Tam Thốn nhân Gian

Chương 853

Chương 853Chương 853
MINH PHÁP: HỒI DƯƠNG!
Lời nói của chị đẹp cũng xem như hợp lý, lân này đúng là Vương Bảo Nhạc đã quá tham lam. Tuy nói là vì hắn không muốn tạo hóa mà mình vất vả kiếm được bị lãng phí, nhưng dù là dừng lại ở Linh Tiên sơ kỳ hay Linh Tiên trung kỳ cũng không khiến hắn đau đớn như lúc này.
Dù sao chuyện thả hết toàn bộ đại dương trong linh hồn ra, rót hết vào cơ thể trong thời gian ngắn như vậy cũng đã khiến thân thể Bản Nguyên này của hắn gần như tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Hiện giờ Vương Bảo Nhạc vẫn chưa nổ tung hoàn toàn là nhờ vào lửa hằng tinh và bàn tay Hành Tinh trong cơ thể của hắn,
cùng với Đế Hoàng Khải lẫn đạo kinh cùng nhau trấn áp, nên mới giúp hắn vẫn có thể đứng im ở đó. Nhưng cơn đau đớn trên thân thể vẫn khiến Vương Bảo Nhạc run rẩy từng cơn, chẳng qua điêu duy nhất mà bọn họ có thể làm lúc này chính là liêu mạng ổn định thân thể.
Cũng may, dù là lửa hàng tinh hay bàn tay Hành Tinh kia đều có uy lực không hề tầm thường. Cộng thêm Đế Hoàng Khải siết chặt thân thể của Vương Bảo Nhạc lại như trói buộc, giúp hắn có thời gian thở dốc. Quan trọng nhất vẫn là đạo kinh, ý chí giáng xuống bao phủ toàn thân như mang tới sức mạnh thẫn kỳ cho hắn.
Mọi thứ giúp cho Vương Bảo Nhạc miễn cưỡng ổn định thân thể phần nào trong thời gian ngắn, chỉ là... đạo kinh dù sao cũng không thể duy trì được lâu, chẳng mấy chốc đã bắt đầu tan biến. Nhưng lửa hằng tinh lại tồn tại vĩnh viễn, nên dù áp lực vẫn táng lên thì Vương Bảo Nhạc cũng có thể miễn cưỡng mở mắt ra qua sau thời gian ổn định trước đó.
“Lần này chơi quá trớn rồi...” Vương Bảo Nhạc cười khổ cúi đầu xuống nhìn thân thể của mình. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, lúc này dù là triệt tiêu bất cứ thứ gì trong lửa hằng tinh, bàn tay Hành Tinh kia hay là cả Đế Hoàng Khải thì thân thể của hắn cũng sẽ lập tức nổ tung. Trạng thái hiện tại cũng xem như lấy được thế cân đối.
“Rõ ràng ta đã là Linh Tiên hậu kỳ rồi, nhưng tại sao ta vẫn cảm thấy mình bây giờ cũng giống như một con búp bê sứ, đụng nhẹ là tiêu tùng thế này.”
Vương Bảo Nhạc bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua trăm vạn âm hồn vẫn đang quỳ im ở trước mặt, sau đó lại nhìn v'ê phía mười hai đế vương đang quỳ lạy trong hoàng cung trên bầu trời. Hai mắt của hắn chợt lóe sáng, cuối cùng lại nhìn về phía bộ giáp đại đế ngồi trên long ỷ cuối cùng của hoàng cung.
Sau khi nuốt chửng lão quỷ đời đầu, mặc dù không lấy được trí nhớ của đối phương, cũng không lấy được phần sau của Yểm
Mục quyết. Nhưng Yểm Mục quyết của bản thân Vương Bảo Nhạc vốn đã khác với lúc trước, không còn ý chí của lão quỷ đời đầu nữa. Yểm Mục quyết này đã hoàn toàn thuộc về hắn, nhất là khi nhìn bộ giáp đại đế kia vào lúc này, Vương Bảo Nhạc lại có một cảm giác kỳ lạ... giống như... bộ giáp đó đang phát ra từng đợt cộng minh với công pháp Yểm Mục quyết của hắn vậy.
Sau khi thử cảm ứng loại cộng minh này, Vương Bảo Nhạc bắt đầu nheo mắt lại. Mặc dù lúc này thân thể của hắn đang đau đớn dữ đội, nhưng vẫn miễn cưỡng cất bước đi tới một bước. Tu vi Linh Tiên hậu kỳ trong người hắn đột nhiên tản ra, tuy chỉ bước ra một bước, nhưng ngay sau đó thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đã biến mất ngay tại chỗ. Khi xuất hiện lại... thì hắn đã ở trước bộ giáp đại đế phía sau mười hai vị hoàng đế kia!
Vương Bảo Nhạc im lặng đứng đó nhìn bộ giáp nọ vài giây, sau đó từ từ giơ tay lên nhấn một cái về phía bộ giáp. Đồng thời,
con mắt lớn màu đen sau lưng hắn lại 'âm 'âm xuất hiện.
Theo bàn tay của Vương Bảo Nhạc ấn xuống, con mắt sau lưng hán biến ảo, bộ giáp đại đế trước mặt hắn đột nhiên chấn động. Chỉ trong nháy mắt nó đã phân giải ra, hóa thành mấy trăm phẫn bay thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc. Đầu tiên là chạm vào bàn tay phải đang vươn ra của hắn. Nó bắt đầu bao trùm từ ngón tay, tạo thành một bộ giáp tay màu đen lan dài lên cánh tay rồi đến ngực, sau đó là tay kia và nửa người trên.
Sau đó nó lại tiếp tục lan ra ở cả trên và dưới, một phân men theo cổ của Vương Bảo Nhạc để bao trùm gương mặt của hắn. Phần khác thì lan xuống hai chân. Tất cả đều diễn ra chỉ trong chớp mắt... thân thể Vương Bảo Nhạc run rẩy dữ dội, cảm nhận được dao động của Đế Khải, cũng cảm nhận được pháp hạm đang rung chuyển.
Ngay sau đó, pháp hạm châu chấu lại tách ra khỏi Đế Hoàng Khải, rơi 'âm qua một
bên giống như bộ giáp đại đế kia không thích nó nên ngang nhiên đuổi ra. Sau đó bộ giáp đại đế đã trực tiếp dung hợp cùng Đế Khải gốc.
Loại dung hợp này lại càng phù hợp hơn so với Để Khải và pháp hạm châu chấu, giống như cả hai vốn dĩ chính là nhất thể, không có bất kỳ trở ngại gì. Chúng nó giống như bù đắp chỗ thiếu hụt cho nhau, chỉ trong thời gian ngắn đã vào trạng thái hoàn thành dung nhập toàn bộ.
Một cỗ khí tức còn cuồng bạo hơn cả Đế Hoàng Khải trước kia trực tiếp bộc phát từ trên bộ khôi giáp mới của Vương Bảo Nhạc. Tạo hình của bộ giáp cũng nhanh chóng thay đổi, vô số hoa văn phức tạp xuất hiện, thoạt nhìn giống như hàng nghìn con mắt. Những gai xương trước đó đều rút hết vào trong, nhưng không hề biển mất, chỉ cần Vương Bảo Nhạc muốn là có thể đề chúng xuất hiện ngay lập tức bàng một suy nghĩ.
Màu sắc của nó cũng biến thành đen bóng, cuối cùng... lại có một con mắt đỏ to lớn xuất hiện ngay trên ngực của Vương Bảo Nhạc giữa vô số hoa văn con mắt khác, trông chẳng khác gì muôn sao vây quanh mặt trăng, vô cùng bắt mắt.
Theo sau đó chính là một cỗ sức mạnh và khí thế hoàn toàn phù hợp với phân thân của Vương Bảo Nhạc. Lại có cả Thần Mục quyết hoàn chỉnh là Vương Bảo Nhạc khao khát đã lâu trực tiếp truyền vào trong đầu hắn từ bộ giáp này.
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn, hắn siết chặt nắm tay, đất trời lập tức biến sắc, gió cuồng nổi lên. Tu vi Linh Tiên hậu kỳ trong cơ thể Vương Bảo Nhạc bộc phát, lại được tăng cường nên vượt xa Linh Tiên hậu kỳ, cũng hơn hẳn Linh Tiên đại viên mãn. Mặc dù vẫn không bằng Hành Tinh... nhưng từ trình độ nào đó thì hình như cũng không thua Hành Tinh thật sự!
Điêu này khiến cho tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động mãnh liệt. Hắn vừa thử cảm ứng sự cường đại của bản thân, đồng thời cũng cảm nhận được thân thể sắp sửa nứt vỡ của mình đã trở nên ổn định hơn sau khi bộ giáp mới này xuất hiện.
Giống như không cần lửa hằng tinh và bàn tay Hành Tinh thì Vương Bảo Nhạc vẫn có thể duy trì trạng thái hiện tại. cảm giác này rất mãnh liệt, Vương Bảo Nhạc im lặng một lúc rồi quyết đoán lẫn lượt thu hồi lửa hằng tinh và bàn tay Hành Tinh nọ.
Sau khi thu hồi toàn bộ, mặc dù cảm giác đau đớn toàn thân lại mạnh hơn, nhưng thân thể của Vương Bảo Nhạc vẫn giữ nguyên trạng thái ổn định vừa rồi, đúng như dự đoán của hắn.
“Bộ Đế Hoàng Khải này đúng là không hề tầm thường!!”
“Như vậy thì sẽ cho ta có đủ thời gian để nghĩ cách ổn định cơ thể hoàn toàn. Đồng
thời... sau khi có đủ Thần Mục quyết, ta cũng có thể dựa vào việc giết chóc để tăng tu vi của mình lên vô hạn!!” Trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn, lại cảm nhận được rõ ràng về sự đáng sợ của Thần Mục quyết. Đồng thời hắn lại càng thấy tò mò về lai lịch của Thần Mục quyết thẫn bí này nhiêu hơn.
Nhưng hắn biết rõ chuyện thế này không thể sốt ruột được, cũng không hề hối hận vì trước đó đã giết chết lão quỷ đời đầu. Dù sao bản năng của Vương Bảo Nhạc cũng nói cho hắn biết là không thể tin lão quỷ đời đầu kia được, nên sau khi dằn suy nghĩ này xuống thì hắn lại ngẩng đầu lên nhìn quanh hòng kiểm tra xem trong hoàng lãng này còn bảo bối gì không. Nhưng đúng lúc này...
Ánh mắt của hắn vừa quét qua thì mười hai đế hồn vẫn đang quỳ lạy trên mặt đất đều run lên, tất cả đồng loạt đứng dậy quay dẫu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc. Ngay sau đó lại nhất tề quỳ xuống bái hành lễ với hắn.
Bái kiến đại đế!
Không chỉ riêng bọn họ mà trăm vạn âm hồn đứng ở bên ngoài hoàng cung cũng đồng loạt đứng dậy, xoay người qua đây rồi quỳ lạy Vương Bảo Nhạc, phát ra trám vạn dao động hội tụ, cảnh tượng đúng là kinh thiên động địa.
“Bái kiến đại đế!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, sau đó thử cảm thụ một phen. Đầu tiên hắn xác định mình thật sự vẫn là Vương Bảo Nhạc, việc nuốt chửng lão quỷ đời đầu trước đó thật sự đã xảy ra chứ không phải ảo giác. Sau đó Vương Bảo Nhạc lại nhìn mười hai hoàng đế và trăm vạn âm hồn ở bên ngoài. Hắn đã nhận ra, có lẽ vì mình đã nuốt chửng lão quỷ đời đầu, hoặc có thể vì mình là Minh Tử, mà cũng có thể là do bộ giáp mình đang mặc trên người...
Biết đâu lại là do cả ba nguyên nhân này, hắn chẳng những có thể khống chế trăm vạn âm hồn và mười hai hoàng đế này,
trong nhận thức của đối phương hẳn lại chính là... đại đế của văn minh Thần Mục này!
“Mười hai hoàng đế... mỗi linh hồn đều có thể sánh với Linh Tiên...”
“Trám vạn âm hồn, mặc dù tu vi không phải Linh Tiên, nhưng cũng có sức mạnh Nguyên Anh!!”
Chuyện này khiến cho hô hấp của Vương Bảo Nhạc hỗn loạn, hai mắt lóe sáng, trong lòng hắn đã hiểu rõ đây đây chính là thứ mà lão quỷ đời đầu đã chuẩn bị cho bản thân quật khởi sau khi sống lại.
“Đuổi hồn thì lão quỷ ngươi không bằng ta, nhưng phong hồn hồi dương thì ngươi lại càng không biết, nên trăm vạn âm hồn này đã định trước là sẽ thuộc về ta rồi!” Vương Bảo Nhạc cười lớn, giơ tay phải lên một cái. Lập tức có chừng mười vạn khôi lỗi bay ra từ trong túi trữ vật của hắn. Mặc dù không đủ đáp ứng số lượng trăm vạn âm hồn,
nhưng cũng có thể miễn cưỡng cho chúng dung thân.
Sau đó Vương Bảo Nhạc lại chọn ra mười hai con khôi lỗi cường hãn do mình tự tay luyện chế ra. Mười hai con khôi lỗi này đều là Vương Bảo Nhạc luyện chế ra trong mấy nám gần đây. Chúng vừa xuất hiện thì Vương Bảo Nhạc lập tức bấm niệm pháp quyết, hai mắt phóng ra ánh sáng kỳ ảo. Minh Hỏa cũng lập tức bừng lên cả bên trong lẫn bên ngoài cơ thể Vương Bảo Nhạc, lần lượt huyễn hóa ra từng Minh Văn đã không còn thuộc v'ê thế gian này nữa.
“Minh Pháp... Phong Chính, Hồi Dương!”
"filepos0018199610">

Bạn cần đăng nhập để bình luận