Tam Thốn nhân Gian

Chương 499

Chương 499Chương 499
LÔI TIÊN BIẾN
Theo sắp xếp của Phùng Thu Nhiên, bách tử Liên bang còn chưa kịp trao đổi gì nhiêu thì đã được Phùng Thu Nhiên ra lệnh cho người dẫn đi. Mỗi người được phát cho một bộ đạo bào cùng tới tư liệu v'ê địa đồ của Thương Mang Đạo Cung, sau đó tự mình rời khỏi. Chỉ có Vương Bảo Nhạc là bị giữ lại trong ngọn núi khổng lồ của Thương Mang Đạo Cung. Phùng Thu Nhiên giống như có ý gì khác nên không lập tức định ra nơi ở cho Vương Bảo Nhạc mà bảo đệ tử dưới trướng đưa hắn tới phòng khách của Thương Mang Đạo Cung.
Thương Mang Đạo Cung rất lớn, phòng khách cũng không hề yếu, có điều, bình thường chẳng có mấy người ở, phần lớn chỉ có đệ tử ở ngoài đảo quay về sơn môn thì mới ở lại vài ngày mà thôi.
Thế nên, khi Vương Bảo Nhạc được dẫn tới khu vực phòng khách thì nơi này khá yên tĩnh, thỉnh thoảng mới thấy được vài ba đệ tử của Thương Mang Đạo Cung mà thôi.
Nhưng dù là người dẫn đường cho hắn hay đệ tử Thương Mang Đạo Cung gặp được trong khu vực phòng khách này đều có phẫn ghét bỏ những tu sĩ đến từ Liên bang ở Trái Đất như Vương Bảo Nhạc. Dù không để lộ ra trên mặt nhưng đối với những những đệ tử cả đời chỉ ở trong cổ kiếm đồng xanh này tu luyện chứ không ra ngoài thì trải đời và hiểu biết của Vương Bảo Nhạc, bảo là cáo già thì có lẽ hơi khoa trương, nhưng dù là tâm trí hay khả năng quan sát của hắn đều vượt xa những tu sĩ trong Lông kính này.
Thế nên, cảm giác khinh thường trong lòng họ đều bị Vương Bảo Nhạc thấy rõ.
“Một đám gà con mà thôi, nếu đánh nhau thì một mình ông đây có thể đánh cả chục tên như các ngươi ấy chứ!”
Vương Bảo Nhạc thầm hừ một tiếng, cũng không thèm để ý tới những người này nữa nên sau khi đi tới phòng khách được chỉ định thì hắn lập tức lấy thẻ ngọc có cục vực linh võng mà Đoan Mộc Tước đã cho lúc trước ra để liên lạc với mấy người Trác Nhất Phàm.
Tấm thẻ ngọc cục vực linh võng này rất thẫn kỳ, đúng như những gì Đoan Mộc Tước đã nói, bách tử Liên bang bọn họ có thề dùng được trên cổ kiếm đồng xanh này. Thậm chí, nói đơn giản thì nó có hai tác dụng, một là có thể truyền âm riêng cho một người cố định, tác dụng còn lại giống như trò chuyện nhóm. Lúc Vương Bảo Nhạc mở thẻ ngọc ra thì bên trong đã có không ít người đang nói chuyện với nhau.
Phần lớn đều nói ra hòn đảo mà mình được đưa tới là đâu, có một vài người ở khá xa nên lúc này vẫn còn đang trên đường. Cũng vì mới tới, ai nấy cũng vô cùng căng thẳng và kích động nên buôn dưa với nhau rất hăng say, tin nhắn trôi vèo vèo.
Đồng thời, còn có người đang nghiên cứu cái Thương Mang Công kia, sau đó hét toáng lên giữa nhóm như bị công pháp này làm cho giật mình nên chẳng mấy chốc đã có thêm cả đám nhào vào nghiên cứu công pháp này, cuối cùng, Thương Mang Công lập tức trở thành chủ đề bàn luận chính.
Thấy mọi người bàn về công pháp mới như thế, Vương Bảo Nhạc cũng sốt ruột.
“Ai cũng có công pháp cả rồi, nếu có người nhanh tay truyền tống về thì chẳng phải ta sẽ tụt lại phía sau à!”
“Nhưng truyền tống cần tốn một ngàn chiến công, cũng không biết có kiếm đâu ra một ngàn chiến công hay không... Chắc sẽ không dễ chút nào!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì cũng yên lòng hơn, thầm nghĩ tới Thương Mang pháp các gì đó tìm một bộ công pháp thích hợp với mình.
Nhưng trước đó vẫn còn một chuyện quan trọng hơn càn làm, trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ kiên định, hít sâu một hơi rồi cầm thẻ ngọc lên, nhưng sau đó lại chần chừ một lúc mới truyền âm cho Triệu Nhã Mộng.
“Nhã Mộng, có đó không...”
“Nói!”
Không bao lâu sau, giọng nói của Triệu Nhã Mộng lại vọng ra.
“Ha ha, hôm nay trời đẹp thật đấy... à, mẹ cô là Vực chủ Sao Hỏa à?”
Dù trước đó đã hỏi rồi, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy không dám tin nên hỏi lại lần nữa.
“Sao hả, không được à?”
Triệu Nhã Mộng thản nhiên đáp lại, giọng điệu cũng sắc bén hơn.
Nghe ra giọng điệu của Triệu Nhã Mộng không được tốt nên Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy đau đầu. Thật ra, lúc ở Sao Thủy hắn đã cảm thấy có gì đó không bình thường, nay biết rõ thân phận của đối phương thì hắn lại thấy chột dạ nên hít sâu một hơi, dịu giọng nói.
“Nhã Mộng... Mấy năm nay ta ở Sao Hỏa... Cảm ơn cô nhé!”
Hắn vừa nói xong thì Triệu Nhã Mộng ở bên kia im lặng một lúc như cố làm cho ngữ khí của mình bình thường lại, nhưng lời cô nói ra lại khiến Vương Bảo Nhạc giật thót.
“Ngoại trừ cảm ơn ta, có phải ngươi cũng muốn cảm ơn Lý Uyển Nhi không?”
Nói tới đây, Triệu Nhã Mộng lập tức tắt truyền âm.
“Hả?”
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, hồi lâu sau mới xoa trán thở dài.
Thật ra, ngay khi biết chuyện Vực chủ Sao Hỏa là mẹ của Triệu Nhã Mộng thì tim Vương Bảo Nhạc đã đập thình thịch rồi. Hắn cảm thấy dù chuyện của mình và Lý Uyển Nhi rất kín kẽ nhưng khó mà giấu được Vực chủ Sao Hỏa.
Bây giờ, xem ra là Triệu Nhã Mộng đã biết rồi.
“Nhưng... Mình với Triệu Nhã Mộng chỉ là anh em chí cốt thôi mà! Chẳng lẽ cô ấy... thích Lý Uyển Nhi à?”
Vương Bảo Nhạc cười khổ lắc đầu, sau đó thở dài thườn thượt, chỉ lát sau hắn lại nhớ tới Kim Đa Minh, mắt quắc lên sắc lẻm, cắn răng một cái.
“Kim Đa Minh, ngươi giỏi lắm! Rõ ràng là ngươi đã biết chuyện gì đó rồi, lúc đến căn cứ thí nghiệm lại dám lừa ta. Tiểu tử, ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Vương Bảo Nhạc nói mấy câu xong thì lại xoa trán, cảm thấy chuyện này làm mình hơi bị đau đầu nên dứt khoát gác nó qua một bên không thèm nghĩ nữa. Sau khi điêu chỉnh hô hấp thì Vương Bảo Nhạc đổi sang đạo bào của Thương Mang Đạo Cung, ra khỏi phòng để đi dạo cho khuây khỏa, đồng thời dựa theo chỉ dẫn trên bảng đồ của Thương Mang Đạo Cung để đi tới Thương Mang pháp các.
Thương Mang pháp các được xây dựng ở sau núi, cách cấm địa của Thương Mang Đạo Cung không xa. Vương Bảo Nhạc dựa theo bản đồ trong tay, đón từng cơn gió nóng phả vào mặt, men theo đường núi đi tới trước cửa pháp các.
Pháp các này là một tòa nhà năm góc bốn tàng, trên các góc mái hiên có buộc chuông, phát ra tiếng kêu leng keng giòn giã trong gió. Thanh âm này như có sức mạnh kỳ lạ nào đó, truyền vào tâm thần lại khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy lòng mình yên bình hơn hẳn. Khi tới gần thì tiếng chuông liên tục truyền vào tai, lúc hắn đi tới nơi thì trong lòng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Thần kỳ tới vậy ư?”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, để ý thấy cửa chính của pháp các đã đóng, lại không có người trông coi. Hắn trăm ngâm một lúc thì bước tới trước một đoạn, sau khi hắn tới gằn thì có một đạo linh thức phát ra từ trong tòa nhà này. Nó như quét nhẹ qua người hắn để kiểm chứng thân phận, sau đó cửa chính lại tự động mở ra.
Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy vô cùng bất ngờ và tò mò nên sau khi đi vào pháp các thì hắn tranh thủ ôm quyền cúi đầu với xung quanh.
“Đệ tử Vương Bảo Nhạc, bái kiến tiền bối!”
Nhưng đợi cả buổi trời cũng không có ai đáp lại, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại nhìn, thầm nghĩ chẳng lẽ pháp các này là một món pháp khí, vừa rồi là khí linh đang quét kiểm tra ư?
Dàn nghi hoặc trong lòng xuống, Vương Bảo Nhạc bắt đầu giở xem từng tấm thẻ ngọc được bày trên kệ ở tầng một của pháp các. Những thẻ ngọc này phần lớn đều là công pháp, có giới thiệu sơ bộ và hạn chế, đa phần số đó đều cần một ngàn chiến công mới đổi được, vài cái thì cần nhiêu chiến công hơn.
“Hỗn Nguyên Thông Pháp Công!”
“Kim Thân Đạo!”
“Vân Long Nhất Khí Pháp!”
Vương Bảo Nhạc nhanh chóng cầm lấy từng tấm thẻ ngọc lên xem, càng xem thì càng giật mình kinh hãi. Theo hắn thấy, phẩm chất của bất kỳ công pháp nào trong số những cái cần dùng một ngàn chiến công đề đổi đều có thể so với công pháp hàng đầu của Đạo viện Phiêu Miễu, nhưng đây mới chỉ là tầng thứ nhất của Thương Mang pháp các mà thôi.
Vương Bảo Nhạc hít sâu vài hơi, leo lên tầng hai xem xét, kết cấu không khác tầng một là mấy, cũng có rất nhiều giá bày thẻ ngọc. Nơi này không chỉ có một mình hấn mà còn có ba đệ tử Thương Mang Đạo Cung khác đang chọn công pháp. Bọn họ chỉ nhìn Vương Bảo Nhạc một cái chứ không để ý gì nhiêu.
Công pháp ở nơi này lại khiến cho Vương Bảo Nhạc khiếp sợ hơn nữa. Hắn phát hiện, bất kỳ bộ công pháp nào ở tàng hai này cũng hơn hẳn công pháp hàng đầu của Đạo viện Phiêu Miễu, ở đây lại có mấy trăm bộ công pháp như thế.
Còn có tầng thứ ba và tầng thứ tư nữa...
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc, muốn lên tầng thứ ba xem thử, nhưng vừa bước lên cầu thang thì đã bị một màn sáng dịu ngăn cản. Sau khi đoán sơ thì Vương Bảo Nhạc nhận ra, có thể là quýên hạn của mình không đủ hoặc có yêu cầu riêng đối với tu vi.
“Tiếc thật, không biết có cơ hội lên đó xem thử hay không!”
Vương Bảo Nhạc lắc đàu, sau đó bắt đàu nghiêm túc tìm kiếm và chọn công pháp thích hợp với mình ở tầng thứ hai này. Vương Bảo Nhạc đứng xem qua từng tấm thẻ ngọc rất lâu, nghiên cứu phàn giới thiệu trong đó thật kỹ, cân nhắc rõ ràng xong thì mới qua xem cái tiếp theo.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó mà đã hơn nửa canh giờ, hắn cũng chọn ra được ba bộ công pháp vừa ý, nhưng không quyết định ngay mà tiếp tục cầm một tấm thẻ ngọc khác lên. Ngay khi hắn vừa cầm tấm thẻ ngọc này lên thì trong đầu đột nhiên vang lên tiếng giật mình bật thốt của chị đẹp.
“Sao nó lại ở đây chứ... Bảo Nhạc, chọn nó đi!”
Vương Bảo Nhạc giật mình, cúi đầu nhìn tấm thẻ ngọc trong tay, tên của công pháp được ghi trong đó lập tức xuất hiện trước mắt hắn.
Lôi Tiên Biến!
"filepos0010953319">

Bạn cần đăng nhập để bình luận