Tam Thốn nhân Gian

Chương 605 TIẾU Sư ĐỆ À

Chương 605 TIẾU Sư ĐỆ ÀChương 605 TIẾU Sư ĐỆ À
*1"^ ột phá cấp sáu, trở thành cấp bảy!
Hình dạng của vỏ kiếm cũng bất ngờ thay đổi, toàn thân như hóa thành thủy tinh, thậm chí có thể thấy được bên trong vỏ kiếm có vô số sợi tơ mỏng màu vàng chạy dọc bên trong như đang lưu động.
Nhưng ngoại trừ Vương Bảo Nhạc ra, trong cảm thụ của tất cả những người khác thì khí tức phát ra từ vỏ kiếm này đã vượt xa cấp bảy bình thường, thậm chí có thể sánh với thần binh.
Chỉ có bản thân người luyện chế như Vương Bảo Nhạc mới hiểu rõ vỏ kiếm của mình vẫn là cẩp bảy, và vẫn chỉ là phôi thể, cần phải cho thần hồn vào mới được.
Có điều, bước cuối cùng này đã không còn sự cố gì nữa, đợi đến khi quay về rồi lại tiến hành cũng được, Vương Bảo Nhạc cũng phải cân nhắc thật kĩ về thần hồn sẽ dung nhập vào đó mới được. Do quá trình luyện chế đặc thù của vỏ kiếm bản mệnh này nên ý định của hắn lúc trước đã không còn thích hợp nữa rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lại lóe lên, tay phải đột nhiên giơ lên, cách không trảo một cái. vỏ kiếm bản mệnh của Vương Bảo Nhạc lập tức vù vù bay tới, rơi vào trong tay hắn.
Ngay khi nắm lấy vỏ kiếm, thân thể của Vương Bảo Nhạc đột nhiên chấn động mạnh một cái. Thậm chí, còn có cảm giác như đang cầm một thứ khủng bố có thể hủy diệt thế giới, cảm giác này vô cùng mãnh liệt khiến Vương Bảo Nhạc run lên bàn bật. Đồng thời, khi hắn đang muốn kiểm tra lại thật kĩ thì bỗng nhiên lại có một cỗ uy áp dù không bằng khí tức của vỏ kiếm, lại kém xa phiến đá kia nhưng vẫn
đủ để đè bẹp Vương Bảo Nhạc đột nhiên giáng xuống từ trời xanh.
Ngay khi uy áp này xuất hiện thì chị đẹp hoảng sợ nói nhanh.
“Bị phát hiện rồi!!”
Nói đoạn, thân thể cô lóe lên một cái, bao phủ lấy phiến đá kia. Chỉ trong chớp mắt, phiến đá như bị hòa tan giống như hòa thành một thể với chị đẹp, bay thẳng về phía thân thể Vương Bảo Nhạc rồi biến mất trong chớp nhoáng. Lúc này, giọng nói lo lắng của chị đẹp lại vang lên trong đầu Vương Bảo Nhạc.
“Mau chạy đi!!”
Không cần cô nhắc nhở, ngay khi uy áp kia giáng xuống thì Vương Bảo Nhạc đã hộc máu, đầu óc nổ vang, thân thể như sắp sửa nổ tung.
Hắn không kịp nghĩ nhiêu, lập tức nhét vỏ kiếm bản mệnh vào lại cơ thể, thân thể lóe lên toan chạy ra khỏi mật thất. Nhưng
ngay giây phút này lại có một tiếng hừ lạnh truyền tới từ bầu trời bên ngoài ngọn núi, vang vọng khắp bốn phương. Trên bầu trời ở sơn môn Thương Mang Đạo Cung lại xuất hiện một dòng xoáy khổng lồ.
Một bàn tay không phải do máu thịt tạo thành còn lớn hơn cả ngọn núi trực tiếp vươn ra từ trong vòng xoáy nọ, chộp về phía ngọn núi của Thương Mang Đạo Cung.
Nơi nó đi qua, ngọn núi chỉ chớp mắt đã nổ tung hệt như đậu hũ. Mà bàn tay đó cũng tránh món pháp khí hình chùy nọ, chộp thằng về phía mật thất nơi Vương Bảo Nhạc đang nấp với tốc độ cực nhanh.
Chỉ chớp mắt thì nó đã phá thủng phẫn tràn của mật thất giữa từng tiếng nổ mạnh và đất đá nổ vụn. Thứ xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc lúc này là một bàn tay khổng lồ như có thể thay thế cả bầu trời.
Tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động dữ dội, thậm chí tu vi trong cơ thể cũng bị đóng báng ngay trong giây phút này. cả
thân thể của hán giống như bị hút mất, không còn sức tránh né, sắp sửa bị bàn tay này chộp lấy.
Nhưng đúng lúc này, vỏ kiếm bản mệnh đã dung nhập vào trong cơ thể mà Vương Bảo Nhạc còn chưa kịp thám dò đã phát ra ánh sáng vô cùng chói mát. Ánh sáng này xuyên qua thân thể của Vương Bảo Nhạc, bay thẳng về phía bàn tay kia, sau khi va chạm thì lại phát ra một tiếng nổ lớn.
Vương Bảo Nhạc phun ra một búng máu tươi, đầu óc nháy mắt đã trở nên vô cùng rõ ràng, đồng thời, hán cũng bất chấp sợ hãi mà nhanh chóng lùi lại. Một tiếng kêu khẽ vang vọng trên bầu tời, sau đó bàn tay kia lại nhanh hơn, thế như chẻ tre, phá vỡ tất cả vách tường, siết lại, chộp hết hơn phân nửa ngọn núi trong tay rồi kéo lên. Bởi vì Vương Bảo Nhạc vẫn còn đang ở trong lòng núi nên bước chân của hắn lảo đảo, bị kéo lên giữa không trung theo ngọn núi.
Nguy cơ trước mắt, chị đẹp cũng đành liều mạng. Cô huyễn hóa ra sau lưng Vương Bảo Nhạc, hai tay bấm quyết, một cỗ sức mạnh truyền tống lập tức lan ra từ trên người cô, bao phủ lấy Vương Bảo Nhạc, nhưng nếu rời đi như thế thì khả năng bị ngăn cản lại quá lớn, không hề ổn chút nào.
Thế nên, chị đẹp cắn ráng một cái, không tiếc phun ra một ngụm hồn khí, chỉ một ngón tay về phía bàn tay lớn kia. Toàn bộ phế tích của Thương Mang Đạo Cung lại 'âm 'âm rung chuyển, lan ra khắp bốn phương, lại có từng tia tinh quang bị chị đẹp dẫn dắt ra từ mặt đất ở nơi này.
Tinh quang này đúng là quy tắc Thương Mang, lúc này chúng đã tập hợp lại một chỗ, hóa thành một thanh kiếm ánh sao khổng lồ chém v'ê phía bàn tay lớn kia với tốc độ cực nhanh, giống như do ý chí của ngôi sao này ngưng tụ mà thành. Chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm đã chém đứt bàn tay khổng lồ này.
Sau khi bàn tay khổng lồ này bị ngán cản thì ngọn núi bị lôi lên giữa không trung lại 'âm 'âm rơi xuống. Lúc nện xuống đất thì đã bị nát hơn phân nửa, Vương Bảo Nhạc cũng điên cuông phun máu. Hắn vốn đã bị thương, nay vết thương lại nặng hơn, đúng lúc dao động truyền tống lúc trước nay đã được triển khai toàn diện. Trong tiếng nổ mạnh, một tiếng hét giận dữ vọng xuống từ trên b'âu trời, lại có ba cánh tay khổng lồ vươn ra. Ngay khi nó đánh xuống toan hủy diệt tất cả thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đã trở nên mơ hồ.
Cuối cùng, lại có một tiếng nổ mạnh như hủy thiên diệt địa vang lên bên tai Vương Bảo Nhạc, sau đó dường như lại có một thanh âm khác với kẻ ra tay kia vang lên. Không chờ Vương Bảo Nhạc kịp nghe rõ đó là gì thì tất cả đều ngưng bặt lại. Trong nháy mắt tiếp theo... Khi mọi thứ trước mắt Vương Bảo Nhạc trở nên rõ ràng hơn thì hắn đã quay về Bái Cung các trong cổ kiếm đồng xanh.
Không phải đệ ngũ cung lúc trước nữa mà là trước cửa đại điện của đệ lục cung. Vừa mới xuất hiện thì Vương Bảo Nhạc đã phun ra một búng máu lớn, thân thể lảo đảo ngã ra đất.
Hồi lâu sau, hắn mới giãy giụa đứng lên được, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển từng đợt. Thậm chí, ngay cả lục phủ ngũ tạng của hắn như sắp vỡ nát, dù nhục thân của hắn đang nhanh chóng khôi phục, nhưng đau đớn chẳng những không thể giảm bớt mà còn dữ dội hơn.
Tuy vậy, Vương Bảo Nhạc là kẻ cứng đầu, dù lúc này đang đau đớn tột cùng nhưng hắn vẫn khoanh chân đả tọa, lấy đan dược ra nuốt vào bắt đầu chữa thương. Lần chữa thương này kéo dài suốt ba ngày thì đau đớn của hắn mới dần giảm bớt. Mãi cho đến ngày thứ tư thì cuối cùng Vương Bảo Nhạc mới mở mắt ra, thở hắt ra một hơi thật dài.
Để ý thấy hiện tại đúng là mình đã an toàn, Vương Bảo Nhạc không khỏi nhớ tới
chuyện xảy ra ở Thương Mang Đạo Tinh. Nó vừa giống mộng ảo thiếu chân thực, nhưng lại thực tới tới đáng sợ, nhớ lại mà lòng hãy còn sợ hãi, trong đầu Vương Bảo Nhạc lại nhớ tới bàn tay lớn kia...
“Rốt cuộc tu vi của kẻ kia là gì đây?”
Vương Bảo Nhạc im lặng một lúc rồi chợt hỏi chị đẹp.
“Đều tại ngươi cả, vì luyện chế cái vỏ kiếm kia mà hút hết cả cấm chế đi... Bằng không chúng ta cũng không bị phát hiện nhanh như vậy... Thôi bỏ đi, ta cũng có trách nhiệm. Mà cũng do chúng ta xui xẻo, lúc đó lại có một tu sĩ Hằng Tinh cảnh đi ngang qua... Nếu chỉ là tu sĩ Hành Tinh thì chúng ta cũng chằng chật vật như vậy, nhưng may mà bản nguyên của vị cường giả Hằng Tinh kia không sâu lắm. Mà đạo pháp của bản cung lại giỏi hơn hán nên ra tay quấy nhiễu, khiến kẻ đó không cách nào men theo dao động truyền tống để mò tới đây...” Chị đẹp thở dài, nhưng nói tới mấy câu sau thì lại có phần đắc ý.
“Hằng Tinh cảnh...”
Vương Bảo Nhạc không để ý tới mấy lời bốc phét về sau của chị đẹp nữa. Hắn hít sâu một hơi, sau khi nhớ tới vỏ kiếm của mình thì trong lòng lại nóng rực lên, tranh thủ giơ tay vỗ lên ngực, muốn lẩy vỏ kiếm bản mệnh ra xem, nhưng lại giật mình phát hiện mình không thể lôi nó ra được.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc sốt ruột, may mà hắn vẫn cảm ứng được sợi dây liên hệ chặt chẽ của mình với vỏ kiếm bản mệnh. Lúc này, hắn mới bình tĩnh lại một chút, đồng thời trong lòng rục rịch, đưa linh thức vào trong vỏ kiếm để xem xét.
Sau khi xem xét, Vương Bảo Nhạc lập tức phát hiện, số muỗi trong vỏ kiếm gần như đều biến mất, chỉ còn lại một con muỗi màu đen và màu tím.
Đồng thời lại có mấy trăm đốm sáng màu vàng ngang ngửa với số tia sáng đã bị hấp thu xuất hiện bên trong, Vương Bảo Nhạc lập tức có vài suy đoán, thăm nghĩ chẳng lẽ
sẽ có mấy trăm con muỗi màu vàng ư...
Trong lúc Vương Bảo Nhạc ngồi đây suy tư thì trên Thương Mang Đạo Tinh trong Thương Mang Tinh Vực cách xa hệ Mặt Trời, một đại hán trung niên bị chặt đứt một tay, nám cánh tay khác thì bị nám chiếc lá cắm chặt trên mặt đẫt đang run rẩy, trong mắt đẫy vẻ hoảng sợ và ấm ức nhìn về phía thanh niên tay cầm hồ lô uống rượu, mang theo một thanh kiếm gỗ màu xanh ngồi tựa lưng trên tảng đá trước mặt.
Đại hán này đúng là cường giả Hằng Tinh cảnh tộc Vị Ương đã ra tay với Vương Bảo Nhạc trước đó.
Đại hán tộc Vị Ương lại không thể xác định được thân phận cụ thể của thanh niên kia, nhưng cũng có thể đoán được vài điêu. Tuy nhiên, vì chỉ là suy đoán nên hắn ta lại càng hoảng sợ hơn, trong lòng như dậy sóng, vội vàng mở miệng.
“Đại nhân, ta là người dưới trướng đệ nhị thăn vương...”
Đại hán này còn chưa kịp nói xong thì kiếm quang đã quét qua, ba cái đàu của hắn chỉ chớp mắt đã bay lên. Có ánh lửa băng hàn màu đen lan ra từ miệng vết thương, thiêu cháy ba chiếc đầu đã lìa khỏi cổ, cũng đốt trụi thi thể mất đău nọ. Chỉ trong nháy mắt, đường đường là một vị Hàng Tinh cảnh đã hình thần câu diệt.
“Đả thương sư đệ của ta, kệ xác ngươi là ai, có ngon thì cắn ta đi.”
Thanh niên lẩm bẩm một câu rồi dốc bầu rượu uống một ngụm, sau đó nghiêng đầu nhìn lên trời, ánh mắt như xuyên qua hư vô, nhìn về phía hệ Mặt Trời, khóe miệng dần nhếch lên.
“Tiểu sư đệ, cuối cùng sư huynh ta cũng tìm được ngươi rồi.”
"filepos0013084551">

Bạn cần đăng nhập để bình luận