Tam Thốn nhân Gian

Chương 422

Chương 422Chương 422
LÃO VƯƠNG, CON THÀNH NGƯỜI
LỚN RỒI!
huyện gì đây?”
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Nếu cô ẩy cậy mạnh đè mình ra thì mình có cần phải giãy giụa rồi phản kháng không nhỉ...”
“Mình phải làm gì đây?”
Vương Bảo Nhạc từ từ đi vào mật thất, trong lòng lại hiện lên đủ loại suy nghĩ, tim đập thình thịch, đồng thời hắn lại vô cùng xoắn xuýt.
Mang theo đủ loại suy nghĩ rối nùi để đi vào mật thất, đầu tiên là Vương Bảo Nhạc đàng hắng một tiếng vờ như mình không nhìn thấy gì hết, vờ vịt chữa thương cho Lý Uyển Nhi như mọi ngày.
Thật ra, dù đèn trong mật thất đã tắt nhưng hắn vẫn thấy rõ mồn một, cũng để ý thấy mặt mày của Lý Uyển Nhi đã đỏ bừng lên.
Lần chữa thương này, ban đầu còn bình thường, nhưng dần dà, sau khi hô hấp của Lý Uyển Nhi ngày càng dồn dập thì Vương Bảo Nhạc cũng hổn hển theo. Tình cảnh thế này khiến hắn thật sự không nhịn được nữa, dù sao thì quá trình chữa thương cũng là sờ soạng đủ hết mà...
Thời gian từ từ trôi qua, chẳng mấy chốc đã hơn nửa canh giờ, dựa theo thời gian chữa thương trước đó thì bây giờ hẳn là đã xong, Lý Uyển Nhi có thể rời đi, nhưng hôm nay Lý Uyển Nhi như quên mất điêu này. Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái xong cũng vứt ra sau đầu. Hô hấp của cả hai ngày càng dồn dập, Vương Bảo Nhạc sờ soạng tới lui, Lý Uyển Nhi chờ một lúc thì chợt nhíu mày như khá bất mãn, Lân đầu tiên lên tiếng kể từ khi bước vào mật thất.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi có phải đàn ông hay không hả?”
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lập tức bực mình, hắn cảm thấy mình đang bị sỉ nhục nên vỗ mạnh lên mông của Lý Uyển Nhi một cái, đang định lên tiếng thì Lý Uyển Nhi lại thở gấp, thân thể nóng rực như lò sưởi.
Bị sóng nhiệt này ảnh hưởng, cũng không rõ là Lý Uyển Nhi chủ động hay Vương Bảo Nhạc châm ngòi đốt lửa, tóm lại... một đợt triền miên quấn quýt thuận lợi diễn ra...
Mặc dù do cổ kiếm đồng xanh xuất hiện, ẩn chứa rất nhiều cổ ván nên kỷ Linh Nguyên bắt đầu thịnh hành cổ phong, nhưng dù sao tư tưởng của con người thời này cũng đã thay đổi, không bảo thủ với chuyện nam nữ như cổ đại nữa. Lúc còn bé, Vương Bảo Nhạc đã lén xem sách và phim ảnh về chuyện này nhiều lắm rồi... nên dù đây là Lân đâu tiên trong đời nhưng hắn cũng không luống cuống gì nhiêu. Còn Lý Uyển Nhi tuy khá ngượng nghịu nhưng cô cũng có ưu điểm của mình, ấy chính là... cường thế!
Sự cường thế và nhiệt tình này khiến cho Vương Bảo Nhạc chịu không nổi, nhưng hắn cảm thấy mình không thể thua được nên đã bùng nổ tu vi và thân thể chi lực, lúc này mới không bị mất mặt.
Một đêm qua đi...
Sáng hôm sau, Vương Bảo Nhạc uể oải nằm đó nhìn Lý Uyển Nhi đang khó chịu mà vẫn đứng dậy mặc quần áo, trong lòng vô cùng đắc ý.
“Lý Uyển Nhi, ta có phải đàn ông hay không?”
Trong lúc đắc ý, Vương Bảo Nhạc nhịn không được mà mở miệng hỏi một câu.
Lý Uyển Nhi đang mặc đồ khựng lại một chút, nghiêng đàu trừng Vương Bảo Nhạc một cái, vẻ mặt trở nên lạnh lùng như thường lệ, sau khi mặc quần áo lại đàng hoàng thì hừ một tiếng rồi bỏ đi.
“Đi như thế ư?”
Vương Bảo Nhạc xoa bụng, trong lòng thì cảm khái. Hắn cảm thấy chỉ sau một đêm mà mình đã thành người lớn hẳn rồi nên lấy nhẫn truyền âm ra gọi cho cha mình.
“Lão vương, con thành người lớn rồi!!”
Vương Bảo Nhạc hớn hở kêu to.
“Thằng nhãi này, có phải con đã hại đời con gái nhà ai rồi không?”
Cha của Vương Bảo Nhạc lập tức nghe hiểu ý của con trai mình nên hỏi ngay.
Thấy cha mình hiểu mình như thế, Vương Bảo Nhạc cười hềnh hệch, không nói cụ thể ra sao, chỉ hí hửng kết thúc truyền âm, sau đó sửa soạn lại rồi ra khỏi phòng mà đến văn phòng làm việc.
Trên đường đi hắn còn hát nghêu ngao, tâm trạng vô cùng sảng khoái, nhìn ai cũng thấy đáng yêu, nhưng sau khi tới ván phòng được một lúc thì Lý Uyển Nhi lại tới. Vương Bảo Nhạc chưa kịp nhiệt tình chào hỏi thì Lý Uyển Nhi đã đanh mặt nói về chuyện mấy bức tượng trong khu của ôn Hòe, cũng nhấn mạnh chuyện phải nghiêm trị Liễu Đạo Bân.
“Thế này là ý gì đây?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đầu, muốn thử nói chuyện đàng hoàng với Lý Uyển Nhi. Nhưng thái độ của Lý Uyển Nhi rất cứng rắn, không hề nhượng bộ, thậm chí còn nói năng khiêu khích nên Vương Bảo Nhạc cũng nổi đóa.
“Lý Uyển Nhi, cô rảnh rỗi sinh nông nổi đấy à? Chuyện này cứ làm theo ý ta, cô đi được rồi đẩy!”
Lý Uyển Nhi xem như không nhìn thấy cơn thịnh nộ của Vương Bảo Nhạc, trước khi đi lại nhấn mạnh là mình sẽ giữ nguyên ý kiến. Nếu như Vương Bảo Nhạc không đồng ý thì cô sẽ báo lên cho Vực chủ Sao Hỏa để Vực chủ định đoạt.
“Thần kinh à, cứ như một người khác ấy, không phải là cô nàng Lý Uyển Nhi này có chị em gái sinh đôi gì đấy chứ?”
Vương Bảo Nhạc vừa tức giận lại vừa thấy nghi hoặc bởi vì thái độ của Lý Uyển Nhi ban ngày và ban đêm khác nhau quá xa.
Sau khi chần chừ, Vương Bảo Nhạc lại truyền âm cho Lý Tú để hỏi thám, sau khi biết được Lý Tú chỉ có một cô chị gái duy nhất là Lý Uyển Nhi thì Vương Bảo Nhạc thật sự không thể hiểu nổi, chẳng biết Lý Uyển Nhi đang nghĩ gì trong đầu.
Theo biết bao suy tư và nghi hoặc, đêm đến, hắn đang đả tọa thì lại nghe tiếng gõ cửa, thông qua trận pháp nhìn thấy Lý Uyển Nhi đang đứng bên ngoài thì Vương Bảo Nhạc lại ngu người.
“Thế này là có ý gì đây? Ban ngày thì lạnh lùng rồi cự cãi với ta, buổi tối lại thế này...”
Vương Bảo Nhạc tức giận, hừ một tiếng rồi bước ra mở cửa, đang định lên tiếng thì Lý Uyển Nhi đã đi thẳng vào trong mật thất rồi tắt đèn...
Vương Bảo Nhạc lại há hốc mồm Lân nữa. Hắn ngơ ngác đứng ở cửa, sau một lúc lâu thì đành khép cửa phòng, nhìn về phía mật thất với ánh mắt cổ quái, nghĩ tới chuyện ban ngày đối phương đáng ghét ra sao thì hắn nổi giận đùng đùng đi vào mật thất...
Lại một đêm trôi qua.
Cứ thế, ngày qua ngày, quan hệ giữa Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi lại vô cùng kỳ lạ. Ban ngày thì tranh cãi vì đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đêm đến... Lân nào Lý Uyển Nhi cũng tìm đến đúng giờ, không nói lời nào đã đi vào mật thất tắt đèn.
Vương Bảo Nhạc cũng đành bó tay chào thua với hành vi của Lý Uyển Nhi nên cơn giận ban ngày hắn đều trút hết lên người Lý Uyển Nhi lúc đêm về, đồng thời, dường như Lý Uyển Nhi cũng không hề bài xích hành vi này của hắn...
Đến đêm nay, trong mật thất tối đen của Vương Bảo Nhạc rốt cuộc lại vang lên một câu gắt gỏng của hắn.
“Chuyện của Liễu Đạo Bân cứ làm theo như ta nói đi!”
Lý Uyển Nhi im lặng như cố kềm nén bản thân.
“Cô không nói lời nào chứ gì, ta sẽ làm cho cô nói!”
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, cũng không biết hắn dùng cách gì, chẳng bao lâu sau hô hấp của Lý Uyển Nhi lại dồn dập hẳn lên, dù đứng ở bên ngoài mật thất cũng có thể nghe thấy rõ ràng, cuối cùng, toàn thân cô cơ hồ co giật vài cái như thất thần.
“Ta nói lại lần nữa, chuyện Liễu Đạo Bân cứ làm theo điêu ta nói, cô có nghe hay không!!”
Vương Bảo Nhạc gầm nhẹ một tiếng, Lý Uyển Nhi lúc này mới lên tiếng, giọng run rẩy như thần trí không rõ ràng.
“Nghe... Nghe ngươi hết...”
Vương Bảo Nhạc lập tức hài lòng, hừ thêm tiếng nữa. Lý Uyển Nhi đúng là giữ lời, dù hôm sau gặp lại cô vẫn lạnh mặt nhưng không nhắc gì tới chuyện xử lý Liễu Đạo Bân mà xem như chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chẳng truy cứu nữa.
Vương Bảo Nhạc cũng tìm ra cách trao đổi đúng đắn với Lý Uyển Nhi, trong lúc hai người dùng cách thức quái dị này để ở chung thì Trần Mộc đã lấy được quýên hạn trận pháp của Lý Uyển Nhi lại tới vãn phòng của cô Lân nữa.
Lân này, hắn không tới vì tài nguyên hay gì nữa mà chủ yếu là muốn làm dịu quan hệ cáng thẳng của hai bên trước đó, thậm chí, trước khi tới, hắn còn chuẩn bị quà cho Lý Uyển Nhi, muốn mời cô cùng đi án tối.
Lý Uyển Nhi lạnh lùng từ chối thẳng thừng lời mời của Trần Mộc.
“Uyển Nhi, hãy bỏ qua chuyện Lân trước đi, dù sao thì chúng ta cũng có hôn ước, không thể thay đổi được.”
Trần Mộc mỉm cười, không ngờ Lý Uyển Nhi lại từ chối. Thật ra, hắn cũng không quan tâm đến bản thân Lý Uyển Nhi, chẳng qua là lấy được quýên rồi nên mới muốn làm hòa mà thôi. Đồng thời, hắn tới tân thành một thời gian, nhìn thân hình hấp dẫn và dung mạo tuyệt diễm của Lý Uyển Nhi thì trong lòng cũng ngứa ngáy.
Trần Mộc vừa nói vừa đứng dậy đi tới bên cạnh Lý Uyển Nhi, muốn nắm tay cô, nhưng ngay khi hắn định nắm tay thì Lý Uyển Nhi lập tức sầm mặt, tu vi bỗng chốc bộc phát, trực tiếp đẩy lùi Trần Mộc, ánh mắt lộ ra tia sáng sắc bén, lạnh lùng nói.
“Trần Khu trưởng, xin hãy tự trọng!”
“Bảo ta tự trọng? Lý Uyển Nhi, ta chỉ muốn nắm tay thôi mà cô cũng không cho, thế mà lại để tên Vương Bảo Nhạc kia sờ soạng toàn thân của cô lúc ở trong mật thất!”
Trần Mộc cũng nổi đóa, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, đang định bước lên tiếp, nhưng lúc này Lý Uyển Nhi không nhịn nữa mà tát cho Trăn Mộc một cái!
“Cút!”
"filepos0009429974">

Bạn cần đăng nhập để bình luận