Tam Thốn nhân Gian

Chương 626

Chương 626Chương 626
MỘ ĐẠO TỬ
Rõ ràng quá trình dung hợp không hề thuận lợi. Suy cho cùng, sự dung hợp một cách qua loa này không phải nhận chủ thật sự, khó có thể xử lý được cánh tay gãy này đến độ hoàn hảo. Chẳng qua là với tạo nghệ Pháp Binh của Vương Bảo Nhạc, hắn hiểu rõ bản thân thần binh rất khó nhận chủ, càng không nói cánh tay gãy này.
Có lẽ, trừ khi là chủ nhân thật sự của nó, bằng không người khác căn bản khó mà có thể khiến nó cam tâm tình nguyện. Nhưng điêu Vương Bảo Nhạc muốn cũng không phải sự đồng ý của cánh tay gãy này, hắn chỉ muốn điêu khiển nó mà thôi.
Mà lúc trước việc hắn cảm thấy nan giải là sự hao tổn và phản phệ khi điêu khiển vật này, do đó hắn mới nghĩ tới việc dung nhập nó vào trong Chúc Đoạt Đế Khải. Như vậy
thứ cần thiết để điêu khiển vật này chính là sức mạnh của chính Chúc Đoạt Đế Khải, còn sự phản phệ của nó sẽ rơi lên trên người Chúc Đoạt Đế Khải.
Như vậy, ở một mức độ nào đó sẽ giúp Vương Bảo Nhạc có khả năng điều khiển vật này, đồng thời cũng giúp bản thân tránh bị hao tổn ở mức độ cao nhất. Sự thực ở điềm này, suy nghĩ và cách làm của Vương Bảo Nhạc cũng xem như là đã được thực hiện thành công.
Mặc khoảng cách tới sự hoàn hảo vẫn còn rất lớn, nhưng Vương Bảo Nhạc đã rất hài lòng rồi. Nhất là hắn phát hiện ra, theo sự dung hợp của cánh tay này, kinh mạch và sợi tơ trắng trong Chúc Đoạt Đế Khải của mình đều nhanh chóng chui vào trong đó, khiến cho bề ngoài của nó có vẻ giống như thật sự thuộc về cánh tay Đế Khải của mình. Nhưng cũng chính sau khi có mối liên kết chặt chẽ như vậy, hắn lại cảm nhận được một luồng ý chí đang ngủ say tồn tại trong cánh tay này.
Ý chí này rõ ràng chính là khí linh, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà đối phương vẫn ngủ say, không hề phát hiện ra sự xâm nhập từ Chúc Đoạt Đế Khải của Vương Bảo Nhạc.
“Nhưng chỉ căn ý chí này còn tồn tại, mình sẽ không có cách nào thật sự khiến cánh tay gãy này thuộc về mình... Việc này không vội, đợi mình đột phá được Kết Đan, bước vào Nguyên Anh, xem có cách gì để xua tan nó hay không.” Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, cúi đầu nhìn cánh tay phải của Đế Khải, trên mặt nở nụ cười.
Toàn thân hắn lúc này là Chúc Đoạt Đế Khải, những vị trí khác đều là hình dáng do kinh mạch màu máu tạo thành. Duy chỉ có chỗ cánh tay phải, mặc dù khô héo, nhưng lại hoàn chỉnh, mang đến cho người ta một cảm giác kỳ lạ. Vương Bảo Nhạc lúc này hít sâu một hơi, không để ý tới đại thụ đã bị màn dung hợp của hắn làm chấn động, chợt vận chuyển tu vi trong cơ thể, dẫn động toàn bộ cơ thể của Chúc Đoạt Đế
Khải, khiến cho Chúc Đoạt Đế Khải trong nháy mắt bộc phát huyết quang màu đỏ.
Sát khí 'âm 'âm tản ra, một luông chấn động tu vi cường hãn vượt qua bản thể Vương Bảo Nhạc theo nó bộc phát ra ngoài, truyền đi khắp nơi. Mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên tia sáng lạ, hắn rót toàn bộ linh lực của Chúc Đoạt Đế Khải vào trong tay phải của Đế Khải, tránh được ý chí đang ngủ say của chính cánh tay gãy này, mượn sự trợ giúp của kinh mạch và sự dẫn động của sợi xương trắng. Mọi thứ... khiến cho tay phải Đế Khải của Vương Bảo Nhạc nhanh chóng rung động. Tiếp theo... một cảm giác giống như cánh tay của chính mình hiện lên trong tâm thân của Vương Bảo Nhạc.
Theo sự truyền tải suy nghĩ của hắn, tay phải của Chúc Đoạt Đế Khải trong ánh mắt khó tin của đại thụ đột nhiên nắm chặt lại.
Theo đó, một luồng sức mạnh cuồn cuộn kinh thiên động địa 'âm 'âm bộc phát ra khỏi người Vương Bảo Nhạc, khiến cho bầu
trời biến đổi, gió mây cuốn ngược, biển lửa ở khắp nơi đều nổ vang.
Khí tức này quá mạnh, ngay cả bản thân Vương Bảo Nhạc sau khi cảm nhận cũng thoáng run rẩy. Nói chính xác thì không phải khí tức này đến từ bản thân Vương Bảo Nhạc, mà đến từ tay phải của Chúc Đoạt Đế Khải. Nhưng Vương Bảo Nhạc đã nhanh chóng bình tĩnh lại, trong mắt ánh lên sự vui mừng, trong lòng mặc dù lấy làm tiếc vì việc vật này không hoàn toàn thuộc về mình, nhưng cũng không để ý lắm.
“Chỉ cần mình có thể sử dụng là được rồi. Hơn nữa, vật đã ở trong tay mình, còn chạy được chắc?”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc cực kì kích động, hắn cảm nhận gió lốc ở xung quanh, lĩnh hội một luồng sức mạnh bộc phát cường hãn đến cực hạn đang nổi lên trong tay phải của mình, như thể có thể phá vỡ mọi thứ ngay khi bùng nổ.
cảm giác này khiến Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn, hắn mơ hồ có sự phán đoán, nếu như lại gặp Tôn Hải, cán bản không cần ra tay một cách phiên phức như lúc trước, chỉ cần một quyền nhẹ nhàng là có thể dễ như trở bàn tay kết thúc tất cả.
Sau cùng, Vương Bảo Nhạc không đánh ra một quýên này, bởi vì mới chỉ tích lũy sức mạnh, khắp nơi đã bị chấn động rồi. Đại thụ đứng ở phía xa cơ thể không ngừng run rẩy, tu vi bị áp chế mạnh, trong đầu ong ong, chỉ cảm thấy tay phải nắm giữ sức mạnh đáng sợ của Vương Bảo Nhạc có thể khiển mình hình thần câu diệt ngay lập tức.
Cảm giác kính sợ trong lòng đại thụ lại càng mãnh liệt hơn so với mọi khi. Hắn đang run rẩy, mắt Vương Bảo Nhạc chợt lóe lên, quay đầu nhìn về phía đại thụ, giọng nói âm u lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
“Lây hàng giấu riêng của ngươi ra đây!”
Khi Vương Bảo Nhạc nói ra lời này, da đầu của đại thụ như muốn nổ tung, cảm giác căng thằng và sự do dự giữa được và mẩt như muốn nổ tung, cảm giác bất an còn mãnh liệt hơn so với vừa rồi, khiến hắn không chút do dự lấy toàn bộ túi trữ vật của mình ra. Thậm chí, hắn còn cởi cả quần áo, ý bảo trên người mình không còn bất kỳ tư tàng gì nữa, vội vàng cất lời.
“Trưởng lão, ti chức không dám giấu giếm gì. Túi trữ vật ở ngay đây, ngài có thể kiểm tra. Hễ có bất kỳ thứ gì, ti chức nguyện chết để đền tội!”
Vương Bảo Nhạc mặt không cảm xúc giơ tay phải của Chúc Đoạt Đế Khải lên hư không túm một phát, những túi trữ vật kia lập tức bay tới. Sau khi kiểm tra từng cái một, xác định không có vật dấu riêng, trên mặt hắn vẫn không lộ ra biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đại thụ, uy áp bên tay phải lại bộc phát khiến cho tâm thần đại thụ chấn động mạnh, rồi mới chậm rãi cất lời.
“Nói đúng sự thật tất cả những gì ngươi nhìn thấy ở trong ngôi mộ kia cho ta nghe!”
Tâm thần của đại thụ bị khiếp sợ, lúc này hắn vô cùng kinh hãi, chỉ sợ Vương Bảo Nhạc không tin, không dám giấu giếm bẩt cứ điều gì, vội vàng lên tiếng.
“Thưa trưởng lão, phía dưới ngôi mộ đó có địa cung. Nhưng sương mù màu xanh quá dày, ti chức không thể đến gân, cánh tay gãy này là khu vực giới hạn mà ti chức có thể chạm vào nên mới được lấy nó ra, còn về việc bên trong có gì, ti chức thật sự không biết.”
“Thậm chí ti chức đã nghĩ tới việc sau khi đi vào sẽ dùng chức năng ghi hình của nhẫn truýên âm để ghi lại tất cả, nhưng ở đó không thể mở...”
Đại thụ nói đển đây, lo lắng Vương Bảo Nhạc sẽ nghi ngờ, trong sự nôn nóng hắn cẩn thận nhớ lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng cất lời một lần nữa.
“vẫn còn nữa, ti chức ở phía dưới đã nhìn thấy một tấm bia đá, nhưng do sương mù quá dày đặc nên không nhìn rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ba chữ, Trần đạo tử... sở dĩ ti chức có thể đọc hiểu được là vì trước khi đển Thương Mang Đạo Cung, nhóm bách tử thứ ba đã đặc biệt học qua ngôn ngữ và văn tự của Thương Mang Đạo Cung.”
Đại thụ nôn nóng cất lời, lời hắn nói đúng là sự thật, không hề giấu giếm. Lúc này khi nói xong, hắn vừa khổ tâm vừa lo lắng quan sát Vương Bảo Nhạc một cách cẩn thận, có cảm giác cáng thẳng mãnh liệt.
Còn Vương Bảo Nhạc lúc này sau nghi nghe được ba chữ Trần đạo tử thì thoáng ngây người, ngay sau đó đồng tử đột nhiên co lại, trong đầu ong ong, như có thiên lôi đánh ngay đỉnh đầu. Cũng may mọi thứ có Chúc Đoạt Để Khải che giấu nên đại thụ không thể nhận ra, nếu không, với tâm trí của đại thụ, sợ là sẽ xuất hiện không ít liên tưởng.
Hiện tại mặc dù đại thụ không biết những thứ này, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc, sự chấn động trong lời nói của đại thụ có thể nói là rất lớn. Đại thụ thực sự không biết ba chữ này, còn Vương Bảo Nhạc sau khi nghe thấy nó, trong đầu lập tức hiện ra một danh xưng.
“Vô Trần đạo tử...”
Vương Bảo Nhạc lẩm bẩm, cúi đầu nhìn về phía tay phải Chúc Đoạt Đế Khải của mình, một cảm giác khó tin và không thể tưởng tượng nổi hiện lên trong tâm thăn hắn.
“Mẹ kiếp... Không phải là ta đã trộm mộ kiếp trước của Lý Vô Trân đấy chứ...”
Ý nghĩ này khiến bản thân Vương Bảo Nhạc cảm thấy kinh hãi, thậm chí trên đường dẫn đại thụ rời khỏi khu vực này và bay về phía Thương Mang Đạo Cung, suy nghĩ của hắn không hề đứt đoạn, càng nghĩ càng thấy đau đàu.
“Chẳng lẽ cánh tay này chính là thân xác kiếp trước của Lý Vô Trần? Nếu thật sự là như vậy, kiếp trước của Lý Vô Trần cường đại biết bao...”
Vương Bảo Nhạc lập tức buồn phiên, lúc trước vốn dĩ hai người đã có chút mâu thuẫn, cộng thêm chuyện đào mộ này, sự thù hằn giữa hai bên... sẽ lại càng lớn hơn, nhưng lại không thể từ bỏ. Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc trở nên xoắn xuýt. Hắn cũng không thể nảy sinh sát cơ với Lý Vô Trần, một mặt là do Phùng Thu Nhiên đã biết thân phận của Lý Vô Trần, một mặt là do bọn họ vẫn chưa đến mức nhất định phải giết nhau. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cảm thấy, nếu như thật sự đánh nhau, nói rằng một đạo tử chuyển thế như đối phương không có một số thủ đoạn bí hiểm để bảo vệ tính mạng, Vương Bảo Nhạc sẽ không tin.
Xác suất cao là ngay cả bản thân Lý Vô Trần trước khi lấy lại ký ức của kiếp trước cũng không biết đến những thủ đoạn này,
mà điêu này cũng chính là điểm đáng sợ.
“Chuyện này phiền quá đi mất. Nếu muốn có cách gia táng sự đảm bảo, khiến Lý Vô Trần này cho dù có khôi phục trí nhớ cũng không thể làm gì mình...”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc liên tục thở dài, cũng không có tâm trạng để ý tới đại thụ, vừa suy nghĩ tìm cách, vừa bay về phía Thương Mang Đạo Cung. Đại thụ trên đường đi theo phía sau cũng thở dài, cũng có suy nghĩ giống như Vương Bảo Nhạc. Hắn đang nghĩ ở Thương Mang Đạo Cung này quá nguy hiểm, cần phải gia tăng thêm sự đảm bảo cho mình, để Vương Bảo Nhạc không dễ dàng nảy sinh ý nghĩ qua cầu rút ván với mình.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, đại thụ đột nhiên nhớ tới một số tin đồn mình đã từng nghe nói đến giữa Vương Bảo Nhạc khi ở Sao Hỏa với con gái Lý Uyển Nhi của Nghị viên trưởng. Thế là hắn lập tức nghĩ ra cách, cẩn thận cất lời sau lưng Vương Bảo Nhạc.
“Trưởng lão, trong hai năm ngài tới Thương Mang Đạo Cung, ti chức ở Sao Hỏa có thu nhận một cô con gái nuôi. Con bé đặc biệt sùng bái đại nhân, không biết vào lãn tới khi Liên bang táng người tới, đại nhân có thể bảo con bé tới đây, đi theo hầu hạ ngài hay không?”
"filepos0013517708">

Bạn cần đăng nhập để bình luận