Tam Thốn nhân Gian

Chương 452

Chương 452Chương 452
THI NHAN
Trí nhớ của Vương Bảo Nhạc về đường đi có phần mơ hồ, có thể là vì mộng cảnh kia quá mức chân thực nên khiến hắn trở nên vừa quen thuộc lại lạ lẫm với tất cả mọi thứ bây giờ.
Vậy nên, trên đường quay về, sau nhiều lần hát hồn dao, nhìn vũ trụ bên ngoài, trong đầu Vương Bảo Nhạc bất giác lại nghĩ tới giấc mộng của mình.
Hắn nhớ mang máng hình như mình là người đẹp trai nhất Liên bang, đồng thời, mình còn có vài hồng nhan tri kỷ như em bánh bao, Triệu Nhã Mộng, Lý Uyển Nhỉ, Lý Di và Lý Tú...
“Không đúng, không có Lý Di!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ một lúc thì thấy có phần mơ hồ, đồng thời hắn cảm thấy hình như Lý Tú là nam nhưng không nhớ rõ lắm. có điều, bấy nhiêu cũng khiến hắn giật mình không thôi, vừa không dám tin, lại thấy hơi sợ hãi.
“Không thể, ta ở trong mộng... Không đúng, Vương Bảo Nhạc ta không phải loại người như thế!!”
Vương Bảo Nhạc hoảng hốt tranh thủ nhớ lại những chuyện trong giấc mộng kia của mình, dần nhớ ra vài điều, biết rõ Lý Tú chỉ là em trai của tri kỷ ở trong mộng của mình mà thôi, lúc này mới thở phào một hơi.
Nhưng sau khi ký ức trong mộng dần trở nên rõ ràng hơn, không biết tại sao trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác không nỡ xa rời cha mẹ, bạn bè, hồng nhan và Liên bang ở trong mộng...
“Chỉ là mộng thôi...”
Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ.
Lão giả trước mặt hắn chợt quay đầu lại nhìn, sau đó dịu giọng hỏi.
“Bảo Nhạc, vẫn còn đang nghĩ tới Liên bang trong giấc mộng của con à?”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn sư tôn của mình, ngẫm nghĩ một lúc rồỉ mới hỏi.
“Sư tôn, tại sao con người lại nằm mơ chứ? Giấc mộng Liên bang này thật sự quá chân thật...”
Lão giả nhìn Vương Bảo Nhạc, trên mặt đầy vẻ từ ái, sau đó giơ tay xoa đầu hắn rồi nói.
“Bảo Nhạc, thân là Minh Tử, con phải biết rằng trên đời này căn bản không có mộng gì cả. Kỳ thật, cái gọi là mộng đó... chính là một bản thân khác của con!”
‘Bản thân khác của con?
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác, mở miệng toan hỏi tiếp, nhưng hắn đột nhiên phát hiện có một ngón tay của sư tôn bắt đầu biên mất. Điều này khiến hắn lập tức bỏ chuyện mộng cảnh sang một bên, giật mình bật thốt.
“Sư tôn, ngón tay của ngài...”
Lão giả cúi đầu nhìn ngón tay của mình rồi mỉm cười, vẻ mặt không chút thay đổi, chẳng qua là lúc nhìn Vương Bảo Nhạc lại càng hòa ái hơn mà thôi.
“Không sao, chẳng qua là vết thương cũ mà thôi!”
Vương Bảo Nhạc muốn hỏi rõ hơn nhưng lão giả đã xoay người lại khua mái chèo khiên cho thuyền nan lướt đi xa, dần vượt qua vũ trụ, hồi lâu sau... đĩ đến một Tinh vực sáng rực.
Bên trong Tinh vực này tràn ngập ánh sao sáng chói, số lượng phải hơn trăm vạn!
Mỗi một ngôi sao đều có một cánh cửa hư ảo to gấp mấy lần bản thân chúng đứng sừng sững ở đó, kiểu dáng trông không khác gì nhau, đều tràn ngập cảm giác tang thương và cổ xưa, khí thê ngút cao khó mà hình dung nổi.
Tóm lại, dõi mắt nhìn qua thì nơi này đầy ánh sao lẫn cánh cửa... Đồng thời, còn có nhiều dòng sông linh hồn liên tục qua lại trong những cánh cửa hư ảo này, vòng quanh cả Tỉnh vực, lại có vô số tu sĩ bay qua lại trong vũ trụ như dẫn đường, như đang bảo vệ. Bọn họ nhìn thấy sư tôn của Vương Bảo Nhạc thì đều cung kính bái kiến, từ vẻ mặt của họ thì có thể nhìn rõ tất cả đều thật lòng kính ngưỡng lão giả này.
Lão giả khó mà đáp lại tất cả nên chỉ gật đầu, dịu giọng cất lời, vừa giống tự lẩm bẩm, lại như đang giải thích.
“Đây là cửa vãng sinh!”
“Cửa vãng sinh...”
‘Cửa vãng sinh...’
Vương Bảo Nhạc thì thào vài lời, trong lòng giật mình không thôi. Mãi cho tới khi chiếc thuyền đi tới trung tâm của Tinh vực này thì lại có một ngôi sao vô cùng khổng lồ, thậm chí nó còn lớn hơn cả toàn bộ hệ Mặt Trời!
Ngay khi nhìn thấy ngôi sao này, rung động trong lòng Vương Bảo Nhạc chẳng khác gì sóng thần xô bờ.
Ngôi sao này quá mức khổng lồ, màu sắc bên trong vô cùng rực rỡ và đối xứng rõ ràng, lại có rất nhiều vong hồn tràn ra từ bên trong ngôi sao này. Nhìn từ xa, ngôi sao này giống hệt như đầu nguồn của Minh Hà, vong hồn tràn ra từ đó hội tụ lại thành những dòng sông lớn, trải dài ra, sau đó hóa thành những nhánh sông nhỏ chảy vào những cánh cửa vãng sinh ở xung quanh!
“Đây chính là trách nhiệm của Minh Tông, luân hồi!!”
Giọng nói yên ả của lão giả vang lên.
Vương Bảo Nhạc lúc này đã kinh ngạc đến mức há mồm trợn mẳt, mãi cho đến khi chiếc thuyền này đĩ vào ngôi sao to cỡ hệ Mặt Trời này thì hấn lại thấy được bên trên có vô số núi non, sông ngòi, còn có một cung điện nhìn không thấy điểm cuối!!
Trên mặt đất phía xa có không ít con hung thú cao ít nhất cả vạn trượng. Chúng nó không hề có chút lệ khí nào, chỉ ôn hòa giúp đỡ tu sĩ xây một... tấm bia đá khổng lồ hơn!
Tấm bia đá này hiện tại chỉ có phần nền mà thôi, nhưng đã cao gần với trời xanh, vô cùng đồ sộ!
Cùng với vô số tu sĩ Minh Tông không ngừng qua lại trên ngôi sao và Tinh vực này, tất cả khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy xa lạ, nhưng bản năng lại nói với hắn rằng cảnh tượng này rất quen thuộc. Hai cảm giác này đan xen khiến khí tức của hắn trở nên hỗn loạn, lại mờ mịt hồi lâu.
Tới khỉ con thuyền của sư tôn chở hắn đến một dãy núi cao nhất của ngôi sao này, nơi đó có vô số cung điện, nối tiếp không ngừng, chẳng những trên mặt đất có cung điện và tu sĩ đếm không xuể, mà trên bầu trời cũng có vô số cung điện lơ lửng, các tu sĩ qua lại không ngớt. Thậm chí, còn có cự thú chẳng khác gì côn Bằng bay lượn, tuần tra trên bầu trời.
Tất cả đã dấy lên từng đợt sóng cả trong lòng Vương Bảo Nhạc, thậm chí hắn cũng không để ý tới sư tôn đưa mình đáp xuống một tòa cung điện thì lại bỏ đi. Mãi cho tới khi một giọng nói tức giận vang lên bên tai thì Vương Bảo Nhạc mới giật mình lấy lại tinh thần.
“Sao lần này lại nhiều như thê chứ, bận quá đi mất! Bảo Nhạc, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, có phải là chưa thấy bao giờ đâu, mau tới đây giúp ta một tay đi!”
Người nói chuyện là một thanh niên mặc đạo bào màu đen, trên khuôn mặt đầy vẻ bất đắc dĩ có mấy nốt tàn nhang. Hắn nhìn dòng sông linh hồn do Minh Khôn Tử dẫn về trên bầu trời rồi thở dài.
Vương Bảo Nhạc vội quay đầu lại, sau khi thấy thanh niên kia thì trong đầu dâng lên cảm giác quen thuộc. Hẳn nhớ đây là sư huynh của mình nên vội vàng chạy qua nhưng lại không rõ mình phải làm gì nên chần chừ một lúc rồi hỏi.
“Sư huynh, ta phải làm gì đây?”
“Không phải là ngươi lại lười nữa đấy chứ? Bảo Nhạc à, lần này nhiều linh hồn lắm, sư huynh làm không nổi đâu. Hôm nay, kiểu gì ngươi cũng không được lười đâu đấy!”
Thanh niên túm lấy cánh tay của Vương Bảo Nhạc, kéo hắn đi vào trong một đại điện. Nơi này to ước chừng nửa tòa thành, vô cùng rộng rãi, bên trong còn dựng chín bức
tượng, một trong chín bức tượng này chính là Minh Khôn Tử!
Rõ ràng tám bức còn lại chính là đại trưởng lão của Minh Tông, có thân phận bằng với Minh Khôn Tử!
Ở giữa chín bức tượng này là từng chiếc gương đồng lớn cỡ một người. Nơi này có rất nhiều gương đồng, ít nhất cũng có mấy trăm vạn cái. Trước mỗi chiếc gương đều có một tu sĩ Minh Tông ngồi đó, không ngừng múa bút vẽ...
Đồng thời, trong mấy trăm vạn chiếc gương đồng này lại có hai chiếc vô cùng bắt mắt, chẳng những chúng lớn hơn mà màu sắc cũng khác với những chiếc gương còn lại. số còn lại đều có màu đồng, mà hai chiếc gương này lại là màu tím, giống như là gương chính!
Vương Bảo Nhạc thì bị sư huynh của hắn kéo đến trước hai chiếc gương chính nọ trong lúc người khác rối rít bái kiến, nói gì cũng không cho hắn
chạy mất.
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đầu, tất cả mọi thứ xung quanh vừa xa lạ lại quen thuộc, nhưng hắn thật sự không biết phải làm gì nên nhịn không được mà gãi đầu rồi hỏi tiếp.
“Sư huynh, rốt cuộc thì ta phải làm gì đây?”
Thanh niên mặt tàn nhang nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi hỏi ngược lại.
“Bảo Nhạc, chẳng lẽ ngươi không biết vẽ Thi Nhan nữa à...”
“Thi Nhan!”
Thân thể của Vương Bảo Nhạc run lên, vội nhìn về phía chiếc gương màu tím phía trước, chỉ thấy trên mặt gương dần hiện ra một vong hồn đang ôm quyền với hắn, chẳng qua hắn không có mặt mũi...
“Bảo Nhạc, ngươi đừng có làm qua quýt cho có đấy nhé! Sau khi vong hồn tới đây thì dung mạo khi còn sống của chúng sẽ biên mất nên ngươi phải dựa theo thiên đạo dẫn dắt, vẽ lại mặt mũi cho những vong hồn này. Ngươi vẽ thê nào thì sẽ quyết định bộ dạng của chúng sau khi vãng sinh luân hồi, bắt đầu kiếp sau đấy!”
Thanh niên nói xong thì không để ý đến Vương Bảo Nhạc mà dùng tay làm bút, bắt đầu vẽ bộ dạng lên cho vong hồn trên gương.
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn. Hắn đương nhiên là biết cách vẽ Thi Nhan rồi, nhưng lại không nhớ rõ là mình vốn đã biết sẵn hay học được trong mộng. Lúc này, trí nhớ của hẳn rất hỗn loạn, thấy vong hồn kia đang chờ thì tạm gác suy nghĩ qua một bên, hấn giơ tay phải lên, khẽ nhắm mắt lại, trong đầu nhớ tới cách Thi Nhan mà mình đã học được.
Trước tiên là vẽ lông mày, vẽ mắt, sau đó lại vẽ mũi, tiếp đến là vẽ thần thái, cuối cùng tạo thành Thi Nhan!
Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc đột nhiên mở mắt ra, ngón trỏ tay phải lập tức hạ xuống, đang định vẽ thì không biết tại sao, trong đầu hắn như có một cỗ ý chí giáng lâm. Hắn loáng thoáng nhìn thấy toàn bộ vận mệnh của một bé gái sinh ra trên một ngôi sao, từ khi vừa chào đời cho đến khi chết đi...
Đây không phải kiếp trước của vong hồn này, mà là kiếp sau của nó!
Vương Bảo Nhạc không thể nhìn rõ phần cuối trong vận mệnh của nó, chỉ có bộ dạng của nó là xuất hiện vĩnh viễn trong đầu hắn, tạo thành một cỗ dẫn dắt khiến tay của hắn dần dần phác họa lên vong hồn đó...
"filepos0010020315">

Bạn cần đăng nhập để bình luận