Tam Thốn nhân Gian

Chương 771

Chương 771Chương 771
TẶNG NHẦM
NGƯỜI RỒI
Nghe thuộc hạ thân tín của mình nói vậy, rõ ràng Lãng u Tiên Tử cũng thiên về cách nói sau. Cô cho ràng về mặt luyện khí, tên Long Nam Tử này chẳng có gì ghê gớm cả, huống hồ gì trong mắt cô thì đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Dù sao chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là tháng hạng của quân đoàn, nếu như chỉ là vị trí thứ bảy, với tu vi bây giờ của cô cộng thêm Pháp Hạm cũng đủ để trấn áp và thay thế quân đoàn thứ bảy luôn rồi.
Thậm chí, đối phương còn không dám phản kháng luôn ấy chứ, dù sao cô đã là Linh Tiên kia mà.
Nhưng rõ ràng mục tiêu của Láng u Tiên Tử không chỉ đơn giản như vậy. Thứ cô muốn không phải vị trí thứ bảy mà là vị trí thứ sáu. Đừng nghĩ rằng chỉ cách nhau một bậc, nhưng số tài nguyên được nhận lại khác nhau một trời một vực.
Cho nên, điêu này cần phải chuẩn bị kĩ càng, về phần Vương Bảo Nhạc, Lăng u Tiên Tử thật sự không quan tâm lắm. Cô vốn không ưa gì phong cách làm việc của hắn, chẳng qua lão tổ đã sắp xếp nên cô không thể từ chối được. Còn việc luyện chế Hình Tiên Chấn Thiên Tráo, cô cũng không để ý lắm. Cô nghĩ, nếu hắn muốn luyện chế ra bảo vật này thì ít nhất cũng phải mất đến một hai nám, do đó cô cũng không quan tâm cho lắm, thế là vung tay kết thúc cuộc trò chuyện này.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc chẳng biết gì về những thứ trên đang đi lại trong quân đoàn Băng Phượng. Dõi mắt nhìn quanh, mười người đã có hơn một nửa là nữ tu rồi, chỉ tiếc rằng không phải dáng người
liễu yếu đào tơ, mà là với tư thế hiên ngang, bước đi hùng hổ...
Hơn nữa, thứ mà Vương Bảo Nhạc luôn cho rằng là con bài tẩy của mình - cũng chính là khuôn mặt đẹp trai của hắn, dường như cũng đã mất đi tác dụng ở đây. Chẳng có mấy người chịu nhìn hắn, thậm chí có mấy làn Vương Bảo Nhạc chủ động chào hỏi nhưng cũng không ai để ý đến hắn. Thế là Vương Bảo Nhạc đành ho khan vài tiếng, tự an ủi bản thân một phen, khi về tới chỗ ở của mình thì hắn cũng đã nhìn ra một vài vấn đề.
"Hình như địa vị của đàn ông ở đây không được cao cho lắm... ”
Vương Bảo Nhạc ngắm nhìn chỗ ở của mình, nhớ tới những kiến trúc hắn thấy được trên đường, rõ ràng trong quân đoàn Băng Phượng này, trong điêu kiện cùng tu vi, dù là địa vị hay chỗ ở thì phái nữ đều được ưu ái hơn hẳn phái nam.
"Thôi kệ, ai bảo đoàn trưởng là một cô nàng lạnh lùng cơ chứ."
Vương Bảo Nhạc lắc đầu, dùng lệnh bài động phủ mở cửa ra. Sau khi bước vào trong, mặc dù việc nơi này được bày trí khá đơn giản làm hắn không hài lòng lắm, nhưng hắn cũng không yêu câu gì quá cao, sau khi khoanh chân ngồi xuống hắn sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình.
"Bây giờ ta đã xem như đệ tử của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông rồi, chỉ cần ta không tìm chết, vậy thì không cần để ý tới sự uy hiếp của đoàn trưởng Mặc Long nhiêu nữa."
"Như vậy mục tiêu tiếp theo của ta chính là có chỗ đứng vững chắc trong quân đoàn Báng Phượng này, từ đó nghĩ cách lập ra quân đoàn của bản thân. Như vậy ta sẽ có thể lấy được nhiêu công pháp từ con mắt hằng tinh hơn!"
"Đương nhiên, nếu có cơ hội thì vẫn nên tiếp xúc với hoàng tộc... Như vậy sẽ có nhiêu thu hoạch hơn!"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, tràm ngâm một phen. Bởi vì nơi này có Linh Tiên và lão tổ Hành Tinh trên Chưởng Thiên Tinh, cho nên Vương Bảo Nhạc quyết định trừ khi cùng đường, nếu không tốt nhất vẫn là không dùng đến năng lực biến thành người khác của mình thì hơn.
"Nếu muốn đứng vững ở đây thì nhất định phải luyện chể cái Hình Tiên Chấn Thiên Tráo gì gì đó rồi. Hơn nữa, ta cũng có thể mượn cơ hội Lân này để học tập một số cách luyện khí cao cấp của nền ván minh Thần Mục!"
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lát, sau đó bèn quyết đoán lấy thẻ ngọc của Hình Tiên Chấn Thiên Tráo ra, bắt đầu nghiên cứu kĩ hơn.
Lúc trước, hắn chỉ mới xem sơ qua dường như đã thấy được món pháp bảo này có vài chỗ bất phàm rồi. Bây giờ, sau khi đã nghiên cứu kĩ càng, mắt của Vương Bảo Nhạc từ từ trợn to lên, càng xem càng giật mình, cuối cùng là hít một hơi lạnh.
"Không ngờ Chưởng Thiên Hình Tiên Tông này lại giàu như vậy! Đây là một món... Pháp bảo Linh Tiên đấy!!"
Vương Bảo Nhạc kinh hãi không thôi. Trước đó, cô gái mặc váy vàng thật sự đã nói đây là pháp bảo Chưởng Thiên Hình Tiên Tông dùng để khảo hạch đệ tử luyện khí.
"Không biết trình độ luyện khí của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông này đã đạt đến mức nào nữa... Ngay cả khảo hạch đệ tử cũng phải dùng đến pháp bảo Linh Tiên sao?"
Vương Bảo Nhạc sợ mình nhìn lẫm nên nghiên cứu thật kĩ lại một phen, cuối cùng mới xác định bản thân không hề nhìn lầm. Thậm chí, những gì hắn thấy bây giờ còn
kinh người hơn những gì đã thấy trước đó.
"Nếu như phân chia Hình Tiên Chấn Thiên Tráo này theo cẩp bậc luyện khí của Liên bang, vậy nó sẽ là một món pháp bảo vượt xa Pháp Binh cấp chín, gần tới đẳng cấp thần binh... Nhất là khả năng phát triển của nó còn nghịch thiên hơn nữa, có khi còn đạt tới cấp bậc thần binh, thậm chí là cao hơn ấy chứ... Trời ạ, Chưởng Thiên Hình Tiên Tông này mạnh tới vậy sao!!"
Vương Bảo Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, mặt mũi trắng bệch, hắn đã thật sự bị dọa hết hồn rồi.
Trên thực tế, chức năng chủ yếu của Hình Tiên Chấn Thiên Tráo chính là bảo vệ và phản chấn, chia làm tám tâng, mỗi tầng đều sẽ tạo thành lực phản chấn. Mỗi Lân táng một tầng sẽ phản lại thêm 5% sát thương nhận vào, sau khi đạt đến tầng thứ tám, như vậy sẽ có thể phản lại 40% sát thương. Hơn nữa, đương nhiên sẽ còn tàng cao hơn, tuy trên thẻ ngọc không có ghi lại, nhưng dựa vào kinh nghiệm của vương
Bảo Nhạc, trực giác nói cho hắn biết ràng nhất định vẫn còn cấp bậc cao hơn nữa.
Vương Bảo Nhạc càng lúc càng thấy khiếp sợ, hắn cũng thu lại lòng khinh thường của mình. Thậm chí, hắn còn thấy áp lực hơn gấp bội, giống như có một ngọn núi đè nặng lên vai làm hắn hít thở dồn dập.
"Ta phải cố gắng lên mới được!"
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm thẻ ngọc trong tay, đầu óc nhanh chóng chuyển động. Trong lúc hắn không ngừng phân tích và nghiên cứu, thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc Vương Bảo Nhạc đã đến Báng Phượng quân đoàn được bảy ngày.
Trong bảy ngày này, hắn gần như không hề ngủ nghỉ, tập trung cao độ để nghiên cứu Hình Tiên Chấn Thiên Tráo này. Tập hợp kinh nghiệm luyện khí của Liên bang, cổ kiểm đồng xanh và văn minh Thần Mục, cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng xem như
đã nắm vững tầng thứ nhất của phương pháp luyện chế này.
Đồng thời, thân phận của Vương Bảo Nhạc cũng được ghi chép trong hồ sơ của quân đoàn Báng Phượng. Chẳng qua cấp bậc không cao lắm, chỉ có thể lấy được quyền hạn tầng thứ nhất thấp nhất, nhưng quýên hạn này lại có tác dụng không nhỏ, hắn vẫn có thể mua sắm tài nguyên trong nội bộ quân đoàn Báng Phượng.
Thế là sau khi mua những tài nguyên này xong, Vương Bảo Nhạc bắt đầu chính thức luyện chế Hình Tiên Chấn Thiên Tráo. Tuy nhiên, trước khi bế quan luyện chế Vương Bảo Nhạc đột nhiên tốt bụng thả chú con lừa ra.
"Con trai, lần này ba ba đối xử với ngươi không tệ đấy chứ, nhưng ngươi phải thành thật một chút cho ta, đừng có gây rắc rối gì. Nếu không ta sẽ nhốt ngươi một trám nám!"
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, thầm nghĩ để đối phó với con trai thì vẫn là cách của cha mình hồi đó có hiệu quả, đó chính là... Nhất định phải đánh cho nó phục mới thôi.
Nghĩ lại hồi đó, cân nặng của hắn vượt xa cha mình quá nhiều, nhưng hắn vẫn là bị cha mình đánh đến phục sát đất. Vương Bảo Nhạc càng lúc càng thấy thấy mình làm như vậy là chính xác, thế là lúc vừa muốn tiếp tục rán dạy, nhưng phản ứng của con lừa lại khiến cho hắn ngẩn người ra.
Lúc trước con lừa này đa phần hoặc là ra vẻ ủy khuất, tỏ ra sợ hãi, hoặc là trở nên nịnh nọt đối với lời rán dạy của Vương Bảo Nhạc. Tóm lại đều là các loại cảm xúc tích cực, nhưng hôm nay lại khác... Rõ ràng nó đang lo lắng bất an, thậm chí còn gào thét với Vương Bảo Nhạc.
"Connnnnn!!"
Vẻ mặt của nó vô cùng nôn nóng, dường như đang đòi món gì đó từ vương Bảo
Nhạc. Sau khi Vương Bảo Nhạc nhìn thấy thì rất đỗi ngạc nhiên. Hắn trực tiếp mở túi trữ vật ra, ném một số tài liệu qua, nhưng con lừa chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, không hề nhào lên ăn, miệng thì tiếp tục kêu to.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy khá bất mãn.
"Bắt đầu học thói kén án rồi, ngươi có biết ngươi vậy là hư lắm không hả!!"
"Conn!!"
"Còn kêu hả? !!"
"Connnn!!"
Vương Bảo Nhạc vỗ trán một cái, nhịn đau trong lòng, nghĩ đến dù sao cũng là con trai mình, thế là lấy một số tài liệu tốt ra. Nhưng con lừa cũng chỉ nhìn rồi thôi, vẫn cảm thấy không hài lòng, điêu này hoàn toàn khiến cho Vương Bảo Nhạc tò mò, dứt khoát dùng thần thức để nói chuyện với con lừa này một phen.
Vừa dùng thần thức đề liên kết, vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên kỳ lạ.
"Con lừa háo sắc này!"
Vương Bảo Nhạc cảm thấy bất đắc dĩ, từ trong lời miêu tả của con lừa thì Vương Bảo Nhạc biết được là nó đang tìm kiểm một thứ. Thứ này là một trong những món tu sĩ đã chết trên chiến hạm Mặc Long để lại, cũng không biết chủ nhân của nó là ai, tóm lại... Đó là một con rối chỉ có một chức năng duy nhất, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ suy tư không dứt, từ đó biết được nhân phẩm và sở thích của chủ nhân của nó như thế nào.
Từ góc độ nào đó thì tác dụng của nó có thể khiến cho con lừa phát tiết tinh lực dồi dào của mình ra ngoài, khiến cho nó lưu luyến quên cả lối về, án ngon quen thói, vui vẻ không biết mệt...
Tuy rằng cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng, nhưng suy đi nghĩ lại thì dù sao con lừa này chỉ là một con hung thú, thế là
Vương Bảo Nhạc đành thở dài, bắt đầu lục tung túi trữ vật để tìm. Nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy đâu, con lừa vô cùng chán nản, Vương Bảo Nhạc khoát tay, chỉ có thể bỏ cuộc. Sau khi đuổi con lừa đi, hắn khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi, chuẩn bị luyện chế Hình Tiên Chấn Thiên Tráo.
Nhưng lúc Vương Bảo Nhạc lấy tài liệu luyện chế ra thì hắn lập tức nhớ lại một chuyện. Lúc trước hắn vì muốn đổi lấy thông tin nên đã tặng túi trữ vật cho người con gái có nốt ruồi trên mặt, đoạn ký ức này làm cho hắn trợn to con mắt, một lúc lâu thẫn sắc hắn càng lúc càng trở nên kỳ lạ.
"Tặng nhàm người rồi, phải mà biết trước thì nên tặng cho Láng u Tiên Tử mới đúng... ”
"filepos0016518363">

Bạn cần đăng nhập để bình luận