Tam Thốn nhân Gian

Chương 470

Chương 470Chương 470
VÂY XEM
ái này... ăn vào có bị nổ banh
V xác không nhỉ?” Vương Bảo Nhạc cằm bình đan dược, đổ ra hai viên. Đan dược này có màu tím, không h'ê có mùi thuốc gì cả, chỉ có vài ấn ký phức tạp kỳ lạ. Mặc dù xem không hiểu nhưng dựa vào kiến thức của mình, Vương Bảo Nhạc vẫn cảm giác được đan dược này có vẻ rất lợi hại.
Vậy nên, trong lòng hắn bắt đầu thấp thỏm, hắn không biết một Kết Đan như mình có thể tiêu hóa nổi đan dược của tu sĩ Nguyên Anh như thế này hay không.
“Có gì mà sợ, chẳng phải chỉ là đan dược thôi à, Nguyên Anh ăn được thì ông đây cũng ăn được!”
Sau khi rối rắm một phen, Vương Bảo Nhạc cúi đầu nhìn thân thể của mình, trong mắt đầy vẻ quyết tâm.
“Ta là khí vận chi tử, nhất định sẽ không chết được. Huống hồ gì, ta còn đang ở trong Minh Khí, quan trọng nhất... ta thân là người đẹp trai nhất, mi nhon nhất Liên bang. Nhất định sẽ không sao hết!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì lập tức ra sức tách viên đan dược ra.
“Cũng cứng đấy chứ!”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, lại dùng sức mạnh hơn, lập tức bẻ viên đan dược ra thành hai nửa, ném một nửa vào trong miệng.
Đan dược vừa vào miệng thì có một cảm giác chua lòm lan ra khắp khoang miệng của Vương Bảo Nhạc, chua hệt như một hơi án hết cả chùm nho xanh. Miệng hắn nháy mắt như mất hết vị giác, chỉ cảm thấy có một cỗ khí tức xông thẳng lên đầu khiến thân thể Vương Bảo Nhạc mất khống chế mà bắt đầu run rẩy, ngũ quan vặn vẹo, hai mắt trợn trừng.
Tiêu rồi!
Vương Bảo Nhạc còn chưa kịp làm quen thì vị chua đó đã biến mất, thay vào đó là cay rát còn kinh khủng hơn cả Tử Thần đan. Vị cay này như một quả bom nổ tung trong khoang miệng, nháy mắt đã khiến đầu óc của Vương Bảo Nhạc chấn động.
“A a a!”
Vương Bảo Nhạc muốn hét to nhưng lại không thể phát ra tiếng. Lúc này, hai mắt hắn mở to đầy hoảng sợ, muốn tìm nước uống vào, nhưng chưa kịp tìm thấy thì đãu óc của hán lại nổ mạnh lẫn nữa khiến tiếng kêu thảm kẹt lại trong cổ họng, hắn ôm cổ nhảy dựng lên chạy như điên.
Quá trình này kéo dài nửa nén nhang, sau khi Vương Bảo Nhạc ngã bịch xuống đất thì hôn mê ngay lập tức,. Trước khi ngất đi, suy nghĩ duy nhất trong dẫu hắn chính là... tại sao mình lại tự tìm đường chết như thế chứ...
Dù ngất đi nhưng thân thể của hắn vẫn run bàn bật, tứ chi như bị giật điện, rõ ràng đã nằm úp sấp dưới đất, nhưng thi thoảng vẫn co giật giơ lên hạ xuống.
Cảnh tượng này chẳng những dọa đám hung thú xung quanh mà cả ba vị khí linh cũng xuất hiện ngay sau khi phát giác, cả ba xúm lại xung quanh Vương Bảo Nhạc, trợn mắt há mồm nhìn Vương Bảo Nhạc nằm co giật ở đó, sau đó lại đưa mát nhìn nhau.
"... Chủ nhân mới của chúng ta sẽ không chết luôn đấy chứ?”
Đứa bé trai thì thào, trong mắt đầy vẻ mờ mịt. Nó cảm thấy cảnh tượng này thật sự quá bất ngờ khiến người ta không biết phải làm gì.
Lão giả quốc sư ở bên cạnh ho khan một tiếng, nhìn về phía đứa bé trai với vẻ tán thưởng, giơ tay phải vỗ mạnh lên đầu nó.
“Làm hay lắm!”
Đứa bé trai đàn mặt ra như thể không hiểu ý của lão giả quốc sư lắm, nhưng chỉ chốc lát nó đã lập tức hiểu ra, sắc mặt tái nhợt, ý thức được... đây là do Vương Bảo Nhạc đã ăn đan dược mà mình nói là không vấn đề gì...
“Đây... đây...”
Đứa bé trai lã chã chực khóc, mát thấy lão giả quốc sư còn định vỗ đầu mình, nó lập tức quắc mắt trừng lại toan phản kích, nhưng lúc này đại hán khí linh của Minh Chu lại thản nhiên nói.
“Các ngươi đủ rồi đấy! Chuyện này không liên quan gì tới lão đăng cả. Đây là do chủ nhân tự mình bẻ đan dược ra rồi uống. Đan dược bình thường bên ngoài đều được xử lý đặc biệt, lúc nuốt vào sẽ không cảm thụ được mùi vị bên trong... nhưng chủ nhân da dày thịt béo thế này, thể trọng hơn hẳn người thường nên chắc là không sao đâu!”
Gần như ngay khi thuyền linh nói xong thì trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc đang co giật trên mặt đất đột nhiên bộc phát từng đợt linh khí khổng lồ. Ban đầu, linh khí này còn lan ra từ chỗ bụng hắn như nước nhỏ giọt, nhưng chỉ lát sau đã hội tụ lại như hóa thành sông lớn, quay cuồng trong thân thể hắn.
Sau khi thuyền linh nói xong thì linh khí này trực tiếp biến thành biển rộng rồi bộc phát ào ạt. Linh khí tràn ra ngoài từ các lỗ chân lông của Vương Bảo Nhạc, tạo thành linh vụ giăng kín nơi này.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc đang hôn mê bị linh khí này kích thích nên lập tức tỉnh táo lại, mặc dù vẫn còn chút mơ màng, nhưng hắn lập tức vận chuyển công pháp Lôi Đạo Sơ Thiên theo bản năng. Sau khi vận chuyển thì thân thể hắn lập tức phát ra tiếng sấm rền, những linh khí kia cũng nhận được dẫn dát, trực tiếp ùa vào kinh mạch của Vương Bảo Nhạc, nhanh chóng vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân, cuối cùng ào ào ùa vào đài sen thứ ba còn
chưa nở hoa bên cạnh Thanh Liên trong cơ thể Vương Bảo Nhạc.
Sau khi đổ vào, linh khí như biển thành chất bổ và thúc đẩy nụ hoa còn chưa biến thành đài sen này, khiến nó nở rộ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Trong quá trình nở, trong nụ hoa phát ra vô số tia điện, nhanh chóng chạy khắp cơ thể Vương Bảo Nhạc.
Toàn bộ quá trình kéo dài chừng ba canh giờ, sau khi linh khí dần dàn lắng xuống, thân thể của Vương Bảo Nhạc khôi phục lại như cũ, hai mắt cũng từ từ mở ra. Ban đầu hãy còn mơ màng, đồng thời lại toàn thân đau đớn dữ dội khiến hắn nhịn không được mà kêu la oai oái.
Ba khí linh xung quanh đã biến mất ngay trước khi Vương Bảo Nhạc thức tỉnh.
Vương Bảo Nhạc vừa la hét vừa chật vật bò dậy, nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, hắn lại run rẩy một hồi. cảm giác chua cay kia khiến hắn cảm thấy sợ hãi tột độ, lúc này theo bản năng muốn từ bỏ, nhưng
trong nháy mát hắn lại mở to hai mắt, cảm nhận được nụ hoa trong cơ thể lúc này đã biến thành một đóa hoa sen đã nở được phân nửa!
“Có hiệu quả!”
Vương Bảo Nhạc lập tức mừng rỡ, tranh thủ đứng dậy vận chuyển tu vi, phất tay một cái đã có từng tia điện huyễn hóa ra trong tay hắn, phát ra tiếng đùng đùng vô cùng kinh người. Sau khi thử cảm thụ uy lực của nó thì Vương Bảo Nhạc lập tức hiểu rõ, trong tình huống không dùng tới sức mạnh của Minh Đan mà thi triển lôi đạo thì tu vi ước chừng đã tiến thêm một bước trên trình độ Trúc Cơ đại viên mãn, có thể sánh với giả đan!
Mà đây chỉ mới là nửa viên đan dược mà thôi!
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc mừng rỡ, cán răng nuốt nửa viên đan dược còn lại, sau đó lại ôm cổ đau đớn kêu gào, ngã vật ra đất, co giật hôn mê. Lúc này, ba khí linh lại hiện ra vây xem...
Thần nhân!
“Đủ độc!”
“Kinh thật!”
Ba khí linh bình phẩm, thấy Vương Bảo Nhạc không chết được thì lại biến mất trước khi hắn tỉnh lại.
Cứ thế, Vương Bảo Nhạc lại bắt đầu quá trình tu luyện tự hành xác của mình. Không phải hán không muốn nuốt trọn một viên đan dược, thật ra, hắn cảm thấy làm việc phải tiến hành theo chất lượng, nếu dùng liêu mạnh thì hắn sợ sẽ khiến bản thân chết thẳng cẳng.
Thực tế cũng đúng như suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc, nếu như hắn thật sự nuốt trọn cả viên, dù có thể sống sót nhưng nhất định sẽ để lại ảnh hưởng xấu cho thân thể. Mỗi lẫn chỉ uống nửa viên thế này khiến cho thân thể dễ dàng hấp thu được hết, tuy rằng hơi đau đớn nhưng lại không có hậu hoạn.
Vậy nên, dùng hết hai viên đan dược thì lôi điện trong người Vương Bảo Nhạc ầm ầm bộc phát, sau khi đóa hoa sen kia hoàn toàn nở rộ, xuất hiện đài sen thì một viên Lôi Đan cũng trực tiếp được uẩn hóa ra bên trong đài sen.
Một cỗ khí tức Kết Đan thuộc tính lôi lập tức bùng lên từ trong người Vương Bảo Nhạc, lan ra xung quanh, tiếng cười đầy hưng phấn của hắn cũng liên tục vang vọng khắp nơi.
Vương Bảo Nhạc không biết có ai kết được hai viên đan như mình hay không, nhưng sau khi hắn thử vài lần thì phát hiện, hai viên đan này giống như có thể thay phiên. Khi linh khí của mình truyền vào đài sen Lôi Đan thì sẽ xuất hiện tia chớp, có thể bộc phát sức mạnh Kết Đan thuộc tính lôi. Một khi truyền vào Minh Đan thì tất cả sẽ thay đổi, khí thế thuộc về Minh Đan cũng sẽ tỏa ra ngay lập tức.
Hai bên thay đổi giao thoa, mặc dù vẫn có phần trúc trác, nhưng chỉ cần thuần thục và khiến thân thể làm quen được với nó thì Vương Bảo Nhạc có thể tùy ý chuyển đổi sức mạnh Kết Đan của mình trong lúc chiến đấu.
Đồng thời, còn có một loại biến hóa khiến Vương Bảo Nhạc kinh hỷ không thôi, đó là mức độ nồng đậm của linh khí và kinh mạch trong cơ thể hắn. Trước kia, khi đột phá Minh Đan thì kinh mạch và linh khí của hắn đã bộc phát một lần, kinh mạch được mở rộng ra, linh khí cũng gia tăng rất nhiều, nay trình tự đó đã được lặp lại ĩân nữa... Kinh mạch chẳng khác nào được mở rộng hai lần, linh khí cũng táng lên gấp đôi.
Chuyện này khiển hán tuy vẫn là Kết Đan sơ kỳ nhưng chiến lực lại vượt xa người cùng cảnh giới.
Sau khi ý thức được điểm này, Vương Bảo Nhạc thầm đắc ý không thôi. Hắn hí hửng thu hồi tất cả vật phẩm, chọn rời khỏi Minh Khí. Sau khi Vương Bảo Nhạc hưng phấn chạy ra khỏi bức tường ngăn cản trong ánh mắt kính nể của ba khí linh nọ, quay về lối vào hang thần binh bên dưới thành trì thì hắn lại ngạo nghễ vỗ bụng, lấy nhẫn truyền âm ra toan liên lạc với Vực chủ Sao Hỏa nhưng đối phương lại không nghe, Vương Bảo Nhạc đành gửi tin nhắn qua.
“Vực chủ, ti chức Vương Bảo Nhạc không phụ kỳ vọng của Vực chủ, sau mấy tháng bế quan thì dễ dàng đột phá tu vi, bước vào... Kết Đan cảnh rồi!”
"filepos0010384168">

Bạn cần đăng nhập để bình luận