Tam Thốn nhân Gian

Chương 617

Chương 617Chương 617
LẬP UY •
Cơ thể của Diệt Liệt Tử run lên. Với tu vi Thông Thần, đã lâu lắm rồi tâm thần của ông không bi rung động mãnh liệt như vậy. Dù thế nào ông cũng không thể ngờ Vương Bảo Nhạc lại lấy được thân phận đệ tử kế pháp.
Lúc trước, ông ta nhận định đệ tử hạch tâm đã có độ khó rất lớn đối với Vương Bảo Nhạc, có thể nói là khó như lên trời. Nhưng đến nay, thứ Vương Bảo Nhạc giành được còn cao hơn đệ tử hạch tâm hai cấp độ, chỉ đứng sau thân phận cực hạn của đạo tử.
Đến tận bây giờ, ông ta vẫn không có cách nào tin được chuyện này. Thân là đệ tử đã trải qua thời kỳ huy hoàng của Thương Mang Đạo Cung, ông ta biết rõ đệ tử hạch tâm đã là vị trí rất cao trong Thương Mang Đạo Cung. Trên một ngôi sao, thân truyền
cao hơn hạch tâm nhiêu nhất cũng chỉ có dăm ba người mà thôi.
Còn kế pháp... đã là đại nhân vật trong truýên thuyết của tôn môn rồi, bất kỳ ai cũng có ảnh hưởng rất lớn, không phải cấp độ mà ông ta có thể chạm vào. Đến nay, ông ta vẫn còn nhớ rõ vị đệ tử thân truyền mà mình với tư cách là người đi theo ở trước mặt kế pháp nhỏ bé giống như người phàm đối mặt với tu sĩ.
Chính tất cả những ấn tượng vốn có này đã khiến Diệt Liệt Tử lúc này giống như bị thiên lôi oanh đỉnh, đứng ngây ra ở đó.
Phùng Thu Nhiên cũng vậy, nhưng khác với Diệt Liệt Tử, Phùng Thu Nhiên đã từng nhìn thấy mấy lệnh bài màu tím này mấy Lân, bởi vì lão tổ của gia tộc cô chính là đệ tử kể pháp của Thương Mang Đạo Cung!
Cũng chính bởi vì thân phận của lão tổ là kế pháp, nên mức độ rung động của Phùng Thu Nhiên lúc này vượt xa Diệt Liệt Tử,
khó nói nên lời, thậm chí suýt chút nữa cô còn bái kiến hắn theo bản năng.
Đến cả Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình trước những việc này. Mặc dù hắn biết đệ tử kế pháp là thân phận rất cao, nhưng từ đầu đến cuối vẫn tiếc nuối việc mình không thể vượt qua cung cuối cùng để giành được thân phận đạo tử. Cho nên vừa rồi, lúc lấy lệnh bài ra, hắn cũng chỉ cảm thấy giải quyết chuyện của Tôn Hải là được rồi.
Nhưng không ngờ, việc mình lấy lệnh bài màu tím này ra lại khiển Phong Tín thụ lung lay, trận pháp nổ vang, ngay cả cổ kiểm đồng xanh cũng thoáng chấn động, Diệt Liệt Tử và Phùng Thu Nhiên thì giống như suýt chút nữa đã bái kiến mình.
Mọi thứ khiến Vương Bảo Nhạc vô cùng ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại. Sau khi chớp mắt, Vương Bảo Nhạc giơ lệnh bài lên, thản nhiên cất lời.
“Diệt Liệt Tử trưởng lão, ta muốn biết, Tôn Hải kia là đệ tử nội môn, đệ tử hạch tâm hay là đệ tử ngoại môn?”
Giọng nói của Vương Bảo Nhạc rất bình tĩnh, nểu như đổi lại là lúc trước thì trọng lượng trong lời nói của hắn vẫn chưa đủ, nhưng với thân phận đệ tử kể pháp kia, mỗi một câu hắn nói ra đã có trọng lượng hoàn toàn khác.
Diệt Liệt Tử há miệng muốn nói gì đó, nhưng ngoại trừ sự cay đắng ra thì không thể nói được gì nữa, người trả lời Vương Bảo Nhạc là Phùng Thu Nhiên.
Phùng Thu Nhiên gắng gượng kiêm chế tâm thân rung động, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc chắp tay thi lễ theo bản năng rồi thấp giọng nói.
“Tôn Hải cũng không phải đệ tử chính thức của đạo cung, chưa từng giành được thân phận đạo cung...”
Không à?:
Vương Bảo Nhạc gật đầu, tiếp đó trong mắt ánh lên tia sáng lạnh.
“Nếu đã không có thân phận gì, vậy thì chỉ là một tên tạp dịch mà thôi. Loại tạp dịch như vậy mà dám khiêu khích bản tọa sao? Lại còn dám tự tiện luyện hóa thánh thú bản mệnh của đệ tử kế pháp như bản tọa? Đây mới là phản tông, đây mới là dĩ hạ phạm thượng! Chuyện này, Diệt Liệt Tử trưởng lão, ngươi nói hắn ta phải chịu tội gì đây?”
Lúc này Vương Bảo Nhạc lên mặt nạt người, trong lời nói trực tiếp đảo ngược càn khôn, khiến cho mọi người xung quanh đều chấn động trong lòng.
Nhất là những tu sĩ Nguyên Anh bởi vì nhận ra dị thường ở đây nên mới nhao nhao chạy tới sau khi đến nơi, nghe được những lời này, vẻ mặt đồng loạt biến đổi, khi nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, ánh mắt và tâm thái lập tức có sự thay đổi.
Thật sự thì... thân phận đệ tử kế pháp này, quá cao, quá cao!
Cho dù là Tôn Hải được Diệt Liệt Tử thu vào, lúc này dù là thân thể Nguyên Anh cũng run rẩy, có một cảm giác bất an mãnh liệt khiến cho ông ta lo lắng đến nỗi trong lòng như muốn phát điên. Dù thế nào ông ta cũng không ngờ được, mình chỉ là tham lam, chẳng những mất đi thân xác, lúc này thậm chí còn sắp bị định tội lớn.
“Sao hắn có thể là kế pháp được, chết tiệt, điều này không thể nào!”
Tôn Hải trong sự run rẩy nhanh chóng truyền âm cầu xin Diệt Liệt Tử. Còn Diệt Liệt Tử cũng biến sắc, trong lòng chấn động, vừa mù mờ, vừa có chút do dự, không hề nghi ngờ thân phận của Vương Bảo Nhạc, hoàn toàn rung động.
Cho dù Vương Bảo Nhạc chỉ là Kết Đan, nhưng đối với Thương Mang Đạo Cung phân chia thân phận cực kì nghiêm ngặt mà nói, hai người ai nặng ai nhẹ, trong
lòng Diệt Liệt Tử biết rõ. Mặc dù đến nay đạo cung thật sự đã bị hủy diệt, nhưng ông ta biết, các lão tổ vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ say ở khu vực mũi kiếm, sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại.
Mọi thứ đều khiến lòng Diệt Liệt Tử trở nên phức tạp và mơ hồ, ông rơi vào trâm mặc.
Vương Bảo Nhạc cũng không thúc giục, lúc này ho khụ một tiếng, quay người đi đến phía lò luyện đan. Cùng với sự đến gàn của hắn, các tu sĩ gàn đó không người nào dám ngán cản, nhao nhao lùi lại để Vương Bảo Nhạc thuận lợi đến trước lò luyện đan. Hắn vung tay phải lên, trong tiếng nổ vang, lò luyện đan nứt ra một khe hở, sau đó ầm 'âm nổ tung.
Theo sự nổ tung của lò luyện đan, thân ảnh của con lừa nhỏ nhanh chóng lao ra từ bên trong. Mặc dù nhìn bộ dạng có vẻ rất nhếch nhác, lông cũng bị cháy không ít, hơn nữa tinh thần cũng có chút ủ rũ, nhưng trong cảm ứng của vương Bảo
Nhạc, con lừa nhỏ chỉ bị thương ngoài da, không có đáng ngại gì lớn.
Chỉ là sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc, rõ ràng nó rất kích động, đang định kêu to lên thì bị Vương Bảo Nhạc trừng mắt. Nó lập tức cúi đầu xuống, bộ dạng biết lỗi, cọ vào đùi vương Bảo Lạc giống như đang lấy lòng.
“Sao tao lại nuôi một thứ tham ăn như mày chứ!” Vương Bảo Nhạc tức giận nói. Hắn cảm thấy mình đường đường là đệ tử kế pháp, đẹp trai số một Liên bang mà bên cạnh lại có một kẻ tham ăn đi theo, đúng là không phù hợp với cảm giác mà mình mang đến cho người khác. Thế là hắn đang định đá một cước, Diệt Liệt Tử ý thức được con lừa nhỏ không có gì đáng ngại, chậm rãi cất lời với chất giọng khàn khàn.
“Vương...”
Chỉ nói một chữ rồi Diệt Liệt Tử không biết tiếp theo nên xưng hô thế nào, thế là sau một thoáng dừng lại, dứt khoát không suy
nghĩ việc này nữa.
“Vương Bảo Nhạc, chuyện này đúng là lỗi của Tôn Hải, bây giờ ta sẽ bảo hắn xin lỗi ngươi.”
Nói xong, Diệt Liệt Tử vung tay phải lên, Nguyên Anh của Tôn Hải thảm thương bay ra, ở giữa không trung nhanh chóng chắp tay thi lễ với Vương Bảo Nhạc, vẻ mặt lộ ra sự cầu khẩn, liên tục xin lỗi.
“Xin Vương trưởng lão giơ cao đánh khẽ, lúc trước đệ tử không biết thân phận của ngài, có chỗ đắc tội, mong ngài tha thứ...”
Nghe lời xin lỗi của Tôn Hải, trong lòng Diệt Liệt Tử có chút không vui, nhưng thân phận của Vương Bảo Nhạc quá cao, vả lại đã chiếm đạo lý, ông chỉ có thể bảo Tôn Hải dùng cách xin lỗi thử biến chuyện lớn thành chuyện bé mà thôi.
Phùng Thu Nhiên sau khi một thoáng trầm mặc liên nhìn về phía Vương Bảo Nhạc. Cho dù không cùng một phe phái, nhưng
Tôn Hải suy cho cùng cũng là Nguyên Anh của Thương Mang Đạo Cung, nếu như Vương Bảo Lạc cứ kháng kháng trừng phạt, Phùng Thu Nhiên cũng cảm thấy do dự.
Vương Bảo Nhạc thấy hết mọi thứ, hắn biết rõ, muốn giết chết Tôn Hải này không phải không được, nhưng sẽ có một số trắc trở, chi bằng âm thăm tìm cơ hội giết cho đơn giản.
Nhưng đương nhiên hán sẽ không đồng ý cứ thế bỏ qua chuyện này, thế là sau khi suy nghĩ một lúc, hắn chậm rãi cất lời.
“Thánh thú bản mệnh của ta trải qua trận tai bay vạ gió này, sẽ tạo thành...”
Vương Bảo Nhạc còn chưa nói xong, Tôn Hải đã hiểu, lập tức nói to.
“Vương trưởng lão, đệ tử đồng ý bồi thường... năm vạn chiến công!”
Nói đến nám vạn chiến công, trái tim Tôn
Hải liền rỉ máu, nhưng không bồi thường rõ ràng là không được.
Vương Bảo Nhạc trợn mắt, tiếp tục lên tiếng.
“Sẽ bị hoảng sợ quá độ, cho nên tâm hồn xuất hiện sự thiếu sót, dẫn đến việc tương lai không thể đột phá tu vi!”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì nháy mắt với con lừa nhỏ, con lừa nhỏ chớp mắt, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết rồi nằm bò lên mặt đất, miệng sùi bọt mép, tứ chi giật giật như sắp chết.
Phùng Thu Nhiên cười khổ, Diệt Liệt Tử thì dứt khoát quay đầu không muốn nhìn, còn các Nguyên Anh ở xung quanh thì đều mang vẻ mặt kỳ lạ. Tôn Hải cũng ngây người, cảm thấy trong lòng không còn là rỉ máu nữa, mà là đang phun máu, sau một hồi lâu ông ta cắn chặt ráng.
Mười vạn, ta bồi thường mười vạn!
Vừa nói tới đây, còn lừa nhỏ lại kêu thảm một tiến, phun ra một ngụm máu lớn...
“Mười lăm vạn...”
Tôn Hải thật sự muốn khóc rồi, giọng nói run rẩy, đây là toàn bộ gia tài mà ông ta đã tích lũy suốt bao lâu nay.
“Mười lăm vạn chiến công, đưa tới trong vòng ba ngày, nhưng mà... Tôn Hải, niệm tình ngươi phạm lỗi lần đầu, lẫn này ta có thể không truy cứu. Nhưng nếu như ngươi lại tiếp tục dĩ hạ phạm thượng...”
Vương Bảo Nhạc không nói hết, chỉ nhìn chằm chằm vào Tôn Hải, trong mắt lóe lên sát cơ. Sau khi chắp tay thi lễ với Phùng Thu Nhiên, hắn thu hồi lệnh bài đệ tử kế pháp, quay người rời đi trong sự trầm mặc và cảm xúc phức tạp của mọi người.
Con lừa nhỏ cũng nhanh chóng nhảy lên, lật đật đi theo phía sau Vương Bảo Nhạc, thỉnh thoảng còn có tiếng be be vui vẻ truyền đến, rơi vào trong tai mọi người.
Bọn họ nhìn theo bóng lưng của Vương Bảo Nhạc, gần như trong đầu mỗi người đều xuất hiện suy nghĩ giống nhau.
“Thương Mang Đạo Cung sau này... có lẽ sẽ xuất hiện Thái thượng Trưởng lão thứ tư, cho dù vị Thái thượng Trưởng lão này chỉ mới là Kết Đan cảnh!”
"filepos0013329714">

Bạn cần đăng nhập để bình luận