Tam Thốn nhân Gian

Chương 859

Chương 859Chương 859
BÁ ĐẠO! •
Vương Bảo Nhạc xuất hiện lúc này chính là một biến số, đồng thời hắn cũng giống như một tảng đá lớn. Chưởng Thiên Tông vốn đang trong tình thế rất bất lợi bây giờ đột nhiên xuất hiện một cơ hội lật ngược thế cờ. Lúc này, tất cả đệ tử của Chưởng Thiên Tông đều vô cùng phấn khởi, còn đệ tử Thiên Linh Tông thì dần dần mất tinh thần, không ngừng lui về phía sau. Có thể nói, dường như Chưởng Thiên Tông đã nắm giữ thế chủ động một Lân nữa!
Tuy rằng loại chủ động này không ảnh hưởng trí mạng đến tình thế trước mắt, nhưng có thể tưởng tượng rằng, một khi tích lũy được càng nhiêu chủ động, phần thắng sẽ giống như lán cầu tuyết mà càng lúc càng lớn, đến phút cuối cùng thậm chí
còn có thể giành thắng lợi của trận chiến này!
Gần như mọi người của hai phe đều có thể cảm nhận được điêu này, cũng vì vậy mà Vương Bảo Nhạc không những khiến cho các đệ tử Chưởng Thiên Tông trở nên phấn khởi mà hắn còn bị các tu sĩ Thiên Linh Tông hận thấu xương, nhưng họ lại không làm gì được hắn, bởi vì tu vi của Vương Bảo Nhạc thật sự quá kinh người, hơn nữa quân đoàn của hắn cũng vô cùng điên cuồng.
Kể từ đó, bây giờ cách phá vỡ tình thế bất lợi của Thiên Linh Tông chính là chưởng tọa và trưởng lão của họ đánh bại được lão tổ Chưởng Thiên, hoặc là ba vị Linh Tiên đại viên mãn kia trấn áp được đại quản gia và Cổ Mặc Đạo Nhân.
Chẳng qua... Thiên Linh chưởng tọa và Tả trưởng lão cũng chỉ hơi chiếm ưu thế như trước mà thôi, rõ ràng muốn đánh bại lão tổ Chưởng Thiên thì vẫn cần một quãng
thời gian mới được, còn ba vị Linh Tiên kia thì... Cũng giống như vậy.
Thế là... Cách duy nhất bây giờ chính là tiêu diệt cái biến số Vương Bảo Nhạc này, cố gắng xóa đi cơ hội mà hắn mang lại!
Cách thì không phải là không có, chẳng qua cái giá sẽ hơi lớn, hơn nữa cũng rất nguy hiểm. Nếu như là lúc Thiên Linh Tông còn nắm giữ thế chủ động và phần thắng, bọn họ nhất định sẽ không chọn cách này, bởi vì họ không cần phải mạo hiểm, chỉ cần tiếp túc lăn cầu tuyết thì tất nhiên Chưởng Thiên Tông sẽ sụp đổ, cả tông môn chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng bây giờ... Khi họ thấy Vương Bảo Nhạc đang giết vào trong chiến trường của tu sĩ Linh Tiên sơ trung kỳ thì họ biết bây giờ chỉ còn một cách duy nhất mà thôi, bởi vì họ tuyệt đối không thể để Vương Bảo Nhạc tiến vào chiến trường của Linh Tiên sơ kỳ trung kỳ, nói cách khác... Một khi Vương Bảo Nhạc giết những Linh Tiên ở trong chiến trường, Linh Tiên của văn
minh Tử Kim sẽ giảm mạnh, đồng thời những Linh Tiên khác của Chưởng Thiên Tông sẽ tự do, như vậy văn minh Tử Kim sẽ thua là cái chắc.
Thế là ánh mắt của vị Thiên Linh chưởng tọa kia lập tức trở nên quyết đoán, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng.
"Thanh Côn Tử!"
Giọng ông vừa vang lên, ánh mắt ba vị Linh Tiên đại viên mãn đang giao chiến với đại quản gia và cổ Mặc Đạo Nhân lập tức trở nên giãy giụa, nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên quyết đoán. Tu vi của họ bùng nổ mạnh mẽ giống như đang thiêu đốt bản thân, trong đó có hai vị giống như không sợ chết, toàn thân hóa thành mặt trời đánh thằng về phía đại quản gia và cổ Mặc Đạo Nhân. Lúc này bọn họ đã thi triển pháp thuật đến mức mạnh nhất, làm cho hai người đại quản gia và cổ Mặc Đạo Nhân bị vây khốn trong giây lát.
Cùng lúc đó, vị Linh Tiên đại viên mãn còn lại chính là Thanh Côn Tử trong lời Thiên Linh chưởng tọa lập tức nhoáng lên, tu vi bùng nổ. Không ngờ hắn ta lại rời đi, toàn thân mang theo khí thế mãnh liệt bay về phía... Vương Bảo Nhạc đang giết về phía chiến trường Linh Tiên.
Tốc độ và biến hóa của Thanh Côn Tử nhanh đến mức mọi thứ đều xảy ra trong chớp mắt mà thôi. Một giây sau, khi tiếng nổ vang lên, vị Thanh Côn Tử này giống như đã hóa thành một con Côn Bằng, thậm chí nếu nhìn bằng mắt thường cũng thấy được bóng dáng của Côn Bằng đã áp sát Vương Bảo Nhạc.
Trước khi Thanh Côn Tử đến thì Vương Bảo Nhạc đã phát hiện ra hắn ta. Vương Bảo Nhạc bỗng nghiêng đầu nhìn về phía Côn Bằng đang đến gần, hắn cảm nhận sát cơ ngập trời của đối phương, lúc này Vương Bảo Nhạc lại nhếch miệng cười mỉa mai, ánh mắt lạnh lẽo.
"Rốt cuộc cũng có một con mồi lớn rồi!!"
Vương Bảo Nhạc cười lên, hắn đương nhiên nhìn ra mục đích của đối phương, bởi vì sau khi hắn đến, mỗi việc mà hắn làm đều ảnh hưởng rất lớn đến trận chiến.
Đầu tiên Vương Bảo Nhạc giết chết Nhất Niệm Tử để ổn định sĩ khí của đệ tử Chưởng Thiên Tông. Sau đó hắn giết chết hai vị Linh Tiên sơ kỳ mà vô số đệ tử Chương Thiên Tông đổi mạng để cầm chân, điêu này khiến cho tu sĩ Chưởng Thiên Tông phấn khởi hơn nữa, đồng thời cũng sẽ có nhiêu người được tự do, không còn nỗi lo gì khác. Những tu sĩ thừa ra sẽ có thể gia nhập vào những chiến trường khác.
Sau đó, Vương Bảo Nhạc muốn tiến vào chiến trường của tu sĩ Linh Tiên sơ trung kỳ, dùng tu vi Linh Tiên hậu kỳ của hắn để nghiên nát và giết chóc. Nếu như hắn làm được, vậy thì trận chiến này... Đã không cần phải đánh nữa rồi.
Về phần bị người khác nói là lấy mạnh hiếp yếu, nếu như trong chiến tranh còn người nào nghĩ như vậy thì người đó chắc
chắn là một thằng đần, bởi vì chiến tranh vốn chính là lấy mạnh thắng yếu!
Cho nên Vương Bảo Nhạc cũng đoán được bản thân sẽ bị ngăn cản, hơn nữa điều này cũng trong kế hoạch của hắn. Bởi vì xét về mặt chiến lược, tuy ràng giết chết một tên Linh Tiên đại viên mãn còn không bằng giết chết nhiều Linh Tiên sơ trung kỳ. Nhưng nếu xét v'ê khí thế thì việc giết một tên Linh Tiên đại viên mãn sẽ có thể giáng một đòn mạnh vào sĩ khí của ván minh Tử Kim.
Thế là ngay lúc Thanh Côn Tử vọt tới, Vương Bảo Nhạc cười to không lùi mà tiến, toàn thân hắn bay đến thẳng đến Thanh Côn Tử như một ngôi sao băng. Thấy Vương Bảo Nhạc vọt tới, sát cơ trong mắt Thanh Côn Tử bộc phát mãnh liệt.
"Không biết tự lượng sức!"
Trong nháy mắt, cả hai người đã va chạm với nhau ở trong tinh không. Nếu nhìn từ xa thì sẽ không phân biệt được là sao băng
tông về phía Côn Bằng, hay là Côn Bằng đụng vào sao băng. Tóm lại là ngay lúc hai người họ va chạm, một tiếng nổ vang lên hóa thành gợn sóng lan khắp chiến trường. Làn sóng này quét ngang xung quanh với khí thế dời non lấp biển.
Một lượng lớn tu sĩ của hai phe phun ra máu tươi, hoảng sợ lùi lại, còn Vương Bảo Nhạc thì chấn động toàn thân, lùi lại bảy tám trượng. Hắn không bị thương gì, ánh mắt lóe sáng, sau khi Vương Bảo Nhạc đến đây, tuy rằng bề ngoài hắn tỏa ra uy áp của Linh Tiên hậu kỳ, nhưng thật ra đây chỉ là 50% tu vi của hắn mà thôi, 50% còn lại đã bị hắn ẩn giấu.
"Sau khi thiêu đốt tu vi, quả nhiên sẽ mạnh hơn những tu sĩ Linh Tiên hậu kỳ khác một chút, nhưng như vậy thì mới thú vị chứ."
Ngay lúc lời của Vương Bảo Nhạc vang lên, Thanh Côn Tử bên này đã vô cùng sợ hãi. Hắn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn tông đến trước mặt, toàn thân hắn hoàn toàn không điêu khiển được mà lùi
lại. Sau khi lùi hơn nám mươi trượng mới có thể miễn cưỡng dừng lại, lúc này hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ khó tin, đồng thời trong lòng cũng dậy sóng.
’’Ngươi...”
Còn chưa nói xong, chiến ý trong mắt Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên bùng nổ, tu vi lại táng lên 20%, sau khi bộc phát 70% tu vi, hắn bước ra một bước, tốc độ nhanh đến mức chia cắt cả hư không. Trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Thanh Côn Tử vô cùng rung động, tay phải giơ lên, thân binh biến ảo, chém ra một kiếm!
Sắc mặt Thanh Côn Tử tái nhợt, khi hắn thấy bản thân không kịp né tránh thì đành bấm niệm pháp quyết, bóng dáng Côn Bằng lập tức hiện lên rõ ràng. Hắn ra sức chống cự, đồng thời cũng đề Côn Bằng mà mình biến hóa ra vẫy đuôi phản kích Vương Bảo Nhạc.
Nhưng thứ chờ đợi hắn... Chính là sự thương tiếc trong mắt Vương Bảo Nhạc. Thần binh trong tay Vương Bảo Nhạc chém xuống, không ngờ con Côn Bằng trông có vẻ ghê gớm này lại run lên bần bật, trực tiếp sụp xuống trước mặt hắn. Vương Bảo Nhạc cũng không hề dừng lại, áp sát tới trước mặt Thanh Côn Tử, vung kiếm chém xuống!
Tiếng nổ vang lên, Thanh Côn Tử gào lên thảm thiết. Đột nhiên lại có một mặt trời màu đen xuất hiện từ người hắn. Trong lúc cố gắng chống cự khi bị đánh bay ngược lại, hắn điên cuồng phun máu, vẻ mặt giống như gặp ma, hét lên chói tai.
"Ngươi không phải Linh Tiên!!"
"Ta là ba ba của ngươi!"
Vương Bảo Nhạc nhếch miệng cười, không để ý tới sự rung động và khó tin của mọi người, toàn thân hắn lại đến gần Thanh Côn Tử đang rút lui. Thần binh trong tay
phải vung lên lần nữa, tiếng nổ lại vang lên ngập trời.
Thanh Côn Tử gào thét, cố gắng chống cự lần nữa, nhưng mặt trời màu đen trong tay hắn quả thực bất phàm. Tuy rằng mỗi lăn hắn lùi lại đều phải phun máu và bị thương, nhưng mặt trời này vẫn câm cự được, chẳng qua trên mặt trời đã bát đầu xuất hiện vết nứt.
"Yếu quá!”
Vương Bảo Nhạc bước ra một bước là chém ra một kiếm, tốc độ cực nhanh, có thể nói hắn đang đuổi đánh Thanh Côn Tử. Cuối cùng, khi Vương Bảo Nhạc chém ra kiếm thứ bảy thì mặt trời màu đen trong tay Thanh Côn Tử cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà 'âm 'âm sụp đổ. Lúc này kiếm thứ tám của Vương Bảo Nhạc giống như một ánh cầu vồng long trời lở đất, đủ để ngăn cách cả vạn vật xẹt qua trong ánh mắt tuyệt vọng của Thanh Côn Tử.
Trong nháy mắt, đầu của Thanh Côn Tử bay lên, toàn thân nổ vang. Một luồng uy áp vượt xa tu vi của Thanh Côn Tử bao phủ cơ thể hắn, sau đó thịt nát xương tan, hình thần câu diệt!
"Quá yếu."
Vương Bảo Nhạc đứng trong tinh không, trong lòng hớn hở, miệng thì ra vẻ thản nhiên mà nói một câu.
Cả chiến trường lập tức trở nên yên tĩnh, thậm chí đa số tu sĩ hai phe đều quên mất mình đang đánh nhau, cả đám ngơ ngác nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, trong đàu như đang có mười vạn luồng sấm chớp đang nổ tung.
Thật sự là... Khí thế và gợn sóng tu vi của Vương Bảo Nhạc bây giờ đã đạt đến mức long trời lở đất, rung động lòng người!
"Hành Tinh ư?"
Lăng u Tiên Tử cũng phải ngơ ngác, thì thào thốt ra một câu. Giọng của cô lại
khiến cho những tu sĩ Linh Tiên ở xung quanh run rẩy, lúc nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, trong lòng họ tràn ngập một nỗi sợ hãi không tên.
"filepos0018326387">

Bạn cần đăng nhập để bình luận