Tam Thốn nhân Gian

Chương 791

Chương 791Chương 791
HẠ TÔNG KHIÊU CHIẾN!
Nghe được câu trả lời của Nhạc vương Bảo, chân mày Nhất Niệm Tử thoáng nhíu lại. Tu vi vận chuyển, uy áp Linh Tiên tỏa ra, bắt đầu dung hợp với pháp hạm hình cá lớn dưới chân, tạo thành sự uy hiếp bao phủ cả Liệt Mệnh tinh.
“Bản tọa nghe không rõ, ngươi nghĩ kĩ xem có cần nói lại hay không!”
Uy áp trên người Nhất Niệm Tử thật sự khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy bị uy hiếp. Hơn nữa hắn biết rõ địa vị của quân đoàn Thanh Côn trong Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Sau khi im lặng hồi lâu, Vương Bảo Nhạc bèn trầm giọng nói.
Phát tâm thệ gì?:
“Kể từ bây giờ sẽ nghe lệnh của Thanh Côn, tự nguyện bỏ đi quýên nắm giữ quân đoàn Liệt Mệnh.”
Sau khi Nhất Niệm Tử từ tốn nói ra câu này, hắn cũng không quan tâm Vương Bảo Nhạc như thể nào, tiếp tục đứng trên cá lớn làm bằng đồng xanh và nói.
“Sau khi thuộc về quân đoàn Thanh Côn, Thanh Côn bọn ta sẽ đáp ứng tất cả nhu cầu của Liệt Mệnh. Bên cạnh đó ta cũng sẽ sắp xếp đề một lượng lớn quân đội vào đóng quân. Ngươi cũng phải giao quýên sở hữu quân đoàn ra. Từ nay trở đi ngươi không còn là quân trưởng của quân đoàn Liệt Mệnh nữa, mà là tiểu đội trưởng tiểu đội Liệt Mệnh thuộc quân đoàn Thanh Côn ta. Nhiệm vụ chủ yếu của tiểu đội Liệt Mệnh của ngươi chính là luyện chể pháp khí!”
“Bây giờ, hãy nói cho ta biết lựa chọn của ngươi đi!”
Ta từ chối!
Vương Bảo Nhạc nghe đến đó, cho dù hắn không muốn đắc tội Thanh Côn, nhưng sự bá đạo và cao cao tại thượng kia, cộng thêm câu nói phía sau của đối phương, hắn hiểu được rằng bản thân không còn lựa chọn nào khác, nên buộc phải từ chối lần nữa.
Mà lần này, khi câu trả lời của Vương Bảo Nhạc vang lên, Nhất Niệm Tử cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu xuống nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt lạnh lùng, Vương Bảo Nhạc cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt của hai người như tóe lửa.
Tuy rằng quân đoàn Thanh Côn vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến cho Vương Bảo Nhạc áp lực. Nhưng bây giờ hắn đã không còn là tên lính mới vừa tới văn minh Thần Mục nữa. Nếu hắn vẫn chưa có quân đoàn của riêng mình thì đành chịu, nhưng hắn bây giờ đã có tư cách thành lập quân đoàn rồi, thậm chí còn có cả trụ sở. Dựa theo quy tắc của Chưởng Thiên Tông,
cho dù là quân đoàn Thanh Côn cũng không thể ép buộc hắn được, dù sao... Long Nam Tử bây giờ chẳng những rất có tiếng tám, mà hắn còn là một đại sư luyện khí được lão tổ công nhận.
Ngoài ra, nhờ có Hình Tiên Tráo nên Vương Bảo Nhạc hắn không còn dễ bị cường giả Linh Tiên bắt nạt như trước nữa, nhất là Linh Tiên sơ kỳ... Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình cũng có thể đánh một trận ra trò ấy chứ!
Đương nhiên, nếu như không phải đánh nhau là tốt nhất, Vương Bảo Nhạc cũng lo rằng lão tổ sẽ tiếp tục cảm thấy hứng thú với Hình Tiên Tráo phiên bản mới của mình. Nhưng nếu chỉ vì không muốn để lộ Hình Tiên Tráo phiên bản mới của mình mà nhịn tên Nhất Niệm Tử này thì Vương Bảo Nhạc lại thấy không đáng!
Cho nên lúc này, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại nhìn về phía Nhất Niệm Tử. Hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải đánh nhau với đối phương. Bởi vì hắn hiểu rõ,
tuy rằng nhẫn nhịn có thể tránh khỏi mâu thuẫn, nhưng nêu chạm đến giới hạn của bản thân mà vẫn không dám phản kháng, vậy thì... Đây không phải nhẫn nhịn nữa, mà là hèn nhát!
Sự phản kháng lúc cần thiết cũng là một cách để chứng mình giá trị của bản thân, điêu này cũng phù hợp với kế hoạch đánh bóng danh tiếng của hắn ở ván minh Thần Mục. Bên cạnh đó, theo quan niệm chính của văn minh Thân Mục thì điêu này cũng sẽ được người khác khen ngợi và tán thành.
Chẳng qua mãi hồi lâu sau, cho dù trên Liệt Mệnh tinh vẫn luôn bị bầu không khí ngột ngạt bao trùm, hơn nữa sự ngột ngạt đó cũng bao phủ xung quanh Nhất Niệm Tử và Vương Bảo Nhạc, nhưng cuối cùng... Nhất Niệm Tử vẫn không trực tiếp ra tay.
Tuy hắn biết rõ tên Long Nam Tử trước mắt này vẫn chưa phải Linh Tiên, nhưng giá trị của hắn cũng không khác Linh Tiên là bao. Hơn nữa sau lưng hắn còn có quân
đoàn Báng Phượng rất hùng mạnh gần đây, thậm chí hắn còn có nghe nói rằng ngay cả Hứa tồng quản cũng rất coi trọng tên Long Nam Tử này.
Những điêu này chính là nguyên nhân khiến cho hắn kiêng kị, còn thực lực cá nhân của Vương Bảo Nhạc hắn lại không lo cho lắm. Trong mắt Nhất Niệm Tử, Vương Bảo Nhạc chẳng qua cũng chỉ là một tên Thông Thần mà thôi.
Cho nên... Mặc dù khá kiêng kỵ bối cảnh sau lưng Vương Bảo Nhạc, nhưng Nhất Niệm Tử không cho rằng Vương Bảo Nhạc có tư cách từ chối quân đoàn Thanh Côn, và hắn cũng không có thực lực để thừa nhận cái giá của việc từ chối.
Nhất Niệm Tử cho rằng chỉ càn không được lão tổ che chở nữa thì nhất định phải dạy dỗ Vương Bảo Nhạc một trận ra trò, cho hắn biết rằng lựa chọn của mình sai Lâm cỡ nào.
Thế là sau khi nhìn chằm chằm một hồi, Nhất Niệm Tử mới lạnh lùng nói.
“Ngươi tự sắp xếp cho tốt đi.”
Nói xong, hắn ta quay người lại phất tay áo. Một làn sương mù cuốn lên ngút trời, thân ảnh của hắn cũng biến mất khỏi Liệt Mệnh tinh.
Lời nói và sự rời đi của hắn chính là lời cảnh cáo tốt nhất, Vương Bảo Nhạc hiểu rõ, trong tương lai sẽ có hàng loạt bài giáo huấn chờ đợi bản thân.
“Quân đoàn Thanh Côn này đúng là bá đạo, phụ thuộc thì cũng thôi đi. Đã vậy còn bắt ta giao quýên nắm giữ ra... Nếu thế thì quân đoàn này sẽ không liên quan gì tới ta nữa, như vậy ta cũng khỏi mơ tới việc nhờ vào đó để làm bản thân tiến bộ hơn, từ đó lấy được truyền thừa của Vạn Yểm Chi Mục nữa rồi.”
Nhìn bóng dáng của Nhất Niệm Tử rời đi, Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ như thế, nên
sau một hồi lặng im, hắn bắt đầu truýên đạt nhiêu mệnh lệnh cho những khôi lỗi kia hơn.
Lúc này có gió từ phương xa thổi đến, mái tóc dài và quẫn áo của Vương Bảo Nhạc phất phơ theo gió. Hắn cảm nhận được những khôi lỗi của mình đang điên cuồng luyện chế chiến hạm, Vương Bảo Nhạc hiểu rằng, có lẽ không bao lâu nữa, trên Liệt Mệnh tinh này sẽ xuất hiện một cơn lốc còn lớn hơn nữa.
“Không biết quân đoàn Thanh Côn sẽ dùng cách gì để cảnh cáo ta đây...”
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau một hồi suy nghĩ, trong lòng hắn đã có vài suy đoán.
“Bởi vì quân đoàn của ta vừa mới thành lập, nên không có quân đoàn nào trong thượng tông xếp hạng thấp hơn ta cả. Do đó cảnh cáo mà Thanh Côn dành cho ta, thứ nhất là sự chèn ép đến từ bề trên, giống như giao nhiệm vụ phái ta đi xa vậy,
còn thứ hai chính là... khiêu chiến đến từ hạ tông chăng?”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên chấn động. Nhưng hắn hiểu rõ, cảnh cáo đến từ Thanh Côn, cho dù là bị hạ tông khiêu chiến cũng không thể xem thường.
Mà cơn bão này... Xuất hiện còn nhanh hơn dự đoán của Vương Bảo Nhạc, vào ngày thứ ba sau khi Nhất Niệm Tử rời đi, một thông báo đến từ Chưởng Thiên Hình Tiên Tông truyền vào trong thẻ ngọc tông môn của Vương Bảo Nhạc!
“Quân đoàn Địa Vân thuộc hạ tông Địa Vân Tông, nay được sự bảo đảm của quân đoàn Thanh Côn, xin khiêu chiến quân đoàn Liệt Mệnh của thượng tông. Lời khiêu chiến này đã được Chưởng Thiên Tông đồng ý và thông qua, ba canh giờ sau sẽ bắt đầu, thời gian khiêu chiến là một canh giờ!”
“Quả nhiên là khiêu chiến đến từ hạ tông!”
Ánh mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, hắn biết
trận chiến này mình nhất định không thể thua, nếu như thua... Hắn sẽ mất đi tư cách quân đoàn của thượng tông, mọi cố gắng trước đó đều sẽ trở thành công cốc.
Cũng may, tuy thời gian ba canh giờ khá ngắn ngủi, nhưng nhờ có nguồn tài nguyên sung túc, nên những chiến hạm tự bạo của Vương Bảo Nhạc cũng đã ra lò được mấy trám chiếc. Hơn nữa chúng đều được chế tạo dựa theo nguyên lý của Hình Tiên Tráo phiên bản cũ, sẽ có một lực phản chấn nhất định, điều này khiến hắn nắm chắc phần nào. Quan trọng nhất chính là... Vương Bảo Nhạc không nghĩ rằng đối phương sẽ phái Linh Tiên ra trong trận chiến này!
“Tối đa chỉ là Giả Tiên mà thôi... Hơn nữa tất nhiên chúng cũng sẽ chuẩn bị một số thủ đoạn để đối phó Hình Tiên Tráo của ta.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, lập tức truýên lệnh cho những khôi lỗi kia. Trước đó hắn đã chuẩn bị sẵn, nên cho dù chỉ có
ba canh giờ thôi, nhưng mọi việc đều đâu vào đấy cả. Chỉ lát sau, từng chiếc chiến hạm tự bạo đều vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Hơn nữa chỉ có khoảng một trám chiếc là đang bay ở xung quanh mà thôi, những chiếc còn lại đều bị Vương Bảo Nhạc giấu đi hết rồi. Chỉ tiếc rằng ba canh giờ thật sự quá ít, ít đến mức hắn còn nhiêu thủ đoạn vẫn chưa kịp chuẩn bị, ví dụ như các loại trận pháp ở nơi đóng quân đều không đủ thời gian để bố trí, hơn nữa tài nguyên cũng có chỗ thiếu hụt.
“Nói đi nói lại thì vẫn là do nghèo...”
Vương Bảo Nhạc thở dài, sau một hồi ngẫm nghĩ, hán vẫn quyết định truyền âm cho Lăng u Tiên Tử. Vương Bảo Nhạc không để cô trực tiếp tham gia trận chiến này, mà hắn chỉ muốn táng thêm một lớp đảm bảo cho mình mà thôi. Lỡ như trận chiến này thật sự đi đến mức hắn không thể chấp nhận được nữa, hắn mong rằng Láng Ư Tiên Tử có thể giúp đỡ hắn.
Đối với yêu cầu của Vương Bảo Nhạc, Láng u Tiên Tử lập tức đồng ý không chút do dự. Đồng thời cô cũng bát đàu sắp xếp, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không kỳ vọng gì quá lớn, dù sao... Trước khi quân đoàn Thanh Côn ra tay, bọn họ nhất định đã chuẩn bị kĩ càng. Tuy rằng Thanh Côn không thể trực tiếp tham gia, nhưng việc ngán cản không cho quân đoàn Báng Phượng đến cứu viện cũng không khó khán gì.
“Nhưng... Muốn cảnh cáo ta cũng không phải dễ dàng vậy đâu, ta lại khá mong chờ... Không biết ta sẽ lấy được bồi thường gì từ quân đoàn đó đây!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, sau khi hít sâu một hơi thì ngẩng đàu nhìn lên bầu trời, lặng lẽ chờ đợi.
Ba canh giờ trôi qua rất nhanh, ngay khi đến thời gian khiêu chiến, bầu trời bỗng nhiên truyền ra âm thanh như sấm rền. Một vết nứt khổng lồ trên hư không trực tiếp xuất hiện bên ngoài Liệt Mệnh tinh.
Đầu tiên là một luồng sáng chói mắt bắn ra từ vết nứt, sau đó nó trực tiếp nổ tung trên bầu trời Liệt Mệnh tinh, tạo thành một cái lưới ánh sáng chói lóa. Chỉ nháy mắt đã bao trùm toàn bộ Liệt Mệnh tinh, theo đó chính là một giọng nói trầm thấp vang vọng khắp nơi.
“Phong tỏa sức mạnh Tình Tiên ở nơi đây!”
Trong nháy mắt, những chiếc chiến hạm xung quanh Vương Bảo Nhạc lập tức bị phong tỏa, nguyên lý phản chấn của Hình Tiên Tráo trên chiến hạm do Vương Bảo Nhạc sáng tạo hoàn toàn mất hiệu lực!
Cùng lúc đó, có từng chiếc chiến hạm màu xanh gào thét bay ra trong vết nứt kia bắt đầu!
Khiêu chiến, bắt đầu!
"filepos0016944714">

Bạn cần đăng nhập để bình luận