Tam Thốn nhân Gian

Chương 790

Chương 790Chương 790
TỪ CHỐI
ái tên này nghe dở hơi quá!”
Sau khi thành lập quân đoàn và để lại tên thì Vương Bảo Nhạc cũng rời khỏi quân đoàn Báng Phượng. Tới khi leo lên chiến hạm bay đến nơi trú quân mà tông môn cấp cho thì hắn vẫn liên tục thở dài.
Con lừa và Tiểu Ngũ ngồi cách Vương Bảo Nhạc không xa lắm. Con lừa thì nằm bẹp ra đất, miệng thỉnh thoảng lại khụt khịt thật vang. Tiểu Ngũ thì một tay mát xa cho con lừa, thỉnh thoảng còn thấp tha thấp thỏm liếc mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, cảm thấy hối hận vì đã kiến nghị cái tên này, cũng sợ tên điên này lại hành hung mình lần nữa.
Trong lúc Tiểu Ngũ đang miên man suy nghĩ, Vương Bảo Nhạc than thở xong thì nhìn ra tinh không bên ngoài chiến hạm. Dựa theo địa điểm mà tông môn chỉ định, nơi đóng quân cho quân đoàn của hắn cách Chưởng Thiên tinh khá xa.
Dù sao chỉ có những quân đoàn trong top 10 mới có thể được an bài đến các vệ tinh xung quanh Chưởng Thiên tinh, nên đi từ quân đoàn Băng Phượng qua đó phải mất cỡ nám ngày.
“Một tinh thể còn nhỏ hơn cả Mặt Tráng...”
Sau khi lấy thẻ ngọc ra xem xét phương hướng một lần nữa, Vương Bảo Nhạc cũng không thấy bất mãn gì. Thậm chí, hắn còn cảm thấy như vậy cũng không tệ, đồng thời trong đầu lại đang suy nghĩ xem quân đoàn của mình nên xây dựng thế nào.
“Việc chiêu binh mãi mã thì không thích hợp lắm, huống hồ gì ta cũng không có nhiêu tinh lực như vậy... Nên cách tốt nhất hiện tại chính là tạo ra quân đoàn một
người, cũng giống như lúc ta đối phó với quân đoàn Mặc Long vậy!”
Suy nghĩ xong, trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng đã có quyết định nên nhắm hai mắt lại đả tọa một lúc. Thời gian mấy ngày nhanh chóng trôi qua, trong quá trình đi tới nơi đóng quân, khi tiểu hành tinh đó xuất hiện trong cảm ứng của Vương Bảo Nhạc thì thứ đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi mở mắt ra chính là một ngôi sao màu tím ở tinh không bên ngoài chiến hạm.
Ngôi sao này giống như một viên bảo thạch khảm vào giữa tinh không, phát ra ánh sáng nhu hòa, lại có từng đợt dao động linh khí tỏa ra khiến cho tinh không xung quanh nó có vẻ mờ ảo.
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, vội điêu khiển chiến hạm nhanh chóng tới gần. Sau khi thử cảm thụ linh khí trên tiểu hành tinh này thì Vương Bảo Nhạc thoáng chau mày, cũng hiểu rõ tại sao tiểu hành tinh trông có vẻ tàm tạm này lại được phân làm nơi đóng quân của mình.
Thực tế, linh khí trên tiểu hành tinh này thoạt nhìn có vẻ nồng đậm, nhưng thực tế lại không đủ dày. Chưa kể bên trong tinh thể hình như lại bị rỗng, rõ ràng Tinh Nguyên đã bị đào đi một phần.
Cũng chính vì vậy, mặc dù sinh mạng trên tiểu hành tinh này có vẻ bình thường, cây cối tốt tươi, nhưng e là cảnh tượng này không thể kéo dài được lâu nữa. Theo Vương Bảo Nhạc tính toán, nểu không ai can thiệp vào thì tối đa chỉ chừng hai trám nám nữa là nó sẽ biến thành một hành tinh chết.
“Ta cũng không cần tới hai trăm nám!”
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc cũng không để ý nhiêu nữa. Thân thể nhoáng lên một cái đã mang theo con lừa và Tiểu Ngũ rời khỏi chiến hạm, bước vào hành tinh này. Do được an bài cho hắn nên hắn cũng đặt nó tên là Liệt Mệnh tinh.
Vừa tới nơi, Vương Bảo Nhạc đầu tiên là kiểm tra thật kĩ bề mặt của tiểu hành tinh này một phen. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn vào khu vực rỗng bên trong đề thám dò, cuối cùng xác định nơi này không có gì đáng ngại thì hắn mới sắp xếp nơi đóng quân cho quân đoàn ở bên trong tinh thể. Hắn còn lấy hết toàn bộ con rối xây dựng còn lại trong túi trữ vật ra.
Sau khi ra lệnh cải tạo tinh thể và chế tạo chiến hạm tự nổ, Vương Bảo Nhạc không để ý tới con lừa và Tiểu Ngũ đã hí hửng chạy tưng tưng chơi đùa trên Liệt Mệnh tinh này nữa. Hắn ngồi trên một ngọn núi, dõi mắt nhìn biển sao trên trời, bắt đầu nghĩ về chuyện quan trọng nhất của quân đoàn, ấy chính là... đẳng cấp của nó.
Trong khoảng thời gian ở lại quân đoàn Báng Phượng, Vương Bảo Nhạc cũng đã có hiểu biết tương đối rõ ràng hơn về đẳng cấp của quân đoàn ở văn minh Thẫn Mục. Hắn biết rõ, trong văn minh Thần Mục, quân đoàn chia làm mười chín cấp bậc.
Mười hai cấp đầu chỉ có quân đoàn lệ thuộc trực tiếp của ba đại thượng tông mới có thể đạt tới, bảy cấp sau là quân đoàn của các thế lực hạ tông.
Như quân đoàn Báng Phượng, sau khi lên hạng nám thì bước vào cấp hai. Mà quân đoàn cấp một thì toàn bộ ván minh Thần Mục hiện tại chỉ có ba cái đạt được, chính là quân đoàn mạnh nhất của ba đại thượng tông.
Về phần Liệt Mệnh mới thành lập của Vương Bảo Nhạc, chẳng qua chỉ là cấp mười hai mà thôi, nhưng dù là vậy thì cũng đã ăn đứt quân đoàn của Thánh Đào môn trước kia, vì nó chỉ là cấp mười bảy mà thôi.
“Cấp mười hai... hẳn là có thể khiến ta nhận được nhiều truyền thừa hơn từ chỗ Vạn Yểm Chi Mục rồi nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Mục đích thật sự của hắn khi muốn thành lập quân đoàn chính là để lấy được truýên thừa trong Vạn Yểm Chi Mục.
Lúc này đã xác nhận nơi trú quân, công việc xây dựng về sau cũng không cân Vương Bảo Nhạc tham dự vào nhiêu, Vương Bảo Nhạc lại có suy nghĩ sẽ tới Vạn Yểm Chi Mục thêm chuyến nữa để lấy truýên thừa.
Có Hình Tiên Chấn Thiên Tráo hai mươi tám tàng, tu vi lại còn tới Thông Thần hậu kỳ, hắn đã không thèm sợ vị quân đoàn trưởng Mặc Long kia nữa rồi.
Cho dù có kẻ tham phần thưởng mà muốn ra tay đi chăng nữa, trừ khi là Linh Tiên ra tay, bàng không...
Vương Bảo Nhạc nắm chắc rằng đối phương không thể làm gì được mình.
Nhưng sau khi nghĩ kĩ thì Vương Bảo Nhạc vẫn tạm hoãn ý định này xuống. Cho dù tới Vạn Yểm Chi Mục thì sẽ nhận thêm được
một phần truýên thừa nữa, nhưng cuối cùng vẫn khó mà lấy được toàn bộ. Đồng thời, số lăn qua đó quá nhiêu sẽ khó tránh khỏi tạo thành quy luật cố định, dẫn tới một vài phiên toái không cần thiết.
“Cho nên, với ta bây giờ thì đề cao đẳng cấp quân đoàn của mình mới là quan trọng nhất!”
“Mà cách táng đẳng cấp chính là khiêu chiến với những quân đoàn khác... Một khi đánh thắng là có thể giành được!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc lóe sáng, khiêu chiến với nhau là quy tắc của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông, có điêu nội quy sẽ nói rõ số lượng thương vong không thể vượt qua giới hạn nhất định.
Đồng thời mỗi lần xin khiêu chiến đều tốn không ít tài nguyên, một khi thua thì người khiêu chiến còn phải trả một khoản bồi thường cao ngất ngưởng.
Ví như quân đoàn Báng Phượng bị khiêu chiến lân trước vậy. Sau này quân đoàn mười một phải đưa cho quân đoàn Băng Phượng một lượng tài nguyên kếch xù, khoản bồi thường này gàn như móc rỗng quân đoàn mười một, nguyên khí đại thương.
“Nếu như có hạ tông tới khiêu chiến ta thì tốt biết mấy.”
Vương Bảo Nhạc thật sự rất hâm mộ sự may mắn của quân đoàn Băng Phượng. Nhưng sau khi nghĩ ngợi, hắn cảm thấy quân đoàn của mình hiện tại chính là quân đoàn xếp chót của thượng tông, chuyện tốt như được hạ tông khiêu chiến cũng có khả năng cao lắm ấy chứ.
Có điều, Chưởng Thiên Hình Tiên Tông đã có yêu cầu hà khắc ở vấn đề bồi thường tài nguyên khi các quân đoàn của thượng tông với nhau, nhưng so với yêu cầu khiêu chiến của hạ tông thì kia thật sự chẳng là gì cả.
Dù trong Chưởng Thiên Hình Tiên Tông có cho phép quân đoàn hạ tông tới khiêu chiến với thượng tông, nếu như thắng thì vẫn có thể tấn chức, còn có thể thay đổi thân phận, trở thành quân đoàn lệ thuộc trực tiếp, hưởng vô số lợi ích.
Nhưng việc dĩ hạ phạm thượng này cần tốn một cái giá cực lớn, chẳng những cần phải có một trong những quân đoàn nằm trong top 5 của thượng tông làm người bảo đảm. Đồng thời, còn phải trả một cái giá lớn gấp mấy chục lần mới có thể thuận lợi giành được cơ hội khiêu chiến.
Cái giá lớn này cơ bản chẳng có bao nhiêu hạ tông lấy ra được, cho dù có thể lấy ra được... một khi thua, chẳng những phải bồi thường số lượng tài nguyên nhiêu gấp mấy lần, mà còn phải thần phục, trở thành phụ thuộc của quân đoàn bị khiêu chiến.
Yêu cầu hà khắc này khiến cho việc quân đoàn hạ tông khiêu chiến với quân đoàn thượng tông trở thành một loại thủ đoạn chính trị. Mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ
diễn ra, nhưng phàn lớn đều là trước đó đã bàn bạc sẵn, cuối cùng chẳng qua là đến một chuyến làm màu mà thôi.
Cũng vì biết rõ việc này nên Vương Bảo Nhạc chỉ có thể thở dài, bắt đầu nghĩ xem tiếp theo nên chọn khiêu chiến quân đoàn để táng cấp bậc cho quân đoàn của mình.
Nhưng trong lúc Vương Bảo Nhạc đang nghĩ về việc khiêu chiến thì lại có một vị khách không mời đã tới Liệt Mệnh tinh của hắn.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo xanh, mang theo sự lạnh lùng của kẻ đứng trên. Hắn ta đạp trên một cự nhân màu đồng xanh, giống như biến tinh không thành biển rộng, xem Liệt Mệnh tinh của Vương Bảo Nhạc như một tảng đá dưới biển. Hắn ta không chính thức giáng xuống mà đứng nhìn từ trên cao xuống.
Sự xuất hiện của hán khiến cho bầu trời nổi gió, che kín cả bầu trời, tạo thành từng làn sóng lan rộng ra. Khí thế Linh Tiên sơ
kỳ cũng tràn ngập khắp nơi.
Hắn cúi xuống như một vị thân linh, lạnh lùng nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đang ngẩng đầu nhìn lên từ đỉnh núi.
“Bản tọa là Nhất Niệm Tử của quân đoàn Thanh Côn!”
“Phụng lệnh của quân trưởng cổ Mặc, chiêu quân đoàn Liệt Mệnh của Long Nam Tử trở thành quân đoàn phụ thuộc của Thanh Côn ta. Từ nay về sau, tất cả hành động đều lấy Thanh Côn làm đầu!”
Người đàn ông áo xanh này lạnh lùng lên tiếng. Tay phải của hắn ta vung lên một cái, một tia sáng chói mắt biến ảo ra trong tay hắn ta, biến thành một vệt sao băng bắn thẳng về phía Vương Bảo Nhạc. Sau khi dừng lại trước mặt Vương Bảo Nhạc thì biến thành một mảnh thẻ tre màu xanh.
Trên thẻ tre này có khí tức khổng lô, giống như một loại bằng chứng nào đó.
“Long Nam Tử, để lại dấu ấn, phát thệ rồi ấn vào thẻ này đi!”
Nhìn thẻ tre phía trước, sắc mặt của Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên khó coi. Hắn nghiêm mặt nhìn Nhất Niệm Tử kia vài giây rồi mới lạnh lùng đáp.
“Ta từ chối!”
"filepos0016922366">

Bạn cần đăng nhập để bình luận