Vương Bảo Nhạc đổi sắc như đang căng thẳng tột cùng thì hai mát của hắn ta lại sáng lên, vội quay đầu lại nhìn Lý Uyển Nhi.
Phải biết là mấy lời này ngoài mặt có vẻ như nói với Vương Bảo Nhạc nhưng thật ra là hắn đang thể hiện khả năng làm việc của mình với Lý Uyển Nhi, muốn để cô thấy rõ sự cố gắng của mình.
Nhưng sau khi nhìn sang, hắn ta lại phát hiện dường như sắc mặt của Lý Uyển Nhi đã từ âm trầm biến thành xanh mét, giống như một con lốc sắp bùng nổ...
Giọng nói này vừa vang lên thì Lý Uyển Nhi đột nhiên mở to hai mắt, Vương Bảo Nhạc cũng ngẩn ra. Trác Nhất Tiên thì ngửa mặt lên trời cười lớn, vui sướng tột độ khó mà áp chế nổi. Hắn trực tiếp chiếu đoạn phim đã được phục hồi ra ngay trước mặt mọi người.
Một màn sáng chiếu ra từ trong nhẫn truyền âm của hắn, hình ảnh chiếu ra đúng là cảnh bên ngoài hố có mật thất của tên tà tu kia ở ngoài thành, gương mặt tròn vo của Vương Bảo Nhạc cũng xuất hiện ngay trong đó...
Hình như là hắn đang nhìn quanh.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều mở to hai mắt, đồng tử co rụt lại, thậm chí phần lớn còn vận chuyển tu vi tập trung lại trên người Vương Bảo Nhạc đang thộn mặt ngồi bên kia, ai nấy đều cáng thằng như lâm đại địch. Không cân khỏi nói, chuyện Vương Bảo Nhạc xuất hiện trong đoạn phim này đã nói rõ phần nào vấn đề.
"Vương Bảo Nhạc, đừng tưởng là không ai biết đêm đó ngươi ở đâu. Dù ta không rõ đồng lõa của ngươi đã dùng cách gì để xóa những đoạn hình ảnh này nhưng ta đã không tiếc dùng đến sức mạnh của gia tộc để phục hồi nó. Bây giờ thì nhìn đi, đây có phải ngươi không?"
"Vương Bảo Nhạc, sương đỏ vừa xuất hiện thì ngươi lại xuất hiện ở nơi mà ngươi không thể biết được này. Bây giờ ngươi có muốn nói gì thì cũng muộn rồi, không cần phải giải thích nữa vì ta đã xác định ngươi chính là tà tu, cũng tham gia vào trong âm mưu sương đỏ lần này!"
"Mà đồng lõa của ngươi cũng sẽ xuất hiện trong đoạn phim này ngay thôi, ta muốn xem thử rốt cuộc là ai..."
Trác Nhất Tiên kích động không thôi, ngửa mặt lên trời cười lớn. sắc mặt của Vương Bảo Nhạc biến đổi mấy bận, còn Lý Uyển Nhi thì hai mắt như muốn phun lửa... Trong đoạn phim, bên cạnh Vương Bảo Nhạc lại xuất hiện bóng dáng của một cô gái.
Nhưng bóng dáng này còn chưa lộ rõ, chỉ mới xuất hiện một góc thì lửa giận của Lý Uyển Nhi đã bùng nổ hoàn toàn, sở dĩ, trước đó cô không phản ứng gì là để xem rốt cuộc Trác Nhất Tiên biết được bao nhiêu, nay thấy hắn ta phục hồi cả đoạn phim thì cô không nhịn được nữa, thân thể lóe lên đến bên cạnh Trác Nhất Tiên, ngón tay quét ngang một cái, chiếc nhẫn truyền âm đang chiếu phim của Trác Nhất Tiên trực tiếp nổ tung, hóa thành tro bụi. Ánh mắt muốn giết người của cô từ từ hướng thẳng vào Trác Nhất Tiên còn đang trợn mắt há mồm bên kia.
"Đủ rồi! Lập tức thả người, chuyện này dừng lại ở đây, còn nữa... Trác Nhất Tiên, ngươi - muốn - chết - à!!"
Bốn chữ cuối Lý Uyển Nhi gần như gằn từng chữ một cũng khiến cho cảm giác lạnh lẽo xung quanh cô dữ dội hơn. Cuối cùng, trừ Vương Bảo Nhạc ra thì toàn bộ người trong mật thất đều mướt mồ hôi, tim đập thình thịch.
Bọn họ lại so Lý Uyển Nhi với thân ảnh khi nãy, sau đó như chợt nghĩ đến điêu gì, cũng nhận ra đây đúng là cấm kỵ nên cả đám lập tức biến sắc, quay phắt đầu lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc như gặp phải quỷ, đầu óc ong ong...
"filepos0007846737">

Bạn cần đăng nhập để bình luận