Tam Thốn nhân Gian

Chương 45 5

Chương 45 5Chương 45 5
KHÔNG CÓ TƯƠNG LAI
n àmcàn!”
Ngay khi vầng trăng thứ mười bốn này bay lên, bên trong phát ra giọng của Minh Khôn Tử, đáp lại mặt trời màu tím kia. Thanh âm của Minh Khôn Tử vô cùng lạnh lẽo, lại như ẩn chứa ý chí thiên đạo, vang vọng trong nơi này.
Ngay sau khi thanh âm này xuất hiện, những thay đổi, chấn động lẫn áp bách xảy ra ở đây do sự xuất hiện của bảy mặt trời này cũng bị xóa đi, như thể ngay chớp mắt này, thiên đạo đã giáng xuống, bao phủ toàn bộ Minh Tông, tiến hành trấn áp bảy mặt trời kia!
Trời xanh nổ vang, bảy mặt trời rung chuyển, ánh sáng của mặt trời màu tím là rõ ràng nhất, trong đó mơ hồ xuất hiện một đạo thân ảnh. Đó là một nam tử trung niên mặc trường bào màu tím, sau lưng hắn cũng xuất hiện một hư ảnh khổng lồ, hư ảnh này có ba đầu sáu tay, hòa làm một với mặt trời!!
“Minh Khôn Tử, Minh Tông ngươi dám dẫn linh hồn của con ta, chuyện này... tộc Vị Ương ta nhất định phải đòi lại công bằng!”
“Tất cả đều có luân hồi, thiên đạo tuần hoàn, nếu mộng đã tỉnh thì không cần phải nhập mộng nữa, cần phải văng sinh... việc này không thể thay đổi được!!”
Thanh âm vang vọng, thân ảnh của Minh Khôn Tử cũng bước ra từ vầng trăng màu đen thứ mười bốn kia. Ông mặc một áo choàng đen, đứng trên bầu trời, hờ hững đáp lại.
‘Không thể thay đổi?1
Trung niên đi ra từ mặt trời màu tím kia tức giận bật cười, tay phải bỗng nhiên giơ lên, sáu mặt trời màu đỏ ở xung quanh đều phát sáng, trong lúc nhất thời, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, nhìn từ xa giống như tạo thành một biển đỏ, ầm ầm đánh về phía Minh Khôn Tử.
Minh Khôn Tử hừ lạnh một tiếng, cũng phất tay một cái. Một vầng sáng đen lập tức lan ra như tạo thành màn đêm, trực tiếp va chạm với hồng quang nọ, hai bên dùng một phương thức mà Vương Bảo Nhạc không thể nào hiểu nổi để đối kháng với nhau trên bầu trời!!
Vũ trụ rung chuyển, bốn phương lắc lư, thậm chí toàn bộ Tinh vực đều chấn động từng hồi nhưng chẳng thể nhìn thấy bóng dáng nào, chỉ có biển đỏ và màu đen là liên tục giao thoa trên bầu trời, không ngừng trấn áp và thôn phệ lẫn nhau!!
Lúc này, dòng chảy thời gian như thay đổi, dường như thời gian của
bầu trời và mặt đẩt đã khác trước, một giây ở mặt đất chính là một ngày đối với song phương trên trời!
Cứ thế, trong lúc Vương Bảo Nhạc thở dồn thì hào quang đỏ trên bầu trời đột nhiên hóa ra một bàn tay lớn, xuyên qua biển sáng, đột nhiên chộp một cái về phía cung điện của Minh Tông!
“Ngươi dám!”
Minh Khôn Tử quát lên, trong nháy mắt đột nhiên có một mái chèo đột nhiên vươn ra từ trong ánh sáng đen trên không, sau đó phóng lớn lên, chỉ trong nháy mắt đã to đến mức có thể chống được cả trời, đánh thẳng về phía bàn tay đó, nhưng vẫn muộn một chút.
Rõ ràng lần này đối phương có chuẩn bị mà đến, bàn tay kia vừa trảo một cái thì đã có một luồng vong hồn bị hút ra từ trong điện Luân Hồi của Minh Tông!
Đó là hồn của một cô gái đã được vẽ Thi Nhan xong, có thể thấy rõ bộ dạng tuyệt mỹ của cô lúc này đang nhắm mắt say ngủ, nêu như không có bất ngờ diễn ra hôm nay thì vài ngay sau cô sẽ được quy tắc của thiên đạo dẫn dắt, vãng sinh luân hồi, bắt đầu cuộc đời tiếp theo của mình.
Nhưng sự cố này khiến cô bị cưỡng chê kéo ra, tuy nhiên, đúng lúc mái chèo của Minh Khôn Tử tấn công ngăn cản, bàn tay kia không chịu nổi nên bị đánh tan. Làn sóng xung kích do hai bên giao thủ lại ẩn chứa sức mạnh hủy diệt vô cùng đáng sợ, đừng nói là một linh hồn, cho dù là một cường giả Hằng Tinh cảnh cũng không thể chịu nổi.
Vậy nên, luồng vong hồn kia trực tiếp bị dư chấn quét ngang trong ánh mắt của tất cả mọi người, sau đó tan thành mây khói!
Không ai nhìn rõ rốt cuộc là do tộc vị Ương giết hay là do Minh Khôn Tử làm, nhưng dù sao đi nữa thì luồng
vong hồn đó cũng đã hồn phi phách tán, từ nay về sau mãi mãi biến mất giữa thiên địa.
Gió lốc do mái chèo lẫn bàn tay kia giao thủ tạo thành chẳng những phá hủy vong hồn đó mà còn tạo thành lực trùng kích quét ngang cả Minh Tông. Dù có trận pháp bảo vệ nhưng một chiêu đến từ tuyệt thế cường giả của tộc Vị Ương vẫn vô cùng cuồng bạo, đầu óc của tất cả tu sĩ Hành Tinh cảnh đổ xuống đều nổ mạnh.
Vương Bảo Nhạc chỉ là Trúc Cơ đại viên mãn, lúc này chỉ cảm thấy hai tai ù đi, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Không biết bao lâu sau, khi hắn tỉnh lại thì trận giao chiên này đã kết thúc, người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi tỉnh lại chính là bóng lưng của sư tôn Minh Khôn Tử.
Sau khi kiểm tra thân thể của Vương Bảo Nhạc, xác định hắn không sao thì Minh Khôn Tử mới rời đi, nhưng
trước khi đi, ông để ý thấy vẻ chần chừ trong mắt Vương Bảo Nhạc nên nhìn hắn một cái.
“Bảo Nhạc, Minh Tông ta là kẻ thay mặt thiên đạo, dù là quá khứ hay hiện tại thì đây đều là sứ mạng của chúng ta, con phải nhớ kỹ... chúng ta không thể nghịch chuyển sinh tử được!”
Nói xong câu này thì Minh Khôn Tử quay đầu đi xa.
Vương Bảo Nhạc im lặng, trong lòng vô cùng phức tạp, không rõ rốt cuộc là tộc Vị Ương đúng hay là Minh Tông mới đúng nhưng sau khi hắn lần giở tư liệu của Minh Tông thì biết được người đến hôm đó tên Thác Mộc, là một trong chín vị hoàng giả của tộc Vị Ương!
Còn sáu mặt trời màu đỏ kia là sáu vị thần vương dưới trướng của hẳn!
Tu vi của họ đều vượt qua Hằng Tinh, nằm trong cỡ Tinh Vực cảnh, là cường giả đứng đầu trong vũ trụ này,
e là cả Thác Mộc cũng không rõ mình có tổng cộng bao nhiêu cô con gái.
Sau khi thấy những tư liệu này, Vương Bảo Nhạc lập tức im lặng, hắn không rõ chuyện cụ thể ra sao, nhưng hắn biết có lẽ mục đích của vị kia tới đây không phải là vì vong hồn của con gái mình!
Nguyên do cụ thể thì Vương Bảo Nhạc không rõ lắm, cũng không tìm thấy đáp án, nhưng sau khi gặp được cường giả thì hắn lại có lo lắng mãnh liệt về tu vi của mình. Hắn cảm thấy so với những người đó thì mình thật sự quá yếu.
Thê nên, sau khi tỉnh dậy, Vương Bảo Nhạc bắt đầu đắm chìm trong việc tu luyện, đồng thời cũng phát hiện sư huynh của mình đã bế quan, mãi mà không gặp được.
Cho đến một tháng sau, khi Minh Hỏa của Vương Bảo Nhạc chồng đến 37 lần, hôm nay Minh Khôn Tử lại dẫn theo hắn đĩ đến một đại điện tràn
ngập khói đen của Minh Tông.
Bên ngoài đại điện này đầy rẫy khói đen, bên trong cũng thế, chỉ có thể thấy rõ ở giữa đại điện này có một hồ nước khổng lồ. Nước hồ không có màu sắc, nhưng lại có từng đợt hơi nước màu đen bốc lên, đồng thời còn có vô số bọt khí liên tục sủi lên!
Đây chính là Hồn Trì!
Chín đại Minh Tông, mỗi nơi đều có vô số Hồn Trì, đây chỉ là một trong sô đó. Sau khi tất cả vong hồn được đưa đến Minh Tông thì hội tụ ở đây đầu tiên rồi mới tiên vào Hồn Kính để các đệ tử vẽ Thi Nhan, hoặc dẫn đến Luân Hồi đường, hoặc là đến ảo trận vãng sinh. Trải qua ảỉ trận miêu tả lại nhân cách, cuối cùng chờ thiên đạo dẫn vào dòng sông linh hồn để vào cửa vãng sinh.
Ở Hồn Trì này lại có vô số vong hồn quay cuồng trong đó, thi thoảng chúng lại theo bọt nước sủi lên mà giãy giụa muốn leo ra, số đông thì liên
tục ngoi lên mặt nước tạo thành rất nhiều gương mặt.
Nam nữ, già trẻ đều đủ, có cái thì an tường, cái thì tức giận, cái thì khóc lóc, cái lại cười lớn, màu sắc cũng khác nhau, trong đó hơn phân nửa đều cùng màu với nước hồ nhưng vẫn có một phần đen ngòm, như thể cả hồ nước này cũng không cách nào tinh lọc được chúng trong thời gian ngắn.
“Không màu là linh hồn bình thường, màu đen thì ẩn chứa oán niệm sâu đậm, Bảo Nhạc, hãy dùng Dần Hồn chi pháp của con để dẫn ba linh hồn từ trong này ra, độ hóa chúng, biến nó trở thành khí linh trong Minh Khí của con đi!!”
Trong lúc Vương Bảo Nhạc nhìn về phía hồ nước kia thì Minh Khôn Tử lại khoan thai lên tiêng, ánh mắt sâu lẳng nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
‘Khí linh?1
Vương Bảo Nhạc cảm thấy trí nhớ của mình lại mơ hồ.
“Thân là Minh Tử thì cần phải có ba món Minh Khí, theo thứ tự là thuyền, áo đen và mái chèo. Đây là thứ mà mỗi Minh Tử đều phải có, đồng thời con cũng phải tự mình chọn ra khí linh cho nó.”
Minh Khôn Tử nói đển đây thì dừng lại.
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc, nhớ mang máng đúng là có chuyện này nên cũng không nghĩ nhiều nữa mà đặt sự chú ý về phía hồ nước. Sau khi nhìn một lúc thì hắn hít sâu vào, vận chuyển Minh Hỏa, thử triển khai Dần Hồn chi pháp, thất bại sáu lần thì hắn rốt cuộc cũng thành công triển khai Dần Hồn ở lần thứ bảy!
Có một bàn tay hư ảo đột nhiên vươn ra từ trong người hắn, với vào trong hồ nước, kéo ra ba vong hồn!
Một đại hán dữ tợn!
Một đại hán dữ tợn!
Một lão giả âm trầm!
Cuối cùng là một đứa bé trai thoạt nhìn chỉ chừng bảy tám tuổi!
"filepos0010081820">

Bạn cần đăng nhập để bình luận