Tam Thốn nhân Gian

Chương 680

Chương 680Chương 680
LÝ VÔ TRẦN CHẲNG PHẢI KẺ TỐT LÀNH Gì
Phóng mắt nhìn lại, Vương Bảo Nhạc ngồi khoanh chân giữa ao giống như một chiến thần cao lớn, một cỗ cảm giác thị huyết tựa như hung thú bộc phát.
Nhất là thần binh cốt thủ trong tay phải của Đế Khải trên tay Vương Bảo Nhạc, lúc này được tẩm bổ nên khí thế của nó liên tục táng lên, lại dung hợp cùng Đế Khải của Vương Bảo Nhạc hoàn mỹ hơn. Khí tức phát ra từ trên đó đã hoàn toàn vượt qua Nguyên Anh, đạt đến trình độ Thông Thần.
Có thể tưởng tượng, với chiến lực của Vương Bảo Nhạc lúc này mà dốc toàn lực
ứng phó, nếu như gặp lại Du Nhiên Đạo Nhân, không cần dùng đến thủ đoạn thì hắn cũng đủ tư cách đánh một trận với ông ta.
Đúng lúc này, linh dịch trong hồ cuối cùng cũng vơi đi một chút, Chúc Đoạt Đế Khải cũng dần dần đến cực hạn. Nếu như cứ tiếp tục hấp thu nữa thì sẽ có nguy cơ tự nổ, nhưng Vương Bảo Nhạc nghĩ mình có thể thử thêm một chút nữa, nhưng đúng lúc hắn muốn tiếp tục...
Ở trên lá sen đẳng xa, thi thể vốn chỉ hơi hé mắt kia đã... hoàn toàn mở bừng hai mắt, lộ ra ánh sáng trắng mê man. Dù chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng tay phải vẫn giơ lên, bắn nhẹ một cái theo bản năng.
Một cỗ sức mạnh khó mà hình dung nổi ầm 'âm bùng nổ ngay trước mặt Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc đần thối mặt ra, không đợi hắn kịp phản ứng thì thân thể của hắn đã bay ngược ra sau khi bị cự lực này đánh
tới. Vương Bảo Nhạc bị đánh bay ra khỏi ao, bán ra ngoài cửa đại điện, bị đánh bay ra bên ngoài.
“Chuyện gì thế này!?”
Tiếng gào thét của Vương Bảo Nhạc hãy còn vang vọng trong đại điện. Khi giọng nói của hắn tan biến, ánh sáng trắng trong mát thân ảnh trên lá sen cũng từ từ tan đi, con ngươi lộ ra thần thái như vừa mới thức giấc.
Dường như lúc này hắn mới thật sự thức tỉnh. Thân ảnh này ngơ ngác nhìn hoàn cảnh xung quanh, qua hồi lâu hắn mới thử cảm ứng khí tức xung quanh, đôi mày dãn chau lại.
“Khí tức của Lý Vô Trần... Không đúng, còn có người ngoài nữa...”
Trong khi lẩm bẩm, thân ảnh đó cúi đầu nhìn xuống ao, trầm mặc một lúc rồi mới lắc đâu.
“Năm đó, ta đã cảm thấy tên tiểu tử Lý Vô Trần này mặt mày gian giảo, chẳng phải kẻ tốt lành gì, quả nhiên không sai, đúng là quá tham lam!”
Thân ảnh đó lẩm bẩm mấy câu, có lẽ là do vừa thức tỉnh, cũng có thể vết thương quá nặng nên không thể rời đi được. Tóm lại, sau khi lẩm bẩm xong thì hắn không để tâm cho lắm, từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ một Lân nữa.
Về phần Vương Bảo Nhạc, sau khi bị cự lực kia đánh váng ra khỏi đại điện như bị tống cổ, lúc này hắn hãy còn đang bay như một con diêu đứt dây. Sau khi tống Vương Bảo Nhạc ra khỏi đại điện thì dư lực kia vẫn còn, mặc cho hán muốn dừng lại thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể mặc cho dư lực đánh mình ra ngoài ít nhất hơn trám dặm nữa.
Sau khi dư lực tan hết, Vương Bảo Nhạc đập vào một ngọn núi chót vót dựng đứng, dính chặt trên đó. Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới run rẩy bò ra khỏi cái hố trên
ngọn núi. Đầu tóc rối bời, toàn thân vô cùng chật vật.
Mặc dù không bị thương quá nặng nhưng toàn thân đều đau đớn, cảm giác này khiến cho Vương Bảo Nhạc nhe răng trợn mắt, không cam lòng chút nào.
“Làm gì mà keo kiệt thế, lúc trước ta cũng đã hỏi có thể mang nước ao đi được không, chẳng phải đã ngầm đồng ý rồi sao... Hơn nữa, ta được án được nói mà có gói đem về đâu, ta chỉ hấp thu một chút thôi mà.”
Vương Bảo Nhạc nhớ lại cảnh tượng trước đại điện khi nãy. Trong lòng đã có suy đoán, trước khi hắn bị váng đi cũng loáng thoáng nhìn thấy trên lá sen có một thân ảnh giơ tay lên, hắn đoán ắt hẳn mấy vị tiên bối đạo cung trong đại điện kia... vẫn chưa chết.
Vương Bảo Nhạc thở dài một tiếng rồi đứng dậy. Sau khi cúi dẫu nhìn bụng của mình, hắn lại gian nan xoay cổ quan sát xung quanh, Vương Bảo Nhạc phát hiện
bản thân mình đang ở khu vực nằm giữa mũi kiếm và thân kiếm, hắn lưu luyến nhìn về phía đại điện ở băng nguyên. Sau khi suy nghĩ một lát, Vương Bảo Nhạc đành phải từ bỏ.
“Thôi vậy, nơi này không giữ ông đây thì tự có nơi khác giữ, ông đây không thèm chơi ở đây nữa, về Liên bang làm tổng thống vậy!”
Vương Bảo Nhạc lẩm bẩm mấy câu, nhớ lại công lao trước đây của mình và chuyện tiêu diệt Du Nhiên Đạo Nhân, coi như đã hóa giải nguy cơ của Liên bang. Hắn có chiến công lớn như thế, cộng thêm công pháp lúc trước, nếu như Tiểu Đoan Mộc không nhường cho hắn làm tổng thống thì đúng là thiên lý khó dung.
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức kích động hẳn lên. Trở thành Tổng thống Liên bang chính là giấc mơ của cuộc đời hắn. Vốn còn tưởng là nó rất xa vời, nhưng nay chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới, cảm giác này khiến tinh thần của Vương Bảo
Nhạc vô cùng hưng phấn, thân thể cũng hết cả đau đớn. Hắn cũng quên béng nỗi buồn bực và tiếc nuối trước đó, thân thể nhoáng lên một cái, muốn bay đi tìm Phi Tiên Đài để rời khỏi đây.
Nhưng do thân thể của hắn quá béo, nhất là chất lượng của lớp mỡ kia quá dày nên trọng lượng cũng vô cùng kinh người. Trước kia, lớp mỡ của Vương Bảo Nhạc tối đa chỉ cỡ một phàn mười của bây giờ, nay quá nhiêu mỡ dồn lại khiển thể trọng của hắn đạt tới mức độ cực kì khoa trương. Nhìn từ xa, Vương Bảo Nhạc chẳng khác gì một núi thịt di động.
Nếu như có phàm nhân bình thường nhìn thấy thì cảm nghĩ đầu tiên của họ chính là giật mình, thậm chí còn cho rằng mình gặp phải hung thú ấy chứ.
Tất cả những chuyện này khiến cho Vương Bảo Nhạc vừa hí hửng bay lên không suýt chút nữa đã cắm đàu xuống đất. Khó khán lắm Vương Bảo Nhạc mới đứng vững được, người thì ướt đẫm mồ hôi.
“Không được rồi, tạm thời mình đừng nên về Liên bang thì hơn. Phải ở lại đảo chính của Thương Mang Đạo Cung để giảm cân trước đã...”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, hắn vừa mừng vừa rầu vì cân nặng của mình lúc này. Nhất là khi nghĩ đến gia phả nhà mình... dù bây giờ hắn đã là tu sĩ thì vẫn cảm thấy lo lắng.
Sau khi hạ quyết định, Vương Bảo Nhạc vận chuyển toàn bộ tu vi, cố lết thân thể của mình bay đi xa. Chẳng bao lâu sau, hắn đã tìm thấy một tòa Phi Tiên Đài, hóa thân thành một làn khói to đùng, bắt đầu hành trình xuyên qua khu vực thân kiếm.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc cũng không hề biết chuyện Du Nhiên Đạo Nhân đã sống lại, cũng không biết trong chiến hạm tộc Vị Ương lại có kẻ Chủng Tinh. Dù sao thì hắn vẫn đinh ninh rằng Du Nhiên Đạo Nhân đã chết, trận chiến của Liên bang xem như đã được hóa giải.
Cũng chính vì vậy nên hắn mới tốn không ít thời gian để nhận được tạo hóa trong ba tòa đại điện nọ. Vậy nên đương nhiên hắn cũng sẽ không biết lúc này Liên bang đã chính thức giao chiến với tu sĩ Thương Mang Đạo Cung đang bị tộc Vị Ương điêu khiển.
Thật ra thì chiến tranh đã bùng nổ vào một tháng trước.
Do có Triệu Nhã Mộng cảnh báo, cộng thêm trong quy hoạch của Đoan Mộc Tước và Lý Hành Ván cùng những cao tầng khác vẫn luôn đề phòng và xem Thương Mang Đạo Cung như kẻ địch giả tưởng nên dù trận chiến này rất gian nan, nhưng sự chống cự của Liên bang cũng khiến cho Du Nhiên Đạo Nhân và Thương Mang Đạo Cung phải giật mình.
Thứ Liên bang am hiểu chính là bố trí và tính toán, trí tuệ chiến tranh do vô số người động não tổng kết ra cũng là một loại sức mạnh.
Kế hoạch bách tử chỉ là một phần trong những sắp xếp này, nếu được thì sẽ dung hợp trong hòa bình, nếu không được... dù là đại trận Sao Thủy hay bom Phản Linh chôn bên dưới nó đều được chuẩn bị khởi động bất kỳ lúc nào.
Thậm chí, trong Liên bang đã tiến hành thôi diễn về chiến tranh rất nhiều Tân. Dựa vào những thông tin mà đám người Vương Bảo Nhạc gửi về, liên tục táng cường và điêu chỉnh điêu kiện thôi diễn khiến cho việc thôi diễn được tiến hành liên tục. Xét tổng thể thì từ rất lâu trước đó Vương Bảo Nhạc đã có mục đích nhằm vào trận chiến tranh liên quan đến sự tồn vong của nền ván minh trong tương lai này và bố trí ba tầng phòng tuyến.
Tăng phòng tuyến thứ nhất chính là Sao Thủy!
Tăng phòng tuyển thứ hai là Sao Kim!
Tàng thứ ba là Sao Hỏa!
Nếu như ba tàng phòng tuyến này đều bị phá hủy thì Trái Đất chẳng còn ý nghĩa tồn tại nữa.
Có điều, dù tất cả kế hoạch lẫn bố trí đều được chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sự cố bất ngờ lại vẫn ập tới. Trong tầng phòng tuyến thứ nhất là Sao Thủy vốn có chôn rất nhiêu bom Phản Linh. Kế hoạch là một khi phát hiện có điêu không ổn thì sẽ cho nổ Sao Thủy khiến cho Thương Mang Đạo Cung trọng thương, đồng thừi cũng đóng truyền tống trận.
Nhưng sai lầm đầu tiên của Đoan Mộc Tước chính là muốn đợi khi đại quân của Thương Mang Đạo Cung đến rồi mới cho nổ Sao Thủy. Không những muốn đóng truýên tống trận mà còn muốn tiêu diệt cả đám xâm lăng của Thương Mang Đạo Cung.
Nhưng đại quân của Thương Mang Đạo Cung tới quá nhanh, nhất là chiến hạm khủng bố của tộc Vị Ương đã trực tiếp trấn áp quá trình cho nổ Sao Thủy khiến kế
hoạch cho nổ Sao Thủy của Liên bang thất bại, chỉ có thể từ bỏ tầng phòng tuyển thứ nhất là Sao Thủy để lùi lại giữ Sao Kim, lẩy đó làm phòng tuyển tiếp theo.
Nhưng dù sao Liên bang cũng đã có chuẩn bị nhiều năm, mặc dù quá trình cho nổ bom Phản Linh ở Sao Thủy bị trấn áp, nhưng uy lực bộc phát khi nó tự nổ vẫn khiến cho Du Nhiên Đạo Nhân và Thương Mang Đạo Cung phải lắp bắp kinh hãi. Thậm chí, do trước đó bản thân chiến hạm đã bị hư tổn, lại trải qua việc Vương Bảo Nhạc tự nổ Chúc Đoạt Đế Khải ở bên trong nên sau khi trấn áp quá trình tự nổ của Sao Thủy thì nó lại bị hỏng nặng hơn, không thể không dừng lại sửa chữa một phen.
Cũng vì vậy nên khiến cho trận chiến tranh này xuất hiện khoảng dừng ngắn ngủi.
"filepos0014606347">

Bạn cần đăng nhập để bình luận