Tam Thốn nhân Gian

Chương 426

Chương 426Chương 426
BÁN THÀNH PHÁP BINH!
Đối với Vương Bảo Nhạc mà nói, sau khi tu vi trở thành Trúc Cơ đại viên mãn thì chuyện khiến hắn phấn chấn nhất tiếp theo chính là ngay ngày hôm sau Lâm Thiên Hạo truyền âm đên, nói rằng mình đã thu thập đầy đủ tài liệu cùng khí linh cần thiết để cho Vương Bảo Nhạc luyện chế Pháp Binh!
Bất kỳ món tài liệu để luyện chế Pháp Binh nào cũng đều có giá trị xa xỉ. Tài liệu chủ chốt lại càng quý giá hơn, thậm chí ở một mức độ nào đó còn nằm trong số tài nguyên bị quản lý, chẳng những không dễ mua được, dù muốn mua thì cũng không tìm được chồ bán.
Nhất là cái loa lớn mà Vương Bảo Nhạc muốn luyện chể lại cần nhiều tài liệu giúp truyền dẫn âm thanh nên khiến cho Lâm Thiên Hạo tốn không ít công sức trong việc tìm kiếm. Hắn đã huy động toàn bộ nhân lực, thậm chí còn nhờ vả Khổng Đạo và Kim Đa Minh cùng giúp đỡ tìm kiêm, dù vậy cũng phải đến tận bây giờ mới xong xuôi, có thể thấy việc thu thập tài liệu này khó đến mức nào.
Mặt khác, tìm được khí linh cũng không phải dễ. Đầu tiên, có thể trở thành khí linh thì thú hồn phải nguyên vẹn không bị chút hao tổn nào, phải rút ra từ người hung thú, độ khó không cần nói cũng biết. Mà hung thú càng cường đại thì độ khó lại càng cao.
Đồng thời, để phù hợp với Pháp Binh, Vương Bảo Nhạc cũng đã nói sơ về uy lực của món Pháp Binh mà mình muốn luyện cho Lâm Thiên Hạo nghe để hẳn tự hiểu nên tìm loại khí linh nào cho phù hợp, ẩy chính là nhất định phải có tiếng rống đủ mạnh mẽ. Vậy nên, Lâm Hạo Thiên phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tìm được một thú hồn loại hổ có tu vi Trúc Cơ.
Dùng thú hồn này làm khi linh cho Pháp Binh, mặc dù không thể xem như hoàn mỹ nhất nhưng cũng đã là thứ tốt nhất mà hắn có thể tìm được rồi.
Vương Bảo Nhạc đã rất hài lòng với những thứ này nên sau khi Lâm Thiên Hạo đưa những vật phẩm này tới hắn lập tức bắt đầu bế quan, chuẩn bị thử nghiệm bước đầu luyện chê ra Pháp Binh. Sau đó, hắn lại nhập khí linh vào để hình thành chuẩn Pháp Binh, lấy nó làm vật dẫn để thử dẫn dắt ý chí thần linh còn sót lại trong thiên địa khiên sức mạnh thiên
địa trùng kích, cuối cùng trở thành Pháp Binh cấp bảy!
Vương Bảo Nhạc cũng không dám chắc có thể thành công hay không nhưng bất kể như thê nào thì hẳn cũng phải thử một lần. vì lần luyện chế này mà trước đây hắn đã nhiều lần thôi diễn và phân tích trong đầu, mỗi bước đi và khâu tiên hành đều được sửa chữa hoàn thiện nhiều lần, đồng thời ở khâu ý thiên, sau khi trở về từ căn cứ thí nghiệm thì Vương Bảo Nhạc cũng đã nhiều lần thần du để cảm ngộ.
Lúc này, mọi thứ đã có đủ, Vương Bảo Nhạc ngồi trong mật thất hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ. Nhưng hắn cũng biết luyện chê Pháp Binh không thể để tâm trạng dao động mạnh, dễ mất đi tỉnh táo, một sai lầm nhỏ nhất cũng sẽ khiên cho toàn bộ quá trình luyện chê thất bại.
Vì vậy, Vương Bảo Nhạc không tiến hành luyện chê ngay mà nhắm mắt đả tọa để nội tâm bình tĩnh lại. cho
đến hai canh giờ sau, khi bên ngoài nhá nhem thì hai mắt Vương Bảo Nhạc đột nhiên mở ra, trong mắt lóe lên một tia sáng, đồng thời tỉnh táo đến vô cùng.
Vương Bảo Nhạc lấy những tài liệu mà Lâm Thiên Hạo đưa tới ra rồi bất đầu luyện chê. Mỗi món tài liệu đều được hắn vuốt ve cẩn thận hồi lâu, tu vi cũng chấn động, lần lượt dung nhập vào bên trong những tài liệu này theo thứ tự khiên cho những biến hóa dù là nhỏ nhất cũng đều được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Khi mọi thứ đã nằm trong dự liệu thì Vương Bảo Nhạc mới bắt đầu tiến hành chế tác linh phôi.
Vương Bảo Nhạc đã từng thôi diễn quá trình linh phôi này trong đầu nhiều lần nên tốc độ luyện chế rất nhanh, dù thê nhưng tay của Vương Bảo Nhạc vẫn rất ổn.Trong đầu đã có phương hướng, không có một chút cảm giác hỗn loạn nào, thậm chí nếu có người ở bên cạnh nhìn thì sẽ có
một loại cảm giác vui tai vui mắt giống như mọi thứ đểu là tự nhiên như thế.
Linh phôi được dùng linh thạch hoàn mỹ để chê luyện đã dần dần hình thành trong tay Vương Bảo Nhạc. Linh phôi hoàn thành, tiếp đó chính là khắc hồi văn. Bước này khó hơn nhưng đối với Vương Bảo Nhạc đã nắm được công thức mà nói thì hẳn đã phân tích bước này rất lâu rồi nên cho dù độ khó tăng lên thì tốc độ của hắn vẫn không hề chậm lại.
Rất nhanh, từng đường hồi văn lần lượt xuất hiện trên linh phôi, số lượng hồi văn ngày càng nhiều nhưng giữa hai bên sinh ra dung hợp ở một mức độ nào đó, thậm chí còn thẩm thấu vào bên trong linh phôi, cho đến khỉ trên bề mặt linh phôi đã chi chít vô số hồi văn. Nhưng đối với Vương Bảo Nhạc thì khâu luyện chê này vẫn chưa kết thúc.
Dù sao thì Pháp Binh khác với pháp
khí, mà yêu cầu đối với hồi văn cũng thế nên dù thoạt nhìn linh phôi này đã tràn đầy hồi văn, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn tiếp tục khắc đè lên những đường hồi văn đó thêm một lần nữa.
Thời gian trôi qua, hắn tốn bốn canh giờ để luyện chế linh phôi, lại tốn bốn ngày để khắc hồi văn. Sau khi kết thúc quá trình này, sẳc mặt Vương Bảo Nhạc cũng tái nhợt, với tu vi của hắn, tập trung cao độ trong thời gian bốn ngày lại không dám có một chút do dự và sơ suất nào như thế này đúng là đã đến cực hạn.
Dù sao thì khắc hồi vãn cho Pháp Binh cũng không thể gián đoạn giữa chừng, cần tinh thần hăng hái để duy trì một loại tiết tấu nào đó, một lượt khắc hết hồi văn mới tính là đạt yêu cầu. Thực tế, vấn đề này cũng đã là một cửa ải khó qua đối với rất nhiều luyện khí sư hiện nay.
Làm xong những bước này, vương
Bảo Nhạc phải nhắm mắt đả tọa nghỉ ngơi một đêm. sáng sớm ngày thứ năm, hắn mở mắt rồi bắt đầu khâu rèn tài liệu. Toàn bộ quá trình tốn hết ba ngày, theo từng món tài liệu vô cùng quý giá bị dung nhập vào linh phôi, dần dần đường nét của Pháp Binh bắt đầu xuất hiện, hình dạng cũng rõ ràng hơn.
Cho đến cuối ngày thứ chín kể từ khi Vương Bảo Nhạc bê quan, một chiếc loa màu đỏ rốt cục cũng xuất hiện trước mặt hắn. Chiếc loa đỏ rực một màu giống như vừa được lấy ra khỏi nham thạch nóng chảy, vừa tỏa ra nhiệt độ cao, vừa phát ra khí thê không tầm thường, chỉ riêng khí thê đã vượt qua pháp khí cấp sáu.
Vương Bảo Nhạc hiểu rõ, đây là do tài liệu không giống nhau nên tất nhiên sẽ vượt qua pháp khí cấp sáu, nhưng chiếc loa này cũng không phải cấp bảy, tối đa cũng chỉ được coi là cấp sáu hoàn mỹ mà thôi.
‘Tiêp theo chính là khí linh...’
Ánh mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, cầm lấy một hộp ngọc ở bên cạnh. Hộp ngọc này có màu xanh lam, sờ vào lạnh đến thấu xương, hiển nhiên là được đặc biệt chê ra để chứa đựng, mà thú hồn loại hổ tu vi Trúc Cơ kia bị phong ấn bên trong hộp ngọc này.
Theo tu vi của Vương Bảo Nhạc dung nhập vào hộp ngọc, bên tai của hắn đột nhiên truyền tới một tiếng hổ gầm rung trời. Tiếng gầm này mang theo vẻ không cam lòng và điên cuồng, lại có cả niềm tin có thể trốn thoát.
Nếu đổi lại là một tu sĩ khác, e là tinh thần đã bị chấn động mãnh liệt, thậm chí sơ ý một chút cũng có thể khiến linh hồn tan vỡ, chia năm xẻ bảy trước tiêng gầm này.
Nhưng đối với Vương Bảo Nhạc Trúc Cơ đại viên mãn mà nói, tu vi của hẳn đủ để trấn áp thú hồn này nên sắc
mặt hắn không chút thay đổi, lập tức mở hộp ngọc, tay phải với vào bên trong. Nhất thời một tiếng hổ gầm càng mãnh liệt hơn, một luồng khói đen bay ra từ trong hộp ngọc tạo thành một con hổ màu đen với dáng vẻ bệ vệ mà hung tàn, nhằm thẳng mặt Vương Bảo Nhạc mà rít gào như muốn xông tới.
Nhưng không đợi nó tới gần, Vương Bảo Nhạc đang ngồi khoanh chân ở đó đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thiên lôi trong cơ thể chuyển động, tia chớp lóe lên trong mắt hắn. Hổ hồn hung tàn kia nhất thời run lên bần bật, lộ ra ý sợ hãi, muốn lùi về sau nhưng tất cả đã muộn, Vương Bảo Nhạc vung tay phải lên lên, lập tức chụp lấy hổ hồn, liền đó ấn về phía chiếc loa.
Trong nháy mắt khi ấn hổ hồn vào loa lớn, Vương Bảo Nhạc lập tức bấm niệm thần chú, điều khiển hồi văn trên loa lớn bạo phát, đồng thời không ngừng vận chuyển hồi văn dựa theo giai đoạn dung linh, tiếp đó đưa
toàn bộ số tài liệu còn lại nhập vào để tái luyện pháp khí.
Lúc này cũng luyện chê cả hổ hồn, tiếng hổ gầm rống không ngừng vang lên nhưng thần sắc của Vương Bảo Nhạc không chút thay đổi, vẫn tiến hành luyện chê đâu vào đấy. cứ như vậy, tiểng gầm của hổ hồn dần yêu đi, lại qua ba ngày, hổ hồn lúc này đã hoàn toàn dung hợp cùng pháp khí!
Cuối cùng, loa lớn xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc xảy ra biến hóa lần thứ hai. Tuy vẫn màu đỏ nhưng trên đó lại có ánh sáng lưu chuyên, nếu nhìn kĩ có thể thấy luồng ánh sáng đang lưu chuyển đó chính là hổ thú phát ra khí thê hung tàn khi nãy.
Khí tức của pháp khí cũng đã vượt qua trước kia, mặc dù không thể trở thành Pháp Binh nhưng ở một mức độ nào đó đã có thể coi là chuẩn cấp bảy.
“Tiêp theo chính là dẫn dắt ý chí thần linh!"
Vương Bảo Nhạc kích động và chờ mong ra mặt.
Sau khi hít sâu để tâm trạng của mình bình tĩnh lại, Vương Bảo Nhạc phất tay, hai thanh Pháp Binh của hắn xuất hiện, hai tay đặt lên trên đó, lập tức... thần du!
Khi hắn đang thần du, thời gian bế quan cũng trôi qua nửa tháng. Tân thành nhìn như bình thường nhưng ở chỗ Trần Mộc, toàn bộ số bồ công anh bay ra đã tìm được vật chủ, nhất là con lừa. Dưới sự chiếu cố đặc biệt của Trần Mộc, lại sẵn bản tính tham ăn, trong cơ thể nó có đến tận 30% tổng số bồ công anh lần này!!
Ngay cả Trần Mộc cũng phải giật mình nhưng nghĩ tới sự thê thảm của con lừa sau này, nụ cười của hắn lại càng thêm lạnh lẽo và tàn nhẫn, thậm chí trong mắt còn lộ ra vẻ mong chờ mãnh liệt.
“Sắp rồi, chẳng mấy chốc nữa là sẽ hoàn thành rồi!”
"filepos0009504308">

Bạn cần đăng nhập để bình luận