Tam Thốn nhân Gian

Chương 399

Chương 399Chương 399
QUÂN LỆNH TRẠNG*CỦA VƯƠNG BẢO
NHẠC
(*) Quân lệnh trạng: Giăy tờ đảm bảo việc thực hiện quân lệnh.
Trận pháp tân thành có nguồn gốc từ đại trận Sao Hỏa. Trận pháp này có uy lực vô cùng, trước khi tân khu được thành lập thì chỉ có Vực chủ là sở hữu quyền hạn cao nhất, mặc dù những người khác cũng có một phần quyền nhưng chỉ đủ để dùng sức trận pháp giúp đỡ cho mình mà thôi.
Nhưng khi thành lập tân khu, vì trách nhiệm trấn áp hang thẫn binh quá quan
trọng nên Vực chủ Sao Hỏa mới cho Vương Bảo Nhạc quyền hạn nhất định khiến hắn có khả năng điêu khiển sức mạnh trận pháp trong phạm vi tân khu.
Tuy quýên hạn này rất lớn nhưng thực tế lại chẳng có bao nhiêu, mãi cho đến khi yêu cầu biến tân khu thành tân thành của Vương Bảo Nhạc được duyệt, xây dựng tòa thành thứ hai của Sao Hỏa cũng thay đổi phần nào kết cấu của trận pháp khiến trận pháp do Triệu Nhã Mộng tạo ra trở thành chủ đạo ở tân thành, hòa làm một với đại trận Sao Hỏa.
Mà Vương Bảo Nhạc lại có toàn bộ quyền hạn trong Bảo Nhạc đại trận do Triệu Nhã Mộng sáng tạo ra, dùng trận này để kích phát đại trận Sao Hỏa. Hơn nữa, sau khi hắn trở thành Thành chủ thì cũng có được quyền điêu khiển đại trận Sao Hỏa nên trong tân thành này, dù hắn chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ nhưng có thể thông qua trận pháp để bộc phát sức mạnh vô cùng đáng SỢ!
Đây mới là uy nghiêm mà Thành chủ tân thành chính tam tước nên có, bằng không, chỉ dựa vào tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của hắn thì sao có thể chấn nhiếp quần hùng, gánh vác sứ mệnh trấn áp hang thần binh.
Tuy vậy, quyền hạn của Vương Bảo Nhạc lại giới hạn bên trong tân thành, nếu ở bên ngoài thì hắn chỉ có thể điều khiển một phẫn của đại trận Sao Hỏa mà thôi. Lúc này, trận pháp vừa bộc phát, vị lão giả Trúc Cơ đại viên mãn của Ngũ Thế Thiên Tộc lập tức nín thở. Ông ta cảm nhận được một cỗ uy áp vô cùng mãnh liệt, bản thân mình lại như chỉ mành treo chuông.
Chuyện này cũng khiến cho đám người Trần Mộc phải biến sắc, đến Lý Uyển Nhi cũng phải ngẩng đầu lên nhìn gương mặt mơ hồ của Vương Bảo Nhạc trên bầu trời. Cô cũng có quyền hạn nhất định đối với đại trận Sao Hỏa nhưng rõ ràng quýên hạn của cô trong tân thành lại thua xa Vương Bảo Nhạc.
Sau khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng khiến xung quanh im lặng, vị lão giả Trúc Cơ đại viên mãn của Ngũ Thế Thiên Tộc ướt đẫm mồ hôi, hít sâu một hơi, không thể không cúi đầu chào thua, đành phải ngẩng lên ôm quýên cúi đầu với gương mặt của Vương Bảo Nhạc trên trời.
Ông ta biết rõ mình không sánh được với Vương Bảo Nhạc, dù mình có cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn giả đan nhưng dù là tư chất hay tước vị đều kém xa, Vương Bảo Nhạc tiên đồ vô lượng, chỉ trong thời gian ngắn đã tu luyện đến mức này chứng tỏ tư chất không hề tầm thường, lại còn giữ chức chính tam tước.
Nếu đổi lại là một nền văn minh tu chân thật sự thì có lẽ chỉ bình thường, nhưng Trái Đất dù sao cũng có pháp luật, quy tắc, giai tầng, hệ thống kéo dài suốt mấy nghìn năm này không phải dễ dàng thay đổi chỉ trong vài chục nám kỷ Linh Nguyên thế này.
“Lúc trước, là do lão nói năng lỗ mãng, kính mong Thành chủ thứ lỗi... Nhưng do lão thân mang trọng trách, mong Thành chủ hãy cho một lý do rõ ràng về việc tạm giữ tài nguyên lần này!”
Vị lão giả Trúc Cơ đại viên mãn này lên tiếng, ông nhất định phải hỏi rõ ràng, bằng không cứ để mặc tài nguyên bị tạm giữ thì khi quay về Ngũ Thế Thiên Tộc nhất định sẽ bị trách phạt.
Nhưng nay ông ta cũng đã tỉnh táo lại, ngôn từ cũng uyển chuyển hơn hẳn, chỉ xin một lý do rõ ràng chứ không đòi hỏi phải giải thích hay trả lời thỏa đáng gì, ý nghĩa trong mấy câu này cũng khác xa nhau.
“Lý do à?”
Gương mặt của Vương Bảo Nhạc do trận pháp tạo thành vẫn bình tĩnh như thường, thản nhiên lên tiếng.
“Chẳng phải khi nãy Khổng Đạo Khu trưởng đã nói rồi đẫy à? Hang mới xuất hiện, toàn thành giới nghiêm, chuyện liên quan đến tồn vong của tân thành, tất cả khí cầu đều phải chịu sự quản lý, tài nguyên cũng sẽ do tân thành tạm thời bảo quản!”
“Ngoài ra... Hạn cho các ngươi trong vòng một nén nhang phải lập tức rời khỏi nơi này!”
Giọng nói của Vương Bảo Nhạc vang vọng từng hồi, gương mặt do trận pháp hình thành cũng từ từ tiêu tan, dù vậy, lời hắn nói ra vẫn lộ rõ vẻ cường thế khiến cho vị lão giả Trúc Cơ đại viên mãn của Ngũ Thế Thiên Tộc phải run sợ.
Thực tế, không chỉ có ông ta mà ngay cả Khổng Đạo cũng phải ngẩng dẫu lên nhìn gương mặt đã tán đi kia. Hắn cũng cảm nhận được sự cường thế của Vương Bảo Nhạc lẫn này, biết rõ Vương Bảo Nhạc đã hạ quyết tâm muốn trừng trị ba người Trần Mộc nên lại càng xử lý nghiêm khắc hơn.
Đối với hắn mà nói thì đắc tội với ai cũng không sao hết, Vương Bảo Nhạc lại có ơn cứu mạng của hắn, chưa kể phần ân tình đề bạt tăng chức vị của đối phương mang đến, về tình về lý hắn đều không có lý do nào không giúp đỡ.
Sau khi Khổng Đạo làm nghiêm thì lão giả Trúc Cơ đại viên mãn của Ngũ Thế Thiên Tộc chỉ có thể bất đắc dĩ đưa đám khí cầu trống trơn bay đi. Trước khi đi ông cũng nhìn thấy bức tường bên ngoài khu tự trị, sau đó lắc đầu ngao ngán rồi báo chuyện này lại cho gia tộc.
Ba người Trần Mộc cũng phải im lặng, mặc dù không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy tài nguyên của mình bị giữ, bản thân lại không thể ra ngoài, cảm giác bị giam giữ này khiến họ cảm thấy nghẹn khuất, nhưng không thể làm gì.
Thật ra thì vẫn còn một cách, nhưng cả Trần Mộc, ôn Hòe lẫn Phương Tinh đều không muốn làm, đó chính là cúi đầu thỏa hiệp, chấp nhận bị tân thành quản lý!
“Chuyện này chỉ có thể báo lại cho gia tộc mà thôi. Ôn Hòe, Phương Tinh, hai người các ngươi cũng lập tức báo lại với tông môn, chúng ta tuyệt đối không thể thỏa hiệp được!”
Sau một hồi im lặng, Trần Mộc cắn răng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên Hạo trên tường thành một cái, sau đó lại liếc nhìn Lý Uyển Nhi rồi xoay người quay về khu tự trị của mình, tiếp đó lập tức liên lạc với gia tộc.
Lúc này, Ngũ Thế Thiên Tộc cũng đã nhận được báo cáo của lão giả Trúc Cơ đại viên mãn kia, lại nghe Trần Mộc nói rõ, ai nấy cũng tức giận bắt đầu làm việc. Tất cả bọn họ đều xem thường thái độ kiên quyết của Vương Bảo Nhạc trong vụ việc Lân này.
Hắn thân là Thành chủ, ngoại trừ Lân cường thế duy nhất trước đó ở chuyện của Lý Di ra thì bình thường hiểm khi để lộ phẫn bá đạo của mình, nhưng chuyện Lân này Vương Bảo Nhạc đã quyết định sẽ bá đạo đến cùng!
“Ai nói gì cũng vô dụng, ta muốn xem thử bọn họ có cúi đầu hay không!”
Ngồi trong phòng làm việc, Vương Bảo Nhạc vừa cúp truyền âm do Vực chủ Sao Hỏa gọi tới. Trong nội dung truyền âm, đầu tiên, hắn nói rõ việc hang động mới xuất hiện, hắn cũng chỉ vì sự an toàn của tân thành, sau đó biểu đạt nỗi oan khiên của mình, cuối cùng lại gửi một phần tài liệu sang. Sau khi xem xong phẫn tài liệu này thì Vực chủ Sao Hỏa im lặng một lúc như đang bật cười rồi không hỏi han gì thêm nữa.
Sau Vực chủ Sao Hỏa thì lại có không ít người truyền âm tới, Vương Bảo Nhạc thấy phiền quá nên không nhận cú nào, trong số này còn có truyền âm của Lý Uyển Nhi nên cuối cùng cô đành phải tìm đến tận cửa.
Vừa mới đi vào văn phòng của Vương Bảo Nhạc thì Lý Uyển Nhi đã đanh mặt lại, lạnh lùng nói.
“Vương Thành chủ, số tài nguyên kia rất quan trọng, không biết khi nào thì vương Thành chủ mới trả lại cho khu tự trị?”
Vương Bảo Nhạc vừa mới chỉnh Trần Mộc một chút mà Lý Uyển Nhi đã thể hiện thái độ và giọng điệu thế này khiến hắn lại càng khó chịu hơn nên lấy một túi đồ án vặt ra, vừa án vừa đáp.
“Chỗ tài nguyên này cần phải kiểm tra kỹ lưỡng một phen, đợi đến khi Lân cảnh giới này chấm dứt mới được.”
“Vậy khi nào mới chấm dứt?”
Lý Uyển Nhi lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc.
“Cái này thì cô đừng hỏi ta. Cô phải hỏi hang thần binh ở dưới lòng đất ấy, xem khi nào thì nó không tạo thành hang mới nữa, không tuôn thú triều ra nữa, khi ấy thì mới kết thúc được.”
Vương Bảo Nhạc đảo mắt, lấy nước băng linh ra uống một hớp, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn hẳn.
Ngươi!
Lý Uyển Nhi nghe đến đây thì lập tức nổi đóa, biết rõ Vương Bảo Nhạc quyết tâm trừng phạt ba người Trần Mộc nên lập tức quay lưng rời đi, nhưng lúc đi đến trước cửa cô lại hít sâu một hơi, lạnh lùng bỏ lại một câu.
“Vương Thành chủ, khi ta tới đây ngươi có nói, việc xây dựng tân thành quan trọng hơn hết, nếu bây giờ cứ tiếp tục như thế thì ta không dám đảm bảo liệu có ảnh hưởng đến vấn đề xây dựng tân thành hay không.”
Nói đoạn, Lý Uyển Nhi trực tiếp mở cửa phòng bước đi.
Sau khi Lý Uyển Nhi rời khỏi, Vương Bảo Nhạc mới nheo mắt lại, đặt bình nước băng linh xuống. Hắn nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Lý Uyển Nhi, cũng hiểu rõ nếu như việc xây dựng tân thành xảy ra vấn đề, tuy những người khác cũng phải gánh vác trách nhiệm, nhưng trách nhiệm của Vương Bảo Nhạc mới là lớn nhất.
“Nhưng Lý Uyển Nhi cô vẫn không hiểu một điều, thứ Liên bang xem trọng không phải tân thành mà là bức tường ngán cách bên trong hang thần binh...”
Vương Bảo Nhạc mỉm cười.
Nếu hắn không ra tay thì thôi, một khi đã làm đến bước này, ba người Trần Mộc không chịu cúi đâu thì sao có thể thu tay lại được. Về phần uy hiếp của Lý Uyển Nhi, Vương Bảo Nhạc hán căn bản không quan tâm, bởi vì lúc trước, khi truyền âm cho Vực chủ Sao Hỏa, hắn đã gửi một phần tài liệu điêu tra tình huống của bức tường kia do Khổng Đạo điêu tra và báo cáo lại cho Vực chủ.
Trong phần tài liệu kia có số liệu rõ ràng chứng minh trận pháp của tân thành thật sự có hiệu quả đủ mạnh đối với bức tường đó, đồng thời còn kèm theo lời hứa, trong vòng ba nám có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề bức tường đó!
Đây chính là quân lệnh trạng của hắn, cũng là thứ giúp hắn có khí thế và đủ can đảm chống lại Ngũ Thế Thiên Tộc, Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông!
“Xuyên qua bề ngoài để nhìn thấu bản chất bên trong, đây là một câu được đề cập đến trong tự truyện quan lớn, nhưng rõ ràng Lý Uyển Nhi không hiểu điêu này!”
Vương Bảo Nhạc vỗ bụng một cái, lại lấy thêm đồ ăn vặt ra nhai ngon lành trong niêm hân hoan và đắc ý.
"filepos0008953195">

Bạn cần đăng nhập để bình luận