Tam Thốn nhân Gian

Chương 682

Chương 682Chương 682
Cự QUÁI HUNG TÀN
Vương Bảo Nhạc đã làm chuyện trong lòng lẩm nhẩm đạo kinh, nhưng miệng lại nói lời khác, đồng thời nhân cơ hội ra tay này nhiều lần nên rất thành thục.
Lúc này, theo đạo kinh giáng xuống, tâm thần của nám gã tu sĩ tộc Vị Ương lập tức bị chấn động mãnh liệt, trong đầu nổ vang. Cho dù bọn chúng có thân kinh bách chiến thì cũng phải kinh hãi trước một màn xuất hiện bất ngờ này. Do đó, chỉ có hai trong số nám người miễn cưỡng rút lui, ba gã tộc Vị Ương còn lại thì phản ứng chậm hơn một chút. Nhưng làn khói mù của Vương Bảo Nhạc vô cùng mạnh mẽ, ngay khi hai gã tộc Vị Ương này toan rút lui thì Vương Bảo Nhạc đã hạ xuống ngay lập tức.
Tiếng nổ vang ngập trời, lực trùng kích do làn khói mù nổ tung tạo thành lập tức khiến cho ba gã tộc Vị ương đang khiếp sợ kia phun ra máu tươi. Đặc biệt là gã vừa lên tiếng khi nãy, trong làn khói bị nổ tung, đột nhiên có một bàn tay mập mạp xuẩt hiện và túm lấy đầu của gã tộc Vị ương kia.
Khi đã túm được đầu của hắn ta, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc biến hóa, tốc độ bùng nổ, ấn đầu của tộc Vị Ương kia xuống mặt đất giống như một quả tạ rơi từ trên cao xuống. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tiếp đó, khi tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất hiện ra một cái hố sâu khổng lồ.
Tiếng hét thảm thiết bị nhấn chìm trong tiếng nổ, bốn gã tộc Vị Ương còn lại ở giữa không trung đều biến sắc, trong lòng đày vẻ khó tin. Trong hố sâu, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc cũng từng bước xuất hiện.
Núi thịt hùng vĩ kia trông vô cùng dữ tợn, gần như không nhìn ra được dáng vẻ con người, mang đến cho người ta một cảm
giác điên cuồng như hung thú cổ đại. Mà tất cả uy áp cuồn cuộn ngất trời kia lại càng khiến cho tâm thần của bốn gã tộc Vị Ương bị chấn động dữ dội hơn.
Chưa kể... Trong tầm mắt của bọn chúng, có vô số kinh mạch màu đỏ đung đưa như những chiếc xúc tu xung quanh ngọn núi thịt khổng lồ này. Khi Vương Bảo Nhạc bước ra, những kinh mạch màu đỏ này nhanh chóng ngưng tụ lại, tạo thành một thân hình dữ tợn và hung tàn, giống như một chiến thần béo phì.
Trong khi đi ra, tay phải của hắn còn kéo theo một cái xác đã bị nổ tung cả ba đầu, máu tươi kéo thành một vệt dài đáng sợ trên mặt đất. cảnh tượng này... đủ để khiến cho tất cả những người nhìn thấy bất giác cảm thấy sợ hãi.
“Rốt cuộc ngươi đển từ nền ván minh nào?”
“Đây là lãnh thổ của tộc Vị Ương bọn ta. Có lẽ giữa ngài và bọn ta có một số hiểu lầm...”
Bốn gã kia vừa nhìn thấy cảnh này thì vội nói, đồng thời cũng nhanh chóng liên lạc với nhau.
“Đây là quái vật gì thế này!?”
“Trước đây, ta có nghe nói đến một chủng tộc, hình như được gọi là là nền ván minh năng lượng khổng lồ. Mỗi một tộc nhân ngay khi sinh ra đã là một khối thịt. Sau khi tu luyện, khối thịt sẽ ngày càng to hơn cho đến khi nó nuốt chửng cả một hành tinh!”
“Tên này lúc trước là một Nguyên Anh, nhưng ngay sau đó khí tức đã có thể so với Thông Thần. Chẳng lẽ đó chính là tộc nhân của nền văn minh năng lượng khổng lồ sao?”
Khí tức của bốn gã tộc Vị Ương này trở nên dồn dập. Thật sự khí tức và thân hình phóng đại Vương Bảo Nhạc đã bộc phát ra lúc này khiển cho bọn chúng vô cùng hoảng sợ.
Vương Bảo Nhạc cán bản không thèm để ý tới câu hỏi của mấy gã tộc Vị Ương này. Khi kéo cái xác kia ra, trong mắt hắn lấp lánh tia sáng lạnh, cơ thể bộc phát tốc độ, chỉ chớp mắt đã lao ra. Từ xa nhìn lại, hắn giống như một viên thịt khổng lồ đang lao thẳng tới phía mấy gã tộc Vị Ương ở giữa không trung kia.
Mấy gã tộc Vị Ương này biển sắc, lập tức rút lui. Nhưng khi bọn chúng rút lui thì đạo kinh lại xuất hiện. Trong tiếng nổ mạnh, cơ thể của bốn gã này đồng loạt chấn động, thẫn hồn trở nên mơ hồ. Còn Vương Bảo Nhạc thì đã đuổi tới, hắn không ra quýên mà dùng thân hình giống như núi thịt của mình tông thằng vào người của một gã tộc Vị Ương.
Tiếng 'âm ầm lập tức vang lên rung trời, cho dù là sức mạnh Đế Khải bộc phát ra hay là uy lực nhục thân Vương Bảo Nhạc đều tạo thành lực trùng kích vô cùng khủng bố. Cú va chạm này giống như một thiên thạch nhỏ nện xuống, tiếng ráng rắc và tiếng hét thảm thiết lập tức truyền khắp
bốn phương. Trong tiếng nổ vang, tên tộc Vị Ương bị Vương Bảo Nhạc tông trực diện không thể chịu nổi nên thân thể nổ tung, trong máu tươi tràn ngập. Nguyên Anh của nó định bỏ chạy, nhưng không thể thoát phệ chủng và chúc đoạt đồng thời vận chuyển của Vương Bảo Nhạc.
Lực hút đột nhiên bộc phát, cho dù Nguyên Anh kia có vật lộn thế nào cũng không ích gì, nó trực tiếp bị Vương Bảo Nhạc hút, Chúc Đoạt cũng lập tức triển khai hấp thu nó như án vặt vậy. Vương Bảo Nhạc còn ợ một cái, liếm môi rồi nghiêng đầu nhìn về phía ba gã tộc Vị Ương còn lại. Cơ thể của ba gã tộc Vị Ương này run lên, da đầu tê rần, lập tức rút lui chẳng chút do dự, nhanh chóng chia làm ba hướng.
“Muốn chạy sao?”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, đột nhiên ném cái xác không đầu trên tay phải hắn về phía một gã tộc Vị Ương đang bỏ chạy sang hướng bên phải. Sau đó, cơ thể của Vương Bảo Nhạc nhoáng một cái, Đế Khải
của hắn lập tức ngọ nguậy rời khỏi người, hóa thành từng sợ kinh mạch màu đỏ ở bên ngoài cơ thể hắn, lao thẳng đến gã tộc Vị Ương thứ hai, tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bắt kịp. Cho dù gã tộc Vị Ương này có gào rú và giãy giụa thế nào cũng vô ích, trực tiếp bị Đế Khải bao phủ, giống như bị phong ấn.
Khi tiếng hét đột nhiên im bặt, Vương Bảo Nhạc cũng đồng thời lao ra thuấn di bay lên không trung, lao về phía gã tộc Vị Ương thứ ba.
Mặc dù không có Đế Khải, chiến lực của Vương Bảo Nhạc rơi từ Thông Thần xuống, nhưng cho dù là vậy thì vẫn còn linh lực dồi dào và kinh người trong cơ thể hắn. Lực sát thương của nó rất lớn, nhất là khi Vương Bảo Nhạc không ngại lãng phí linh lực mà bộc phát toàn diện. Gã tộc Vị Ương kia chỉ chống lại được trong vài giây thì đã bị mười quýên Toái Tinh Bạo của Vương Bảo Nhạc đánh cho hộc máu, bị trọng thương rơi xuống đất.
Khi gã tộc Vị ương này rơi xuống đất, Vương Bảo Nhạc vung tay lên, vô số con rối lao ra trói hắn ta lại. Thậm chí, để đề phòng Nguyên Anh của hắn ta bỏ chạy, Vương Bảo Nhạc còn dứt khoát đá một cước vào đan điên của gã tộc Vị Ương này, linh lực trong cơ thể ầm 'âm truyền vào để cưỡng chế trấn áp.
Tất cả những việc này kể ra thì dài dòng, nhưng thực tế nó đều xảy ra trong nháy mắt. Khi Vương Bảo Nhạc liên tục trấn áp hai gã tộc Vị Ương, gã tộc Vị Ương đầu tiên chạy về bên phải cũng bị hoảng sợ không thôi. Sau khi tránh được cái xác bị Vương Bảo Nhạc ném tới thì muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy thoát.
Nhưng khi cái xác không đầu do Vương Bảo Nhạc ném ra ngoài bị gã tộc Vị Ương kia tránh được thì nó lại tự động nổ tung. Từng sợi tơ màu đen bay ra khỏi máu thịt của nó. Những sợi tơ màu đen này nháy mát đã ngưng tụ lại, tạo thành một thân ảnh, đúng là phân thân của Vương Bảo Nhạc.
Phân thân này vừa xuất hiện thì lập tức đuổi theo ngăn cản. Mà ngán cản không phải là tác dụng quan trọng nhất của hắn, vai trò quan trọng nhất của hắn chỉ có một, đó chính là... đổi vị trí!
Trong nháy mắt, Vương Bảo Nhạc bản thể đã đổi vị trí với phân thân. Một màn này diễn ra quá nhanh, do đó trong khi chạy trốn, gã tộc Vị Ương cuối cùng kia đã bị chấn động tâm thần mãnh liệt, ý nghĩ táng tốc chạy trốn cuối cùng cũng không thể thực hiện được, bị Vương Bảo Nhạc bản thể trực tiếp đuổi theo. Tiếng kêu thảm thiết vọng ra trong tiếng nổ vang, dưới sự trấn áp từ linh lực dồi dào của Vương Bảo Nhạc và đạo kinh, hai cái đầu bị nổ tung, ngã vật xuống đất và bất tỉnh.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nám gã tộc Vị Ương, hai chết, hai bị thương và một bị phong ấn. Nếu như người ngoài chứng kiến chiến tích này thì chắc chắn sẽ vô cùng chấn động.
Nếu đổi lại là thường ngày, Vương Bảo Nhạc đương nhiên sẽ có chút đắc ý và kiêu ngạo, nhưng giờ hắn không có tâm trạng này. Phùng Thu Nhiên bị truy sát, tộc Vị Ương vẫn đang hoành hành ở đây. Điêu này hơi khác so với những gì hắn tưởng tượng.
“Chẳng lẽ phía Du Nhiên Đạo Nhân vẫn còn những kẻ giật dây khác?”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, túm lấy gã tộc Vị Ương đã bất tỉnh đi tới chỗ tên thứ hai đang bị con rối của mình ngán cản.
Thấy Vương Bảo Nhạc đến, ánh mắt của tu sĩ tộc Vị Ương đang bị trọng thương ở đan điên, tu vi tán loạn, Nguyên Anh bị trấn áp không thể chạy ra đồng thời còn bị rất nhiêu con rối trói buộc kia đầy vẻ thù hận, khàn giọng gào to.
“Cho dù ngươi là ai đi chăng nữa, chọc vào tộc Vị Ương, ngươi...”
Ồn ào quá!
Vương Bảo Nhạc hờ hững cất lời, đột nhiên ấn mạnh tay trái lên đàu của gã tộc Vị Ương đang lên tiếng này, sưu hồn thuật đột nhiên bộc phát. Trước đó, hắn không thể thật sự triển khai pháp thuật này, sau khi đến Nguyên Anh thì đã thuận lợi hơn rất nhiêu.
Theo sưu hồn, cơ thể của gã tộc Vị Ương kia run lên, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, còn khuôn mặt của Vương Bảo Nhạc cũng dẫn trở nên khó coi hơn. Sau hơn mười hơi thở, Vương Bảo Nhạc đột nhiên ngẩng đầu phắt đầu lên với vẻ không dám tin. Trong hơi thở dồn dập, hắn quay đầu lại tiếp tục sưu hồn gã tộc Vị Ương đã bất tỉnh được mình xách tới.
Thậm chí, sau khi sưu hồn lần thứ hai thì hắn vẫn không dám tin vào những tin tức mình đã nhận được. Thế là hắn nhanh chóng đi tới vị trí của Đế Khải, lôi gã tộc Vị Ương đã bị Đế Khải phong ấn ra, tiếp tục sưu hồn.
Ba lần sưu hồn, câu trả lời đều như nhau!
Du Nhiên Đạo Nhân không chết, Thương Mang Đạo Cung và Liên bang... đang triển khai cuộc chiến vì sự tồn vong của hai nền ván minh.
"filepos0014645869">

Bạn cần đăng nhập để bình luận