Tam Thốn nhân Gian

Chương 832

Chương 832Chương 832
CUỘC SỐNG CỦA NGƯỜI CÓ TIỀN!
I f *1"^ ây giờ ta mạnh như vậy rồi, |j không biết đã có thể mở chiếc nhẫn trữ vật đó chưa nhỉ?”
Sau khi Vương Bảo Nhạc cảm nhận được sự mạnh mẽ của bản thân thì lập tức cảm thấy hài lòng. Sự tự tin của hắn lúc này đã mạnh đến mức sắp nổ tung, thế là hắn vung tay lên, lấy chiếc nhẫn trữ vật của tu sĩ Hành Tinh tộc Vị Ương kia ra, trừng mắt lên, thần thức “Ầm âm” tràn ra bao phủ cả chiếc nhẫn.
"Mở ra cho ta!”
Vương Bảo Nhạc gầm nhẹ một tiếng, thần thức bay vào trong chiếc nhẫn, chẳng qua... Chiếc nhẫn trữ vật này giống như một viên đá cứng rắn vậy, cho dù thần
thức của Vương Bảo Nhạc có quét thế nào đi nữa thì cũng không thể làm gì được nó.
"Trấn áp!!"
"Mở ra!!!"
Sau khi một hơi hô lên mấy câu, thần thức của Vương Bảo Nhạc cũng bộc phát càng lúc càng mạnh. Thậm chí hắn cũng đã kích hoạt cả sức mạnh của Đế Hoàng, nhưng kết quả thật sự khá xấu hổ, cũng may xung quanh đây không có ai. Thế là hắn vội ho một tiếng, sau đó lặng lẽ thu chiếc nhẫn trữ vật kia lại.
"Hôm nay không khỏe lắm, để hôm nào thử lại."
Sau khi nói thầm một câu, cơ thể Vương Bảo Nhạc khẽ lác lư, bộ giáp Đế Hoàng trên người hắn lập tức trở nên mơ hồ. Cho đến khi nó hoàn toàn biến mất, khí tức của Vương Bảo Nhạc cũng từ Linh Tiên sơ kỳ rớt xuống Giả Tiên, sau đó hán mới vui vẻ rời khỏi khách sạn.
"Phải tìm Tạ Hải Dương thôi, sau khi mua tài liệu xong, ông đây sẽ về tinh hệ Thần Mục ngay."
Vương Bảo Nhạc vui vẻ vỗ lên cái bụng không có bao nhiêu mỡ của mình, sau khi bập môi vài cái, cảm khái bản thân thật sự quá gầy, thế là hắn dùng thuật pháp Bản Nguyên biến ra ra một lọ nước băng linh...
Đưa lên miệng vừa đi vừa uống...
Chỉ lát sau, từ xa hán đã thấy được cửa hàng của Tạ Hải Dương,, cửa hàng này to như một cung điện, có thể nói là nổi bật nhất trong chợ này, không có cửa hàng nào có thể so sánh, cửa hàng có rất nhiêu tu sĩ lui tới, tuy chưa tới mức nườm nượp không ngớt, nhưng khá là xôn xao náo nhiệt.
Khi Vương Bảo Nhạc đến thì thấy cửa hàng bây giờ rất đông khách, đám phục vụ của cửa hàng đều vô cùng bận rộn, nhưng vẫn có người chú ý tới Vương Bảo Nhạc.
Người chú ý tới Vương Bảo Nhạc chính là người phục vụ trước đó đã từng tiếp đãi hắn. Khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc, ánh mắt của người phục vụ này lập tức sáng lên, vội vã ném vị khách ở bên cạnh sang một bên, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt Vương Bảo Nhạc, cung kính ôm quýên.
"Tiền bối ngài tới rồi, thiểu chủ bọn ta nói nếu ngài tới thì cứ lên thẳng lầu hai là được."
Người phục vụ này rất là ân cần, Vương Bảo Nhạc cũng vừa khá vừa lòng với thái độ của hắn. Thế là trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, thưởng một viên linh thạch cực phẩm cho hắn.
Lúc người phục vụ này cầm linh thạch cực phẩm trong tay thì lập tức trở nên vô cùng kích động, hai mắt sáng ngời. Sau khi hộ tống Vương Bảo Nhạc đến bên cạnh cầu thang thì mới cung kính cáo lui. Vương Bảo Nhạc thấy đãi ngộ của bản thân khác với mọi người, đồng thời còn cảm nhận được
từng ánh mắt suy đoán và kính sợ đến từ xung quanh, trong lòng Vương Bảo Nhạc lại càng thêm cảm khái.
"Cuộc sống của người có tiền chính là giản dị như vậy đấy."
Vương Bảo Nhạc vừa cảm khái vừa lắc đầu đi lên cầu thang, sau khi đến Tâu hai, hắn không nhìn thấy Tạ Hải Dương ở đâu cả, nơi đây trống trải không người. Trong khi Vương Bảo Nhạc đang nhìn quanh thì phía sau hắn truyền đến tiếng cười.
"Bảo Nhạc huynh đệ, từ khi chia tay đến giờ ngươi vẫn khỏe chứ."
Lúc câu nói này vang lên, Vương Bảo Nhạc chớp mắt, trước tiên là giả bộ khựng lại một cái đã, sau một hơi giây thì mới nhanh chóng quay người lại. Sau khi thấy Tạ Hải Dương ở sau lưng thì hắn lập tức vui sướng mỉm cười.
"Hải Dương huynh đệ, chúng ta chỉ mới không gặp vài ngày thôi mà.”
"Bảo Nhạc huynh đệ, ta đã nghe về biểu hiện nổi bật của ngươi rồi, lợi hại lắm."
Tạ Hải Dương khen ngợi vài câu, sau đó lại mời Vương Bảo Nhạc ngồi xuống. Hắn đánh giá Vương Bảo Nhạc vài lần, phát hiện Vương Bảo Nhạc không có phản ứng gì đối với lời nói của mình, thậm chí còn giả bộ không hiểu, Tạ Hải Dương nói thầm trong lòng vài câu, sau đó ho khan một tiếng.
"Mặt nạ heo là ngươi phải không?"
"Mặt nạ heo?"
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, vẫn giả ngu như trước. Lúc này cho dù có diễn quá lố thì cũng không thể thừa nhận được, tuy ràng lát nữa lấy ra nhiêu hồng tinh như vậy cũng sẽ khá lộ liễu, nhưng đây lại là một chuyện khác.
"Bảo Nhạc ngươi khiêm tốn quá đấy. Thôi được, mặc kệ ngươi có phải mặt nạ heo hay không, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết, bây giờ tên mặt nạ heo này nổi tiếng rồi, cả tộc
Vị ương đều rất tức giận. Bọn chúng đang ra sức tìm kiểm thân phận thật sự của hắn, nhưng Liệt Diễm Lão Tổ đã xóa hết mọi dấu vết rồi, có thể nói trên thế gian này, trừ ông ta ra thì không có ai biết chính xác thân phận của mặt nạ heo đâu."
Tạ Hải Dương cố ý nhấn mạnh hai chữ “Chính xác”, sau khi nói xong mỉm cười nhìn Vương Bảo Nhạc, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên một cái. Hắn nghe ra được Tạ Hải Dương đang ám chỉ hắn, thế là hắn cũng cười tươi lên, đáy lòng thầm nghĩ:
“Tiểu Tạ ơi là Tiểu Tạ, ngươi vẫn còn non và xanh lắm, ngươi không biết cái gì gọi là biết rõ mà không nói rõ sao?”
Vừa nghĩ như vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức có một cảm giác đẳng cấp hơn hẳn, lúc này hắn chợt nghĩ đến bộ thần tác “Tự truyện quan lớn” đã giúp ích cho hắn rất nhiêu.
Ánh mắt Tạ Hải Dương nhìn thì có vẻ khá là sâu xa, nhưng thật ra nội tâm của hắn
không hề bình tĩnh chút nào, thậm chí dùng bốn chữ “trong lòng dậy sóng” để hình dung cũng không đủ. Bởi việc tên mặt nạ heo kia làm thật sự vô cùng kinh khủng, giết chết một Linh Tiên hậu kỳ thì cũng thôi đi, không ngờ cả một Hành Tinh cũng suýt bị hắn giết chết, đồng thời cũng vì vậy mà một ngôi sao phải sụp đổ.
Những chuyện này, nếu là do tu sĩ Hành Tinh hoặc những tu sĩ có cảnh giới cao hơn làm thì cũng không có gì ghê gớm, nhưng những tu sĩ tham gia nhiệm vụ Lân này đa số đều là cảnh giới Thông Thần. Chỉ với tu vi Thông Thần mà đã gây ra tai họa ngập trời như vậy rồi, một khi tu vi tên mặt nạ heo này mạnh hơn, sợ rằng hắn sẽ còn gây ra nhiêu sóng gió lớn hơn nữa.
"MỢ nó chứ, tên tiểu tử này nhất định chính là Vương Bảo Nhạc, cũng chỉ có Vương Bảo Nhạc có thể làm ra loại chuyện này mà thôi, hắn ta là ngọn nguồn của mọi tai họa. Tới sao Hỏa thì sao Hỏa rung chuyển, tới cổ kiếm đồng xanh thì Thương Mang Đạo Cung bị lật tung trời..."
Tạ Hải Dương vừa cảm khái vừa thấy hưng phấn.
Thật ra Tạ Hải Dương hắn làm án buôn bán, thích nhất chính là đánh cược, nếu như người hắn cược làm ra chuyện càng tày trời thì đồng nghĩa với việc người đó càng ưu tú. Mà người như vậy chính là loại khác hàng ưa thích nhất của hắn, nghĩ tới đây, hai mắt Tạ Hải Dương bỗng nhiên sáng lên, rướn người về phía trước, thấp giọng nói.
"Bảo Nhạc, ta có một thông tin long trời lở đất, ngươi muốn mua hay không? Ta bảo đảm nếu như ngươi mua thông tin này thì sẽ có cơ hội giúp ngươi đột phá lên Linh Tiên trong thời gian ngắn nhất!"
"Thông tin ư?"
Vương Bảo Nhạc nhìn Tạ Hải Dương, hắn cảm thấy tuy đối phương không thông minh bằng bản thân, nhưng làm án vẫn rất đáng tin cậy, thế là hỏi thử giá cả.
'Ba nghìn Hồng tinh!
Tạ Hải Dương lập tức mở miệng, hắn vừa muốn nói thông tin của mình đáng giá như thế nào thì Vương Bảo Nhạc đã trợn mắt, trực tiếp khoát tay.
"Tiểu Tạ, hay là chúng ta nói về những tài liệu kia trước đi."
"Bảo Nhạc, nếu như ngươi lấy được thông tin này, ngươi sẽ..."
Tạ Hải Dương vẫn muốn khuyên bảo.
"Mua không nổi, không mua!"
Vương Bảo Nhạc lại ngắt lời Tạ Hải Dương, đáy lòng thầm nghĩ ngươi đúng là muốn ăn cướp mà. Bản thân hắn liêu sống liêu chết mới có tiền mua tài liệu, những tài liệu kia chỉ có ba trám hồng tinh mà thôi, bây giờ tên này biết mình có tiên, không ngờ lại lấy một thông tin vớ vẩn nào đó ra đòi lấy ba nghìn hồng tinh của hắn.
Thấy Vương Bảo Nhạc quyết tâm như thế, Tạ Hải Dương lại lấy làm tiếc nuối. Hắn biết bản thân đã nóng vội quá rồi, thế là ho khan một tiếng, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, thay vào đó hắn lấy những tài liệu mà Vương Bảo Nhạc muốn ra. Sau khi giao dịch xong thì lại hàn huyên vài câu. Lúc này Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên nói là mình muốn mua thêm.
"Bảo Nhạc huynh đệ cần gì thì cứ mở miệng, về cơ bản thì thứ gì ta cũng có cả, không có thì cũng có thể điêu hàng từ bên ngoài tới. Tối đa chỉ một canh giờ thì nhất định sẽ có đủ hàng mà ngươi cần."
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lập tức lấy danh sách ra, Tạ Hải Dương tươi cười nhận lấy. Khi an bài xong xuôi thì đã là một canh giờ sau đó, mọi tài liệu đều đã đầy đủ, tổng cộng ngốn hết hai nghìn hồng tinh của Vương Bảo Nhạc, khiến hắn cảm thấy tiếc đứt ruột, thầm nghĩ nhất định là bị lừa rồi, nhưng cũng đành chịu, dù sao mua một Lân nhiều như thế cũng khó mà chú ý chi
tiết được, thế là hán lại cười lớn rồi cáo từ rời đi.
Nhìn Vương Bảo Nhạc rời đi, nụ cười trên mặt Tạ Hải Dương càng lúc càng tươi, mãi một lúc sau hắn mới cười phá lên.
"Ngay cả lời mời thu đệ tử của Liệt Diễm Lão Tổ mà cũng từ chối, Vương Bảo Nhạc ơi là Vương Bảo Nhạc... Xem ra ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ về bối cảnh và bản thân ngươi cho lắm..."
Lúc đang đi trên đường, Vương Bảo Nhạc không h'ê quay đầu lại, nhưng hắn có thể đoán được Tạ Hải Dương đang nhìn mình chằm chằm. Nhưng hắn cũng không lo lắng nhiều, sau khi nghênh ngang đi xa, Vương Bảo Nhạc bắt đầu đi dạo trong chợ này, xem thử có tìm được thứ gì thú vị trước khi rời khỏi hay không.
Cứ đi mãi đi mãi như vậy, Vương Bảo Nhạc cảm thấy cũng không có nhu cầu gì, ngay lúc hán chuẩn bị rời khỏi chợ thì bỗng
nhìn thấy một con rối được đặt trong một cửa hàng!
Hình dáng của con rối này rất giống với vượn Kim cương của đạo viện Phiêu Miểu trong trí nhớ Vương Bảo Nhạc, thế hắn dừng lại rồi đi vào trong cửa hàng.
"Đây là..."
"Đây là một chiếc pháp hạm bị hư, tiếc là nếu muốn sửa chữa thì cần có những tài liệu vô cùng quý hiếm, thế là nó trở thành gân gà, chắc là vị đạo hữu này muốn mua về nghiên cứu thử phải không?"
Cửa hàng này không lớn lắm, bên trong không có phục vụ, chỉ có chủ quán là một lão giả ngồi ở trong, sau khi thấy Vương Bảo Nhạc đi vào thì buồn bã nói một câu.
"filepos0017772107">

Bạn cần đăng nhập để bình luận