Tam Thốn nhân Gian

Chương 521

Chương 521Chương 521
PHÙ BINH
DÙ định lực của Vương Bảo Nhạc vô cùng cao, nhưng sự xuất hiện của cái xác cùng lệnh bài này vẫn khiến toàn thân của hán run lên, hô hấp dồn dập. Hắn không kịp nghĩ nhiêu thì đã có một cảm giác nguy cơ dữ đội bộc phát ở bên ngoài thân thể của hắn.
Gân như ngay lúc thấy nguy cơ này thì Vương Bảo Nhạc đã bất ngờ lùi lại phía sau, nhưng sự xuất hiện của lệnh bài hạch tâm khiến hắn bị giật mình nên vẫn lùi lại chậm một chút khiến cục diện rút lui chỉ bị thương nhẹ mà hắn tính toán lúc trước trở nên phức tạp hơn hẳn.
Ầm một tiếng, tia sáng màu đen kia nháy mát tới gần rồi va chạm với phi kiếm ba màu.
Trong tiếng nổ mạnh, phi kiếm ba màu như bị cự lực đánh trúng, lay động dữ dội, đồng thời tia sáng màu đen kia cũng từ một tia biến thành mười tia, đan xen bắn về phía Vương Bảo Nhạc từ mười hướng khác nhau như muốn cắt hắn thành nhiêu mảnh.
Đứng trước nguy cơ, Vương Bảo Nhạc gầm lên một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết. Phi kiếm ba màu và dải lụa kia lập tức phát sáng, lại có từng đợt uy áp Pháp Binh tỏa ra, Minh Đan trong cơ thể Vương Bảo Nhạc cũng phóng ra vô số Minh Hỏa. Đồng thời, Lôi Tiên Biến của hắn được triển khai toàn diện, thân thể phóng ra khí huyết ngập trời, cuối cùng cũng giúp hắn chạy ra khỏi phạm vi cấm chế trước khi bị mười tia sáng đó cắt tới.
Nhưng dù đã lao ra thì lực phản chấn hình thành khi đối kháng với mười tia sáng đen đó vẫn ầm ầm nổ tung trong người Vương Bảo Nhạc sau khi rời khỏi cấm chế, khiến hắn phun ra từng ngụm máu tươi, Lân này cả ngũ tạng lục phủ đều đau đớn dữ dội.
Nếu đau đớn này mà đặt trên người kẻ khác thì nhất định sẽ đau đớn ngất đi, nhưng Vương Bảo Nhạc vốn là người tàn nhẫn, nhất là hắn còn đặc biệt hung ác với chính bản thân mình nên lại nhịn được cơn đau dữ dội này. Sau khi lao ra thì hắn lập tức triển khai tốc độ nhanh nhất, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đi, không chút chân chừ.
Hán biết rõ, dù đã xác định xung quanh không có người nào khác, nhưng lúc này mình cũng không thích hợp ở lại khu vực thân kiếm nguy hiểm này nữa. Cách tốt nhất hiện tại chính là dốc hết khả năng, dùng tốc độ nhanh nhất để lao ra khỏi khu vực thân kiếm để quay về chuôi kiếm.
Cứ thế, hắn dùng tốc độ cực hạn để lao đi không chút chậm trễ, nơi này chỉ cách tầng phòng hộ giữa thân kiếm và chuôi kiếm chừng mười dặm mà thôi. Hiện tại lại không có sương mù ngăn cản nên Vương Bảo Nhạc lao một mạch giữa không trung, nhắm thẳng tới tầng phòng hộ nọ rồi lao qua đó trong nháy mắt.
Ngay khi lao ra, Vương Bảo Nhạc lại hộc máu lần nữa, nhưng hắn cảm giác được nhiệt độ xung quanh hạ hẳn xuống khiến cho người cực kì thoải mái, giống như từ hè vào thu vậy.
Thực tế, nhiệt độ ở khu vực chuôi kiếm cũng rất cao, nhưng so với thân kiếm thì cũng như trời mùa hè và mua thu vậy.
Trong cảm giác mát rượi ấy, tinh thần của Vương Bảo Nhạc cũng bị ảnh hưởng, tốc độ vẫn không giảm, bay ra khỏi nơi này thật xa. Sau khi phát hiện từ đầu chí cuối không có ai đuổi theo hay đánh lén thì hắn mới chính thức thở phào một hơi. Lúc này, thương thế trên người hắn cũng không nhẹ nên đành tìm một cái động phủ đơn giản rồi khoanh chân ngồi xuống, lấy một ít đan dược chữa thương ra uống vào, sau đó bắt đầu đả tọa.
Cứ thế qua bảy ngày, khi Vương Bảo Nhạc ở bên trong động phủ mở mắt ra thì trong mắt hẳn có tinh quang lóe lên, thương thế lúc trước nay đã khôi phục gần hết, không còn gì đáng ngại nữa.
“Cãm chế này đúng là mạnh thật, may mà có lỗ thủng nên mình mới án may kiếm được một mớ như thế, nếu như không có lỗ thủng thì e là tất cả pháp bảo của mình đều bị hủy hết mới vào đó lấy được chút đồ, thế thì được không bù mất rồi.”
Vương Bảo Nhạc nhớ lại cấm chế trên ngọn núi lúc trước mà lòng vẫn còn sợ hãi, đồng thời cũng vô cùng hưng phấn với thu hoạch của mình nên vội lẩy ra xem.
Lúc trước, hắn vừa lấy được đống túi trữ vật kia thì lập tức rời đi, chạy đến đây lại bắt đàu chữa thương ngay nên không có cơ hội xem xét chiến lợi phẩm. Nay sau khi lẩy ra tất cả và đếm sơ thì hai mắt của hán lập tức sáng lên.
“Tổng cộng có ba mươi chín túi trữ vật!”
Hắn hưng phấn thấy rõ, trong lòng chợt có cảm giác giống khi dò xổ số ở thành Phượng Hoàng.
Lòng Vương Bảo Nhạc mang đây chờ mong, ánh mắt đảo qua ba mươi chín túi trữ vật này, sau đó lập tức cầm lấy một cái, linh thức quét qua xong thì hai mắt lại sáng rực lên, lật tay một cái, trong tay đã xuất hiện một tấm lệnh bài màu xám to cỡ lòng bàn tay.
Lệnh bài lạnh lẽo, không biết được tạo ra từ tài liệu có thuộc tính hàn nào đó, thậm chí còn phát ra từng đợt uy áp, thoạt nhìn đã biết ngay không phải vật phàm, mặt trước của nó có viết tên, mặt sau cũng có viết hai chữ.
Vương Bảo Nhạc cũng chẳng xa lạ gì với chữ của Thương Mang Đạo Cung, thật ra, mấy năm nay Liên bang cũng có phổ cập phần nào về văn tự này, có điêu không nói cho mọi người biết đây là ván tự của Thương Mang Đạo Cung mà thôi.
Dù sao thì rất nhiêu công pháp tu hành của Liên bang đều tới từ mảnh vỡ, lại có Mặc Cao Tử ở đó nên với Vương Bảo Nhạc thì ván tự này không phải chuyện khó khăn gì,
vì đây là một loại ngoại ngữ mà cán bản tất cả tu sĩ đều phải biết.
“Tôn Viêm, ngoại môn!”
Vương Bảo Nhạc cầm lệnh bài trong tay, đọc lên chữ viết ở cả hai mặt.
“Xám, đỏ, tím, đen chia đều là màu lệnh bài của ngoại môn, nội môn, hạch tâm, trưởng lão, chỉ có lệnh bài của Thái thượng Trưởng lão là không có tiêu chuẩn mà thôi.”
Vương Bảo Nhạc nhớ lại phần ghi chú về lệnh bài thân phận trong nhiệm vụ của tông môn, xác định thứ mình cầm trong tay chính là lệnh bài đệ tử ngoại môn trị giá một trám chiến công.
Đặt tấm lệnh bài này qua một bên, Vương Bảo Nhạc lại tiếp tục kiểm tra túi trữ vật, bên trong chẳng có nhiêu đồ lắm, phần lớn đều bị hư hỏng, đan dược thì càng không có. Rõ ràng tên đệ tử ngoại môn tên Tôn Viêm này cũng không dư giả gì nhiêu.
Nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không nổi giận, hắn chỉ mở cái túi trữ vật thứ hai ra với vẻ chờ mong. Bên trong túi trữ vật này cũng có một tấm lệnh bài đệ tử ngoại môn, ngoài ra còn có một bình đan dược bị đóng kín. Vương Bảo Nhạc cũng không biết tên của loại đan dược này, nhưng nhìn bình đựng của nó thì có vẻ không hề tâm thường nên hắn mở ra xem rồi ngửi thử một hơi.
“Mình chỉ ngửi có một cái thôi mà linh khí toàn thân đã sôi trào rồi, đúng là đan quý!”
Vương Bảo Nhạc hưng phấn cất kỹ bình đan dược này đi rồi tiếp tục xem xét.
Cứ thế, trong quá trình Vương Bảo Nhạc kiểm tra từng túi trữ vật, thỉnh thoảng lại có tiếng hò reo kinh người phát ra từ miệng hắn. Mãi cho tới khi hắn mở cái túi trữ vật thứ ba mươi mốt ra thì bất ngờ mở to hai mắt, trên mặt đầy vẻ kích động, bởi vì vật phẩm và lệnh bài thân phận trong chiếc túi này khác với những cái trước đó, nó là một tấm lệnh bài màu đỏ.
Lệnh bài đệ tử nội môn!
Vương Bảo Nhạc tập trung hết cỡ để kiểm tra túi trữ vật của vị đệ tử nội môn này thật kỹ. Hắn thấy được hơn một ngàn tảng đá màu trắng ở bên trong, không biết chúng nó tác dụng cụ thể ra sao, ngoài ra hắn còn thấy năm đồng tiên.
Năm đồng tiên này mỗi cái đều to cỡ nửa bàn tay, mặt trước có khắc hình lệ quỷ dữ tợn, mặt sau thì viết một câu “Sơn quỷ lôi đình, sát quỷ hàng tinh, trảm yêu ích tà, vĩnh bảo thần thanh!”
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác nhìn mấy đồng tiên này, hắn không biết đây là gì, nhưng hắn cảm ứng được một tia khí tức pháp bảo từ trên đó nên bỏ qua một bên, định bụng quay về Thương Mang Đạo Cung thì sẽ điêu tra thêm.
Ngoài ra, lại có thêm một số thứ linh tinh khác, cuối cùng là một tấm thẻ ngọc màu trắng đã thu hút sự chú ý của Vương Bảo Nhạc.
Hắn lấy nó ra, sau đó dùng linh thức quét qua, lúc này hô hấp đột nhiên cứng lại, sau đó vội vàng chộp lấy đồng tiền bên cạnh lên rồi lại ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thẻ ngọc, hồi lâu sau mới thì thào.
“Phù binh ư?”
Bên trong thẻ ngọc này ghi chép cách luyện chế và điêu khiển một loại phù binh. Đó là một loại pháp bảo đặc thù nhưng uy lực lại không hề nhỏ, nám đồng tiền này chính là một loại phù binh.
Sau khi nghiên cứu sơ bộ, Vương Bảo Nhạc cảm nhận được sự tinh thâm trong đó, biết rõ nó không phải thứ có thể nghĩ thấu chỉ trong thời gian ngắn nên trịnh trọng thu hồi. Sau đó, hắn bắt đâu kiểm tra những túi trữ vật còn lại, mãi cho tới lúc đã kiểm tra xong toàn bộ, nhìn thu hoạch trước mát mà tim của Vương Bảo Nhạc bắt đầu đập rộn lên.
Không tính cái khác, chỉ riêng lệnh bài thân phận thì đã có ba mươi tám cái đệ tử ngoại môn, một cái đệ tử nội môn, đây đã là con số chiến công không nhỏ. Càng không cần phải nói tới trong này có rất nhiêu đan dược và pháp bảo bị hư hỏng, bởi vì không thể giám định nên khó mà đoán giá cụ thể, nhưng Vương Bảo Nhạc đoán kiểu gì cũng sẽ đáng giá một số chiến công nhất định.
Thế thì hành trình đến thân kiếm của Vương Bảo Nhạc lần này xem như thắng lợi quay về, thu hoạch phong phú cỡ này mà bị người ta biết được thì nhất định sẽ ghen tỵ đến đỏ cả mắt.
“Còn cả thứ nghi là Hoàn Vũ Đan cùng với tấm lệnh bài màu tím đó nữa!”
Nghĩ đến thứ này thì hai mắt của Vương Bảo Nhạc lại sáng rực lên. Hắn đương nhiên sẽ không quên nguyên nhân khiến mình bị thương chính là vì rung động trước tấm lệnh bài màu tím nọ.
Dù sao thì màu tím cũng đại diện cho đệ tử hạch tâm, mà mỗi tấm lệnh bài của đệ tử hạch tâm lại đáng giá hai vạn chiến công.
Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng không quên trong ngọn núi đó có rất nhiêu lầu các vẫn còn nguyên vẹn cùng với thân ảnh khoanh chân ngồi ở ngoài động phủ trên cao kia.
“Nêu như ta đoán không lầm thì ngọn núi kia đã từng là động phủ trên núi của vị đệ tử hạch tâm nào đó trong nội cung Thương Mang Đạo Cung.”
Động phủ của một đệ tử hạch tâm chưa từng bị ai phát hiện và thám dò, giá trị của nó lớn đến mức khiến Vương Bảo Nhạc chỉ nghĩ đến thôi thì hai mắt đã đỏ lên.
"filepos0011375822">

Bạn cần đăng nhập để bình luận