Tam Thốn nhân Gian

Chương 510

Chương 510Chương 510
TẠ HẢI DƯƠNG
Người đến là một thanh niên tóc ngắn, chiêu cao bình thường, mặc một bộ đạo bào đặc biệt của Thương Mang Đạo Cung, thoạt nhìn vô cùng hăng hái, đôi mắt hí hí lại đầy vẻ khôn khéo.
Nhất là mái tóc ngắn của hắn còn vuốt keo tóc bóng mướt, sáng loáng dưới ánh nắng, nếu nhìn từ xa thì chẳng khác gì cái bóng đèn, trông vô cùng khoa trương.
Lúc này, hắn đứng ngoài cửa động phủ của Vương Bảo Nhạc, nhìn Vương Bảo Nhạc đang hoảng hốt tột độ không dám tin thì mỉm cười hắng giọng một cái, đầu tiên là vuốt tóc, sau đó ôm quyền cúi đầu thật sâu với Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc sư huynh, đã lâu không gặp!”
Kiểu tóc đặc biệt này, đôi mắt khôn khéo này... Người này đúng là Tạ Hải Dương, người đã từng hợp tác nhiêu ĩân với Vương Bảo Nhạc ở Đạo viện Phiêu Miễu!
Đầu óc Vương Bảo Nhạc đặc quánh lại, thậm chí còn có ảo giác như đây không phải Thương Mang Đạo Cung mà là Đạo viện Phiêu Miễu.
Đồng thời, hắn cũng nhớ lúc hắn quay về đạo viện, Trần Vũ Đồng từng nhắc tới Tạ Hải Dương, nói là người này đã mất tích, dù Trần Vũ Đồng dùng tới nhân mạch của mình trong đạo viện cũng không tìm được chút tung tích nào, nhưng Vương Bảo Nhạc thật sự không thể ngờ lại gặp được Tạ Hải Dương ở đây!
Thậm chí, đã qua bao năm mà bộ dạng của Tạ Hải Dương vẫn không hề thay đổi gì, vẫn giữ nguyên dáng vẻ của người làm ăn. Lúc này, hắn cười tủm tỉm nhìn Vương Bảo Nhạc, ánh mắt sáng rực lên như nhìn thấy mối làm ăn.
Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới cố gắng dằn bao rung động trong lòng xuống, quan sát Tạ Hải Dương thật kỹ, sau khi phát hiện tu vi của đối phương vẫn là cổ Võ như năm xưa thì lắc đầu cười khổ. Hẳn nhận ra người này có lai lịch thần bí, chắc hẳn là người của Thương Mang Đạo Cung lén lút tiến vào Liên bang năm đó.
Tuy trong lòng đã có suy đoán nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn nhịn không được mà hỏi.
“Ngươi... sao ngươi lại ở đây?”
Tạ Hải Dương hắng giọng một cái, lại vuốt mái tóc bóng láng của mình, nở một nụ cười ngây thơ như con nai vàng ngơ ngác.
“Bảo Nhạc sư huynh, đây là bí mật... Ngươi nhìn đi, ta cũng không biết phải nói cho ngươi hiểu kiểu gì nữa. Tóm lại, Bảo Nhạc sư huynh ngươi cứ nhớ kỹ một điêu, năm đó ta cũng nói với ngươi rồi, đó là... Nơi nào có làm án, nơi đó có Tạ Hải Dương ta! Thật ra, Bảo Nhạc sư huynh ngươi chính là
một vị khách lớn có tiêm năng vô tận, ta đương nhiên phải quan tâm ngươi nhiều hơn rồi!”
Vương Bảo Nhạc xoa trán, dù đã cố dằn rúng động trong lòng xuống nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh được. Hắn cảm thấy Tạ Hải Dương này vô cùng thân bí, thậm chí trong lòng hắn còn sinh ra một suy đoán rất kinh người...
Tạ Hải Dương này thật sự là người của Thương Mang Đạo Cung như mình đã nghĩ ư?
Vương Bảo Nhạc im lặng nheo mắt lại, Tạ Hải Dương giống như nhận ra suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc nên thở dài, sau đó lại ôm quyền cúi đầu với hắn lần nữa.
“Bảo Nhạc sư huynh, ngươi không cần sợ nhiêu như thế đâu, Tạ Hải Dương ta chỉ là một người làm ăn. Ngươi cũng biết đấy! Hai huynh đệ chúng ta đã làm bao nhiêu mối rồi, ngươi phải có lòng tin vào ta chứ!”
“Hôm nay ta tới đây, phần là vì bái phỏng Bảo Nhạc sư huynh, phẫn là muốn bàn chuyện làm ăn với Bảo Nhạc sư huynh.”
Tạ Hải Dương mỉm cười, đôi mắt hí không hề che giấu vẻ khôn khéo của kẻ làm ăn.
“Làm ăn gì?”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, dằn hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng xuống. Hắn biết là chuyện này khó mà có được đáp án chính xác, đồng thời qua bao nám tiếp xúc và làm ăn với Tạ Hải Dương, những gì đối phương làm đều khớp với cái danh người làm ăn mà hắn đã nói nên Vương Bảo Nhạc lại bình tĩnh nhìn qua.
“Bảo Nhạc sư huynh, Tạ Hải Dương ta vẫn có chút bản lĩnh ở Thương Mang Đạo Cung này. Cũng như nám đó ta đã nói, trong Đạo viện Phiêu Miễu, trên có Thái thượng Trưởng lão, dưới có học tử bình thường, chẳng có chuyện gì mà Tạ Hải Dương ta không biết, không có chuyện gì mà Tạ Hải Dương ta không làm được!”
“Ở Thương Mang Đạo Cung này cũng vậy, dù ngươi muốn đồ lót của Phùng Thu Nhiên trưởng lão cũng được, chỉ cần trả đủ tiên thì Tạ Hải Dương ta có thể lấy được cho ngươi!”
Tạ Hải Dương đắc ý ra mặt, nói xong lại vuốt mái tóc đầy keo của mình, ra chiêu anh đây đỉnh lắm.
Nhưng Vương Bảo Nhạc nghe đến đây thì lại thấy đau đầu, thầm nghĩ ta lấy đồ lót của Phùng Thu Nhiên làm gì... Nhưng không biết tại sao, trong đầu lại xuất hiện bộ dạng của Phùng Thu Nhiên, dọa cho hắn nhảy dựng lên, vội nghiêm mặt nói.
“Nói việc chính đi!”
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy thì Tạ Hải Dương cười hề hề, sau khi ngó quanh thì cúi đầu bỏ nhỏ với Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc sư huynh, vụ kinh doanh thánh chu của ngươi... với độ hot hiện tại, theo như những gì ta biết về Thương Mang Đạo Cung thì muộn nhất là một tháng nữa cũng sẽ bị tông môn thu mua. Dù có vị tu sĩ béo Vân Phiêu Tử kia đảm bảo cho ngươi thì cũng sẽ không quá ba tháng đâu!”
“Hơn nữa, còn là cưỡng chế thu mua đấy, ngươi không bán cũng không được, cho nên... Vụ làm ăn này của ngươi chỉ có thể kiếm chút tiên trinh thôi!”
Tạ Hải Dương thấp giọng phân tích việc kinh doanh linh chu của Vương Bảo Nhạc cho hắn nghe.
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có hai mắt là lóe lên. Thật ra, hắn cũng đã đoán trước sẽ có việc này, cũng biết rõ mình khó mà làm ăn lâu dài được, nhưng không ngờ chỉ được có vài tháng theo như dự đoán của Tạ Hải Dương như thế.
'Ngươi nói tiếp đi!
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Nên Bảo Nhạc sư huynh à, trong thời gian sắp tới, việc kinh doanh linh chu này của ngươi phải kiếm được càng nhiêu chiến công càng tốt. Đó mới là lợi nhất, giúp ngươi không bị lỗ vốn... Nhưng muốn làm được như thế thì ngươi cân phải nhanh chóng chế tạo ra nhiều linh chu hơn!”
Hai mắt Tạ Hải Dương lóe lên tia sáng lạ, nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc, hô hẫp dàn trở nên dồn dập hơn.
“Bảo Nhạc sư huynh, ngươi có tin ta không... Nếu như ngươi tin thì để ta đầu tư vốn cho ngươi, như vậy thì tốc độ luyện chế của ngươi sẽ nhanh hơn, cũng có thể tạo ra linh chu với số lượng lớn!”
Nghe Tạ Hải Dương nói vậy, Vương Bảo Nhạc im lặng không đáp, vì Tạ Hải Dương chỉ nói phần đầu chứ chưa đề cập tới chuyện chia tiên lời nên hắn nheo mắt lại ra vẻ trầm ngâm.
Thấy vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc như thế thì Tạ Hải Dương lập tức hiểu ra, bèn cười đon đả, thầm nghĩ mình vẫn thích bàn chuyện với người thông minh hơn. Vương Bảo Nhạc này chẳng những thông minh, lại có tiêm lực lớn, rất thích hợp để tiếp tục làm khách sộp của mình nên cúi đầu tới gần rồi nói tiếp.
“Bảo Nhạc sư huynh, chúng ta cũng làm ăn với nhau mấy lần rồi, ta cũng không giấu gì ngươi, Tạ Hải Dương ta sẽ không lấy một xu nào trong phàn tiên lời mấy tháng sắp tới. Đồng thời, ta còn chi thêm ba ngàn ba trăm điểm chiến công xem như mua cổ phần, ngươi cần mua tài liệu thì cứ tìm ta, ta sẽ chiết khấu cho ngươi, giúp ngươi tiết kiệm được ít nhất 30% vốn thành phẩm, tính kiểu gì thì ngươi vẫn là người thu lợi lớn nhất rồi.”
“Còn tiên lời của ta ấy à... Chính là mấy tháng nữa, khi tông môn thu mua của ngươi thì nhất định sẽ đền bù, nếu phần đền bù này từ một vạn điểm đổ xuống thì sẽ thuộc về ta hết, nếu hơn một vạn thì số dư ra ta không lấy thêm xu nào!”
“Bảo Nhạc sư huynh, Tạ Hải Dương ta là người làm ăn, tối đa hai, ba tháng đã thu được gấp ba như thế là thỏa mãn lắm rồi, không tham lam nhiêu hơn.”
Nói tới đây, Tạ Hải Dương lại mỉm cười nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, chờ hắn trả lời.
Vương Bảo Nhạc cũng không giấu vẻ suy tư và cân nhắc trong mắt mình. Thật ra, bây giờ đúng là hắn rất càn chiến công, vì việc cho thuê linh chu hiện tại, nếu có thêm một chiếc thuyền thì mỗi ngày hắn sẽ có hơn ba mươi sáu điểm chiến công.
Chi phí chế tạo một chiếc linh chu cũng phải mấy trăm chiến công, nếu dựa theo lời Tạ Hải Dương nói, có thể giảm 30% thì cũng là một con số không nhỏ. Hắn có thể nhanh chóng chế tạo được hai mươi chiếc linh chu, như vậy thì mỗi ngày sẽ kiếm được hơn hai trăm chiến công, một tháng là sáu ngàn.
Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng cân nhắc chuyện nếu mình tiếp tục bỏ vốn vào để chế tạo linh chu. Nếu làm vậy thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, việc kinh doanh hiện tại giống như một quả cầu tuyết, chỉ cần đủ thời gian thì sau này sẽ thu được nhiêu hơn. Thậm chí, có khi một ngày sẽ kiếm được hơn một ngàn chiến công, nhưng một khi hắn đầu tư mạnh vào thì phía Vân Phiêu Tử cũng phải thêm vốn theo tỷ lệ đó, bằng không sẽ bị giảm bớt cổ phần, cũng có thể dùng điểm này để táng thêm tình hữu nghị.
Ngoài ra, nếu như Tạ Hải Dương đã không nhận tiền lời giai đoạn đầu, chỉ muốn lấy phần mà tông môn đưa ra khi thu mua sau này, chứng tỏ việc thu mua của tông môn là không thể tránh khỏi, cũng định sẵn là mình không thể kinh doanh được lâu, nên dù thế nào đi nữa thì Vương Bảo Nhạc cũng rất cần phần góp vốn này.
Sau khi suy nghĩ, Vương Bảo Nhạc mới hạ quyết tâm.
“Tạ Hải Dương, ta cũng không cần ngươi góp vốn nhiêu hơn. Ta có thể đồng ý với tất cả đề nghị của ngươi, nhưng ta có một điêu kiện tiên quyết và hai yêu cầu nhỏ. Một là ngươi phải bảo đảm giảm giá đúng như đã nói, hai chính là... dùng mối quan hệ của ngươi, giúp ta kéo dài thời gian thu mua!”
“Điêu kiện tiên quyết chính là ta chỉ bán phối phương cho tông môn chứ không bán linh chu thành phẩm!”
“Chúng ta cũng hợp tác với nhau nhiêu rồi nên ta tin ngươi, ta lại là kẻ dứt khoát, nếu như ngươi đồng ý thì xem như thành giao!”
"filepos0011162442">

Bạn cần đăng nhập để bình luận