Tam Thốn nhân Gian

Chương 517

Chương 517Chương 517
VÙNG ĐẤT QUỶ DỊ
ầu cứu ư?”
Vương Bảo Nhạc dừng lại, cúi đầu nhìn tin tức cầu cứu liên tục nảy lên trong thẻ ngọc cục vực linh võng thật kỹ.
Hắn nghe được nỗi tuyệt vọng, sự điên cuồng vì muốn sống sót và không nỡ xa lìa dương thế từ lời cầu cứu này Thậm chí, lúc Vương Bảo Nhạc xem xét thật kỹ thì vị bách tử Liên bang kia vẫn liên tục khóc lóc van nài, không tiếc hứa hẹn đủ điêu, nhưng từ đầu chí cuối cũng không thấy ai trong nhóm đáp lại.
Dù sao thì cục vực linh võng cũng bị hạn chế phạm vi, e là hiện tại chỉ có Vương Bảo Nhạc là tu sĩ Liên bang duy nhất ở cùng khu vực với bách tử Liên bang này mà thôi.
Thương Mộc à...
Vương Bảo Nhạc thì thào, trong đầu nhớ tới bộ dạng của một thanh niên. Hắn và người này cũng không thân quen gì, tối đa cũng chỉ là sơ giao mà thôi. Thậm chí, trong đợt tập huấn bách tử Liên bang năm đó, đối phương còn hè nhau với một đám người muốn đánh lén mình.
Sau đó, hán tới Sao Hỏa thì đôi bên cũng không chạm mặt nữa. Mãi cho tới khi đến cổ kiếm đồng xanh này thì mới có chút qua lại, nhưng theo Vương Bảo Nhạc nhớ thì hình như Phương Mộc này khá thân với Lý Di.
Tuy là vậy, nhưng dù sao thì mọi người đều là tu sĩ Liên bang, có trách nhiệm giúp đỡ lẫn nhau ở nơi xa lạ này. Thậm chí, nếu như nơi này không phải thân kiếm mà là ở chuôi kiếm thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ chạy qua cứu nguy không chút do dự, nhưng... nếu như đang ở trong thân kiếm thì lời cầu cứu này lại có phần quỷ dị rồi.
“Tu vi của Phương Mộc này chỉ là Trúc Cơ, tại sao có thể đi vào thân kiếm được?”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại.
Hiện tại, hắn đã hiểu rõ về mức độ nguy hiểm ở nơi này nên sau khi trầm ngâm thì hắn không lập tức qua cứu viện mà đột nhiên nhắn tin vào nhóm hỏi dò.
“Phương Mộc? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Phương Mộc cũng đã tuyệt vọng tột độ, bỗng nhiên thấy có người lên tiếng trong nhóm thì giật mình sửng sốt, sau đó vừa kích động lại mừng rỡ mà đáp ngay.
“Bảo Nhạc? Cứu ta, Bảo Nhạc ngươi cứu ta với. Ta và năm vị đạo hữu trên Thủy Lâm đảo bị đảo chủ ép phải cùng vào đây tìm kiếm một di tích, gặp phải cấm chế phong ấn. Đảo chủ Thủy Lâm đảo là kẻ hèn hạ, sau khi những người khác bỏ mạng thì hắn ta cướp một tấm lệnh bài đệ tử nội môn rồi bỏ chạy.”
Vương Bảo Nhạc nhìn câu trả lời trong nhóm, chân mày dần nhíu lại. Những lời đối phương nói thoạt nhìn vô cùng bình thường, không để lộ chút sơ hở nào, nhưng
trong lòng hắn vẫn có phần nghi hoặc.
“Chuyện này rất quỷ dị...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại trầm ngâm, nhưng tin nhân hắn gửi nhóm lại không để lộ ra bất kỳ manh mối nào, còn bảo đối phương gửi định vị tới.
Chỉ lát sau hắn đã nhận được định vị của Phương Mộc, sau khi xem xét thì phát hiện nơi đó chỉ cách mình chưa tới mười dặm. Thế này thì đúng là quá gằn, điêu này làm cho Vương Bảo Nhạc càng chần chừ hơn nữa. Nếu như ở xa thì thôi, đằng này gần như thế, lại ở khu vực sát mép phòng hộ...
“Trùng hợp tới vậy sao... Tất cả giống như đang muốn dẫn mình qua đó vậy.”
Ánh sáng lóe lên trong mát Vương Bảo Nhạc, thân thể nhoáng lên, không phải chạy đến nơi Phương Mộc câu cứu mà là tiếp tục bay thằng về phía tằng phòng hộ, muốn rời khỏi nơi này.
về phần cứu viện ấy à, ở nơi nguy hiểm như thân kiếm này, sự xuất hiện của đối phương vốn đã khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ rồi, dù lý do là gì đi nữa thì cũng thế. Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc cảnh giác ở nơi xa lạ thế này. Hắn không phải thánh nhân mà sinh lòng đồng tình bất chấp an nguy bản thân để đi cứu viện.
Thế nên, dù có phẫn lạnh lùng vô tình nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn quyết định sẽ không để ý tới. Nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng cău cứu trong nhóm lại càng dồn dập hơn, đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng nhíu mày lại.
Hắn phát hiện, mình... đã lạc đường!
Rõ ràng tầng phòng hộ mà mình đã vào đang ở ngay trước mắt, nhưng chỉ ngay sau đó thì nó lại trở nên mơ hồ, sau đó biến mất tăm. Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc đề cao cảnh giác, sau khi vượt qua khu vực này, đi thêm một khoảng không lâu thì hắn phải dừng bước lần nữa, nhìn
màn sương mù lặng lẽ xuất hiện trước mặt. Vương Bảo Nhạc nhíu mày, đột nhiên lấy thẻ ngọc cục vực linh võng ra để xem định vị mà Phương Mộc đã gửi tới lúc trước.
“Thú vị lắm!”
Vừa xem xong thì đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, thấp giọng lẩm bầm.
Hóa ra, trong lúc không hay không biết, mục tiêu của hắn vốn là rời khỏi, nhưng lại ngày càng đến gần nơi đối phương cầu cứu, lúc này chỉ cách chưa tới một dặm đường.
Điêu này khiến sắc mặt của Vương Bảo Nhạc sa sầm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Phương Mộc cầu cứu, thầm hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi thẳng tới nơi đó. Chẳng bao lâu sau, thân ảnh của hắn đã vượt qua một dặm đường, xuất hiện ở nơi Phương Mộc cầu cứu.
Nơi này là một bãi đất, biển lửa giống như không thể nhấn chìm nó, xung quanh vẫn còn dấu vết do mặt đất di chuyển để lại. Rõ ràng không lâu trước đây, nơi này không phải một bãi đất, nó chỉ mới được hình thành sau biến hóa quỷ dị của khu vực thân kiếm này.
Những khu vực như thể đầy rẫy ở đây, Vương Bảo Nhạc đã thấy nhiêu rồi nên cũng chẳng sốt ruột lắm, nhưng điêu khiến hắn giật mình chính là trên mặt đất ở nơi này lại chôn một xác côn trùng màu vàng với diện tích chừng trám trượng.
Một phần của xác côn trùng này chôn sâu trong lòng đất, phần lộ ra ngoài chỉ toàn khí tức mục ruỗng qua nám tháng. Trên vỏ xác của nó đều là vết nứt, thậm chí còn có một cái hố to chừng bốn nám trượng, để lộ kết cấu bên trong.
Kết cấu bên trong nó lại không phải máu thịt của sinh vật mà giống như khoang thuyền.
Vương Bảo Nhạc đã từng thấy con sứa kia, thậm chí chính bản thân hắn cũng có một con nằm trong Minh Khí nên hắn hiểu rõ trong vũ trụ này có rất nhiêu nền văn minh, với đủ loại pháp khí phi hành. Không phải tất cả các nền ván mình đều dùng khí càu như Liên bang, bọn họ có rất nhiêu con sứa và những quái vật kỳ lạ khác. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn thấy con giáp xác trùng này nhưng vẫn lập tức đoán được đây nhất định là một loại phi thuyền sinh vật.
Dù con giáp xác trùng này đã chết, bên trong bị hư hại nhưng vẫn phát ra từng đợt khí tức vô cùng kinh người. Theo cảm giác của Vương Bảo Nhạc thì nó có thể sánh với Nguyên Anh khiến hắn không khỏi nheo mắt lại, đồng thời cũng thấy bên cạnh giáp xác trùng này có một cái... xác khô.
Cái xác này mặc đạo bào của đệ tử Thương Mang Đạo Cung, nhìn bộ dạng thì có thể nhận ra đây chính là Phương Mộc trong bách tử Liên bang. Khí tức tử vong phát ra trên cái xác cho thấy hắn đã chết chừng một tháng.
Đồng thời, trên mặt Phương Mộc vẫn giữ nguyên vẻ đau đớn trước khi chết. Đúng với suy đoán của Vương Bảo Nhạc, quỷ dị nhất là dù đã thấy thi thể của hắn và đã đến tận nơi này nhưng tin nhắn với tiếng cầu cứu của Phương Mộc vẫn còn vang lên liên tục trong nhóm Chat.
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, từ vẻ đau đớn trên mặt Phương Mộc thì có thể nhìn ra trước khi chết hắn đã bị người ta sưu hồn hoặc tra hỏi.
“Cái bẫy này là nhằm vào ta, hay là tất cả mọi người đây?”
Vương Bảo Nhạc không tới gần, sau khi nhìn kỹ thì lùi lại toan rời khỏi nơi này.
Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc lùi lại, không khí vốn nóng rực nay đột nhiên có gió rét lạnh như băng thổi qua bên tai của hắn, xung quanh lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Bầu trời tối đi, mặt đất mơ hồ, chỉ có từng đợt tiếng khóc tiếng cười nương theo gió lạnh bay tới, văng vẳng vô định ở bên tai.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con đói quá...”
“Ngón tay của mẹ không ngon, con đói lắm, con vẫn muốn án nữa...”
“Đừng đánh con, đừng giết con mà, đừng lột da của con. Mẹ ơi con đau quá...”
Tiếng trẻ con quỷ dị mang theo cái lạnh khiến người ta lạnh tóc gáy vang vọng khắp nơi khiến Vương Bảo Nhạc giật mình, đồng thời hắn còn cảm giác được giống như có mấy đứa bé đang nối tay nhau chạy vòng quanh người hắn.
Thậm chí, có một đứa chạy đến bên cạnh, mỉm cười nhìn mình, Vương Bảo Nhạc theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua thì lập tức trông thấy khoảng đất vốn trống trải cách mình chưa tới mười mét bỗng nhiên xuất hiện một cô gái tóc dài mặc áo trắng. Mái tóc của cô vô cùng dài, phủ kín cả gương mặt. Bên cạnh cô gái này lại có bảy đứa bé trai, cả đám đều nở một nụ cười quỷ dị, nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc.
Đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, đúng lúc này, cô gái áo trắng nọ đột nhiên ngẩng đầu lên, trên gương mặt không có mắt mũi, chỉ có một cái miệng rộng hoác đen ngòm vô cùng đáng sợ, dẫn theo bảy đứa bé trai kia xông tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
"filepos0011297962">

Bạn cần đăng nhập để bình luận