Tam Thốn nhân Gian

Chương 875

Chương 875Chương 875
ĐA MƯU TÚC TRÍ!
ếếlD ảo Nhạc ngươi nói rất đúng. |j Mặc dù ta vẫn chưa tìm hiểu cụ thể ra sao, nhưng ta biết suất của Ván Minh Thần Mục là một ấn ký mà người ngoài không thể nào cướp đoạt được. Nám đó hoàng đế đời đầu của Văn Minh Thần Mục tình cờ có được, chỉ khi hoàng tộc cam tâm tình nguyện thì mới có thể chuyển dời. Với ván minh Tử Kim thì việc giúp đỡ hoàng tộc Thần Mục tiêu diệt ba đại tông môn chỉ là chuyện nhỏ, có thể dễ dàng làm được, nên đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ mà lỡ mất việc lớn, táng thêm nguy cơ cho mình.”
“Cho nên mới có Tân kết minh và hợp tác này.”
Nghe đến đây, lại kết hợp cùng tin tức mà mình đã lấy được trước đó, Vương Bảo Nhạc xem như đã biết rõ hơn phân nửa vì
lý do xảy ra cuộc chiến này. Nhưng nghĩ đến chuyện Văn Minh Thần Mục đã sắp thành vật trong tay của mình sắp sửa bị kẻ khác nẫng tay trên thì Vương Bảo Nhạc lại thấy xoắn xuýt và không cam lòng.
“ván minh Tử Kim có bao nhiêu Hành Tinh?” Vương Bảo Nhạc chần chừ một lúc rồi hỏi tiếp.
“văn minh Tử Kim có tổng cộng nám tông môn, Thiên Linh Tông đứng hàng thứ nám, có ba vị Hành Tinh. Nếu như tính hết thì toàn bộ văn minh Tử Kim có tổng cộng mười tám vị Hành Tinh!” Nhìn ra vẻ không cam lòng của Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng thở dài rồi nói tiếp.
“Dựa theo kế hoạch vốn có thì không cần đến từng nhóm, nhưng chẳng rõ tại sao phe hoàng tộc của Văn Minh Thần Mục lại có chuyện, khiến cánh cổng hàng tinh không thể mở ra một Lân để đại quân của văn minh Tử Klm kéo đến một lượt...” Nói đến đây, Triệu Nhã Mộng lại liếc mắt nhìn
Vương Bảo Nhạc, trong lòng đã có suy đoán và đáp án.
“Do sự cố này nên Thiên Linh Tông bị chỉ định làm nhóm người đổ bộ đầu tiên. Nhiệm vụ của bọn họ không phải một mình hoàn thành chuyện tiêu diệt ba đại tông môn, mà là mở cánh cổng hằng tinh ra một lần nữa cho nhóm thứ hai thuận lợi tới đây. Đồng thời hoàn thành việc tiêu diệt người ở đây và chuẩn bị cho sự kiện tinh vẫn chi địa.”
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Thiên Linh Tông lại rút lui tới bên cạnh hằng tinh sau khi thất thủ ở Chưởng Thiên Hình Tiên Tông và Tử Kim Tân Đạo Môn. Tuy sau khi biết những tin tức này thì Vương Bảo Nhạc cũng hiểu Ván Minh Thần Mục sẽ bị tiêu diệt chắc rồi, nhưng hắn vẫn không cam tâm. Vương Bảo Nhạc cảm thấy, thay vì khoanh tay chịu chết, chi bằng liêu một phen, nói không chừng vẫn còn chuyển cơ.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại hít sâu một hơi.
“Nhã Mộng, trong thời gian này cô tạm thời ở lại chỗ ta đi, chờ giải quyết xong chuyện ở đây, dù kết quả ra sao thì ta cũng sẽ dẫn theo cô quay về Trái Đất!”
Bị Vương Bảo Nhạc bắt đi ngay trong sự chứng kiến của vô số ván minh Tử Kim, Triệu Nhã Mộng cũng hiểu rõ dù mình trở về, có sư tôn che chở thì cũng khó mà giải thích rõ ràng, nên vẫn gật đầu đồng ý. Vương Bảo Nhạc cất bước, mang theo Triệu Nhã Mộng rời khỏi nơi này. Khi hắn xuất hiện lại thì đã ở giữa tinh không, sau khi nhoáng lên một cái nữa thì đã dịch chuyển không gian với tốc độ kinh người, lao thẳng tới Chưởng Thiên tinh.
Cả hai nhanh chóng bay về Chưởng Thiên Hình Tiên Tông, điều đầu tiên Vương Bảo Nhạc làm chính là đưa Triệu Nhã Mộng tới căn cứ của quân đoàn Liệt Mệnh, sau đó thì lập tức đi tới sơn môn của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông.
Thân phận và địa vị của hắn bây giờ đã khác xưa, nay đến đây thì căn bản không cần bẩm báo. Hắn cũng chẳng che giấu dao động thần niệm, vừa tới nơi đã trực tiếp thả thần niệm ra.
“Lão tổ, Long Nam Tử xin bái kiến!” Mặc dù lão tổ Chưởng Thiên đã cho Vương Bảo Nhạc thân phận đủ cao, xưng hô cũng đổi thành đạo hữu, nhưng Vương Bảo Nhạc làm người khéo đưa đẩy, giỏi giao tiếp cùng người khác. Hắn biết rõ, mình không phải Hành Tinh, nếu không để lộ thực lực thì khiêm tốn chẳng ích gì, chỉ khiến người ta xem thường mà thôi. Nhưng nay thực lực của hắn đã được thừa nhận, khiêm tốn vào lúc này sẽ cho người ta cảm giác khác hẳn.
Nên gần như ngay khi hắn thả thần niệm ra thì không trung trước mặt hắn lập tức xuất hiện một dòng xoáy. Nó như một cánh cửa sổ, để lộ thế giới hoa thơm chim hót ở bên trong, có thể thấy bên trong có một hồ nước lớn, bên hồ lại có một tòa Lâu các
nguy nga. Lúc này lão tổ Chưởng Thiên đang ngồi ở đó, mỉm cười gật đầu với Vương Bảo Nhạc xuyên qua dòng xoáy, ông ta vẫn cảm thấy khá hài lòng về hai chữ lão tổ trong miệng Vương Bảo Nhạc, chỉ là sau khi thấy Vương Bảo Nhạc thì sâu trong đáy mắt của ông ta lại có một tia tham lam chợt lóe qua.
“Long Nam Tử đạo hữu đã nhận được truyền âm của lão phu rồi đúng không? Mời!” Lão tổ Chưởng Thiên cố dằn lòng tham của mình xuống, mỉm cười đứng dậy.
Vương Bảo Nhạc cất bước, đi vào trong dòng xoáy. Khi xuất hiện lại thì đã ở bên cạnh lão tổ Chưởng Thiên, vừa hiện ra thì hắn đã ôm quyền cúi đầu.
“Lão tổ, vừa rồi Long Nam Tử đang tu hành nên tới chậm, xin lão tổ tha lỗi.”
“Không sao, Long Nam Tử đạo hữu, Lân này mời ngươi tới là muốn bàn bạc với ngươi một phen. Lão phu nhận được tin tức, Thiên Linh Tông chỉ là nhóm đầu tiên
của văn minh Tử Kim đến lân này. Bây giờ Thiên Linh Tông thoạt nhìn như đã chịu nhục, nhưng bọn họ lại đang tìm cách để hoàng tộc mở lẫn truyền tống thứ hai ra để đại quân tiếp tục tiến đến... chúng ta phải phản kích mới được, còn phải ra tay mới chứ không nền chậm trễ!”
“Hả?” Vương Bảo Nhạc chớp mắt, hắn tới đây vốn là định bụng sẽ nói mấy lời tương tự để lôi kéo đối phương tham gia cuộc chiến, thuận tiện cho kể hoạch tiếp theo của mình. Thật không ngờ lão tổ Chưởng Thiên lại chủ động nói ra như vậy, nên hắn thoáng chần chừ một lúc.
“Long Nam Tử đạo hữu, không biết lão phu có thể hiểu vẻ mặt này của ngươi là định từ bỏ Văn Minh Thăn Mục hay không?” vẻ mặt của lão tổ Chưởng Thiên thoáng cái đã trở nên nghiêm nghị vô cùng, dao động tu vi trên người cũng tản ra, ánh mắt sắc như đao.
Mấy hành động của ông ta khiến Vương Bảo Nhạc càng nghi hoặc hơn nữa, nhưng
hán hiểu rõ những tin tức mình biết được từ chỗ Triệu Nhã Mộng chính là bí mật đối với tu sĩ tầm thường, nhưng không bao gồm tu sĩ Hành Tinh như lão tổ Chưởng Thiên. Nên khi nghe đối phương nói vậy thì Vương Bảo Nhạc chẳng bất ngờ lắm, chẳng qua dù thái độ của đối phương rất đúng ý hắn, nhưng cả quá trình lại có vấn đề.
Nếu như là mình chủ động đề nghị hợp sức rồi đối phương cùng chung suy nghĩ thì mới phù hợp với ý định của hắn, nhưng bây giờ đối phương chủ động đưa ra vấn đề này lại không khỏi khiến Vương Bảo Nhạc sinh ra một vài suy đoán khác. Vì để đổi lấy nhiêu tin tức hơn, nên Vương Bảo Nhạc không về che giấu vẻ nghi hoặc của mình mà để nó lồ lộ ra trên mặt.
Lão tổ Chưởng Thiên nghiêm mặt nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó thở dài.
“Long Nam Tử đạo hữu, ta biết rõ ngươi không phải loại tham sống sợ chết, cũng biết thế lực của văn minh Tử Kim vô cùng
cường đại. Bọn họ là chúa tể của tinh vực thứ mười chín, ta cũng hiểu rõ mặc dù Ván Minh Thần Mục ở xa bọn họ, nhưng kết cục bị tiêu diệt đã là điêu không thể tránh thoát. Nhưng ngươi thật sự muốn trơ mắt nhìn quê nhà của chúng ta bị xâm chiếm, nhìn đồng bào của chúng ta bị nô dịch, bản thân thì chạy trốn đi xa như chó nhà có tang ư? Đây là Văn Minh của chúng ta, là nhà của chúng ta!”
Nghe lão tổ Chưởng Thiên nói vậy, Vương Bảo Nhạc lại ra vẻ ngần ngừ do dự. Theo hán thấy, Văn Minh Thần Mục này lấy cướp bóc là chính, vốn đã là một đám án cướp rồi. Nay án cướp lại mở miệng nói vậy, hắn nghe kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.
“Còn nữa, ngươi cho rằng mình thật sự có thể thoát khỏi nguy hiểm ư? Cho dù chạy thoát khỏi đây đi nữa, ngươi có thể chạy ra khỏi tinh vực thứ mười chín ư? Nếu như không thể làm được, đối mặt với bá chủ của nơi này thì ngươi trốn kiểu gì? Điểm khác biệt duy nhất chính là chết đứng hay
chết quỳ mà thôi. Thay vì chọn cách từ bỏ và trốn tránh để đón chờ cái chết, chi bằng chọn đánh liêu một phen, biết đâu vẫn còn hy vọng. Cho dù thất bại thì cũng không hổ thẹn với bản thân, thà chết trận còn hơn!” Lão tổ Chưởng Thiên nói như chém đinh chặt sắt, thậm chí như còn có khí thế hy sinh vì đại nghĩa của quê hương.
“Ý của lão tổ là?” Vương Bảo Nhạc trầm mặc một lúc rồi cắn răng hỏi.
“Ngăn cản con mắt hằng tinh mở ra lần nữa để kéo dài thời gian truyền tống tới đây của nhóm tu sĩ thứ hai bên vãn minh Tử Kim, đồng thời tìm cơ hội... giết chết tất cả hoàng tộc Thần Mục. Một khi làm được thì chúng ta sẽ chuyển từ bị động thành chủ động, hoàn toàn kéo dài được thời gian viện quân của văn minh Tử Kim kéo đến!”
Vừa nghe xong thì trong lòng Vương Bảo Nhạc chấn động vô cùng, cảm giác kỳ lạ kia lại càng rõ rệt hơn, bởi vì nó giống hệt với kế hoạch của hắn lúc trước.
Kế hoạch của hắn là nếu có thể kéo dài đến khi mình đột phá tu vi, trở thành Hành Tinh thì sẽ nghĩ cách đưa Ván Minh Thần Mục về dung nhập với Văn Minh Trái Đất, khiến cho hằng tinh của Trái Đất dung hợp với hằng tinh ở nơi này, để nó trở thành tồn tại phụ thuộc của Liên Bang. Tuy suy nghĩ này rất ích kỷ, nhưng Vương Bảo Nhạc không quan tâm Văn Minh Thần Mục, hắn chỉ để ý tới Liên Bang mà thôi.
Tuy đây là một hành vi rất mạo hiểm, dễ đưa tới mầm tai vạ như văn minh Tử Kim cho Liên Bang. Nhưng ở trong đạo vực Vị Ương này thì phần lớn phú quý đều phải tranh thủ tìm kiếm giữa nguy hiểm. Hắn tin dù là tổng thống Đoan Mộc Tước hay lão tổ Phiêu Miểu cũng sẽ quyết liêu một phen sau khi cân nhắc kĩ lưỡng.
Thực tế, nếu như Liên Bang thật sự có thể dung hợp và trở thành chủ đạo của Văn Minh Thăn Mục, biến Ván Minh Thần Mục trở thành tồn tại phụ thuộc của nó thì sống chết của tất cả tu sĩ trong đó cũng sẽ bị Liên Bang khống chế do sức ảnh hưởng
của hàng tinh. Như vậy... Liên Bang sẽ giống như án được đồ đại bổ, có thể tăng đẳng cấp của Văn Minh lên, tư chất và tu vi của tất cả mọi người trong đó cũng sẽ được táng cường!
Tuy có nguy hiểm, nhưng không lớn lắm. Vương Bảo Nhạc cũng có một vài lá bài tẩy, có thể tránh cho tai họa xuất hiện.
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là cần phải kéo Chưởng Thiên Hình Tiên Tông và Tử Kim Tân Đạo Môn theo cùng, nhưng bây giờ hắn căn bản không cần kéo, bởi vì đối phương lại cật lực muốn kéo mình theo...
“Điểm khác biệt duy nhất chính là lão tổ Chưởng Thiên này muốn giết tất cả hoàng tộc, còn kế hoạch của ta lại không phải giết, mà là bắt sống!”
"filepos0018635076">

Bạn cần đăng nhập để bình luận