Tam Thốn nhân Gian

Chương 572

Chương 572Chương 572
BẢO NHẠC, NGƯƠI HIỂU
KHÔNG?
Sau khi ba người Vương Bảo Nhạc rời khỏi nơi giao chiến với Chu Sơ Đạo, trên quảng trường bên ngoài rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó lại vang lên từng tiếng hít khí. Mặc dù cũng có từng tiếng bàn tán vang lên, nhưng phần lớn đệ tử đều chọn cách im lặng.
Thật ra... bọn họ đã quan sát trận chiến giữa Vương Bảo Nhạc và Chúc Đoạt từ đầu chí cuối. Nếu như nói ban đầu hai người kia vẫn là ngang sức nhau, vậy thì sau khi kinh mạch màu đỏ bên ngoài thân thể Vương Bảo Nhạc tạo thành khôi giáp xong thì toàn bộ đã thay đổi.
Thậm chí, từ mức độ nào đó thì chiến lực vốn đã không phải cùng một cấp bậc nữa. Kết cục này cũng làm cho rất nhiều người ở đây không dám tin, cũng không muốn tin.
Đến cả bách tử Liên bang cũng phải im lặng, trong lòng dậy sóng, có cảm giác không chân thực vì sự cường hãn của Vương Bảo Nhạc.
Chỉ có tâm trạng của Phùng Thu Nhiên là rung động mạnh nhất, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc trong màn hình. Một mặt là cảm khái về độ cường hãn của Đế Khải, mặt khác là vì sự quật khởi của Vương Bảo Nhạc lần này!
Phải biết rằng, trước đó cô không hề đánh giá cao ba người Vương Bảo Nhạc, thậm chí còn cho ràng trừ khi có kỳ tích xảy ra, bằng không bọn họ khó mà dựa vào thực lực bản thân để lọt vào top 3.
Nhưng lúc này Phùng Thu Nhiên không thể không thừa nhận là mình đã sai, đồng thời cũng đã xem thường minh hữu Liên bang
của mình.
“Thiên kiêu như thế mà lại đưa tới Thương Mang Đạo Cung này... Khí độ của Liên bang... ta tự thẹn không bằng!”
Phùng Thu Nhiên lấy lại bình tĩnh. Cô cảm thấy nếu như trong tay mình có nhân tài như Vương Bảo Nhạc thì e là sẽ không dám đưa ra ngoài, một khi chết non thì sẽ là tổn thất cực lớn.
Có thể nói, theo cô thấy, Liên bang có thể làm được điểm này đúng là không đơn giản.
Lúc này, cả Diệt Liệt Tử cũng có cùng suy nghĩ như thế, ông cũng im lặng nhìn Vương Bảo Nhạc trong màn hình. Du Nhiên đạo nhân cũng vậy, nhưng khác với hai người kia, sâu trong đáy mắt của Du Nhiên đạo nhân lại ẩn chứa ánh sáng lạnh và sát khí mà người khác không thể nhìn thấy.
Cùng lúc đó, sau khi lần truyền tống đâu tiên chấm dứt, bởi vì ngày đầu tiên trong vùng đất thí luyện quá kịch liệt, lượng lớn chìa khóa đều tập trung lại nên lúc này chỉ có hơn một trăm người còn ở lại.
Những người này phần lớn đều phân tán ra, ai nấy đều vô cùng cần thận, đồng thời còn phải đề phòng những người ẩn hình trong bản đồ cướp đoạt. Cũng đúng như phán đoán của Vương Bảo Nhạc, bởi vì ngày đầu tiên quá kịch liệt nên hôm sau lại tương đối bình thản.
Mặc dù thỉnh thoảng vẫn sẽ có tranh đấu và xung đột diễn ra, nhưng đối với tất cả mọi người mà nói thì trong vùng đất thí luyện này có bốn người là không thể trêu vào. Trong đó ngoại trừ ba đệ tử thân truyền ra thì còn có Liên bang thân truyền Vương Bảo Nhạc.
Liên Bbng thân truyền là tôn xưng của tất cả những người đã biết tin dành cho Vương Bảo Nhạc trong vùng đất thí luyện này. Trong lòng họ, cũng chỉ có hai chữ thân truyền mới xứng với thân phận của
Vương Bảo Nhạc hiện giờ.
Vị trí của bốn người Vương Bảo Nhạc chính là cấm địa đối với các đệ tử khác. Đừng nói là đến gần, dù mới nhìn thấy từ xa thì mọi người đều nhanh chóng tránh né.
Cho nên, sau khi bay được một lúc, mắt thấy những chìa khóa rải rác trên bản đồ sao trời đều nhanh chóng bỏ chạy thì Vương Bảo Nhạc bèn gọi Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo, đi tới một ngọn núi để dừng chân.
Đối với những người khác mà nói, mặc dù chìa khóa càng lúc càng quan trọng, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì không là gì nữa. Lại không ai dám đến tranh giành với hắn nên Vương Bảo Nhạc biết rõ hiện nay đối thủ của mình chỉ có ba người.
Một người là Độc Cô Lâm, một người là Lục Vân, người còn lại là Hoàng Vân San đạo lữ của Chu Sơ Đạo.
Vương Bảo Nhạc sẽ không xem thường ba người này, nhất là Độc Cô Lâm. Hắn đã được Vương Bảo Nhạc liệt vào hàng đối thủ lớn nhất trong vùng đất thí luyện này.
“Nếu như không có gì bất ngờ thì top 3 sẽ được quyết định trong bốn người các ngươi.”
Trong lúc Vương Bảo Nhạc nhìn bản đồ trời đêm, Triệu Nhã Mộng ngồi bên cạnh hắn đột nhiên lên tiếng.
“Vậy thì Bảo Nhạc... Tiếp theo ngươi muốn thuận lợi bước vào top 3, hay là muốn liêu một phen để đi một mình đây?” Hai mắt của Triệu Nhã Mộng sáng rực lên, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Khổng Đạo ở bên cạnh cũng vậy, thậm chí còn kích động hơn. Bởi vì một khi Vương Bảo Nhạc chọn cách sau thì sẽ mang tới lợi ích cực lớn cho bản thân hắn...
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc rồi bật cười.
“Ta vẫn muốn đi một mình hơn, đào thải tất cả mọi người, để cho nơi này không có thứ hai hay thứ ba, chỉ có... thứ nhất mà thôi! Đến lúc đó, chờ thí luyện kết thúc thì ba người chúng ta mỗi người một lá Phong Tín!”
“Thế thì làm thôi!”
Khổng Đạo hưng phấn mở miệng. Triệu Nhã Mộng xoa trán như thể biết ngay là ngươi sẽ chọn như thế mà, vẻ mặt cũng thoáng lười nhác hẳn ra, giống như kể từ khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng thì cô không cân phải quan cân nhắc quy tắc gì ở đây nữa.
“Nếu đã như vậy thì ta không phân tích gì nữa, tự ngươi xem mà làm đi. Nhưng ta phải nhắc ngươi một điêu, có lẽ đối thủ tiếp theo của ngươi sẽ xuất hiện trước khi lần truyền tống thứ hai đến đấy. Nếu như ta đoán không lầm thì chắc sẽ là đạo lữ của Chu Sơ Đạo, Hoàng Vân San!”
Đến báo thù à?:
Khổng Đạo nhướng mày.
“Đến đưa chìa khóa! Khổng Đạo, ta phát hiện gần đây IỌ của ngươi đã tụt xuống rồi đấy!”
Triệu Nhã Mộng gắt lại.
Khổng Đạo bĩu môi không thèm nói gì nữa, lòng thầm nghĩ dù là ai đi theo hai tên yêu nghiệt các ngươi thì cũng như thế thôi, cả hai người, một thì chiến lực vô song, một lại tài trí kinh người, bảo ông đây biết làm sao bây giờ. ông đây nói được mấy câu như thế đã là khá lắm rồi, đổi lại là người khác thì chắc đã mất cảm giác tồn tại từ lâu rồi ấy chứ.
Thấy Khổng Đạo lúng túng như thế, Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, bản năng muốn lấy quà vặt ra ăn. Nhưng một mặt là do đồ ăn vặt của hắn chỉ còn vài miếng, mặt khác hắn cảm thấy làm thế không phù hợp với tạo hình của mình bây giờ nên đành cố nhịn, hất cằm lên tiếp tục giữ nguyên thái độ cao ngạo mà lại cô độc ở vùng đất thí luyện này.
Thực tế, cũng đúng như phán đoán của Triệu Nhã Mộng, sau khi ba người ngồi đây nghỉ ngơi một lúc thì có một ngôi sao giữ hơn ba mươi chiếc chìa khóa trên bản đồ trời đêm nhanh chóng tiến đến gần.
Chuyện này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong và ngoài vùng đất thí luyện, đương nhiên cũng bị ba người Vương Bảo Nhạc phát hiện ra. Nhưng cả ba chỉ ngồi im chờ đợi mà thôi.
Hồi lâu sau, ngôi sao này dùng tốc độ kinh người để tiến vào tầm mắt của ba người. Thân hình thướt tha đầy quyển rũ của Hoàng Vân San như một ngọn lửa 'âm 'âm lướt tới.
Tốc độ của Hoàng Vân San vô cùng nhanh, một giây trước hãy còn ở xa, nhưng nháy mắt tiếp theo đã đến cách ba người chừng trám trượng. Sau khi bước ra thêm bước nữa, khi xuất hiện thì Hoàng Vân San đã đặt chân lên ngọn núi đó. Cô không nhìn Vương Bảo Nhạc mà nhìn v'ê phía Triệu Nhã Mộng.
"filepos0012400926">

Bạn cần đăng nhập để bình luận