Tam Thốn nhân Gian

Chương 233

Chương 233Chương 233
TRÁC NHẤT TIÊN TA CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG XIN LỖI!
Trong mắt Trác Nhất Tiên, dường như toàn bộ quảng trường đều đã biến mất. Thứ xuất hiện trước mắt hắn chỉ có một lốc xoáy khổng lồ. Nó như muốn xé rách tất thảy, cho dù hắn đã dung hợp được lưỡng thế chi thân, có thể miễn cưỡng đánh một trận với Trúc Cơ, nhưng đối mặt với đòn tấn công của Vương Bảo Nhạc, hắn lại không thể nào chống đỡ nổi.
Mặt mày tái đi, Trác Nhất Tiên cảm thấy đến việc hít thở cũng trở nên khó khán, dốc toàn lực chống cự nhưng theo nắm đấm của Vương Bảo Nhạc đánh tới, lốc xoáy kia cũng 'âm 'âm lao đến, gàn như chỉ trong nháy mắt đã khiến cho toàn thân
Trác Nhất Tiên đau đớn dữ dội như sắp sửa bị xé rách đến nơi.
Ngay khi Trác Nhất Tiên run rẩy, không cách nào chống đỡ nổi thì đột nhiên có một nam tử trung niên vọt ra từ sau lưng hắn. Người này thân mặc trường bào, tóc dài tung bay, trên mặt có một số vết nám đen khiến hắn trông có vẻ vô cùng âm trầm. Hắn cất bước đi tới, khí thế trên người cũng đột nhiên bộc phát.
Từ một kẻ bình thường không có gì thu hút, nháy mát khí thế đã kéo lên đến Trúc Cơ sơ kỳ, đi thẳng đến bên cạnh Trác Nhất Tiên kéo hắn ra sau lưng, tay trái bấm pháp quyết bắn một cái về phía Vương Bảo Nhạc.
“Cút!”
Nam tử trung niên nọ hừ lạnh một tiếng, khi hắn giơ tay phải lên thì có một bàn tay khổng lồ bằng khói đen xuất hiện, thay Trác Nhất Tiên giao thủ với Vương Bảo Nhạc.
Từ khi Trác Nhất Tiên sắp sửa rơi vào tuyệt cảnh đến lúc thân ảnh quỷ dị này xuất hiện triển khai bàn tay bằng khói đen kia đều chỉ diễn ra trong chớp mắt. Ngay khi nam tử trung niên này xuất hiện, tiếng nổ mạnh bỗng trỗi dậy liên hồi, vang khắp bốn phương. Toàn thân Vương Bảo Nhạc run lên, chân liên tục lùi về sau, hô hấp trở nên dồn dập hơn nhưng hắn không hề phun máu hay gì cả. Sau khi được Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm bước lên đỡ lấy thì hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào gã nam tử trung niên nọ.
Nam tử trung niên kia thì thoáng nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng bàn tay phải của hắn đã run nhè nhẹ, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Phải biết rằng, hắn chính là tu sĩ Trúc Cơ, tùy ý ra tay cũng có thể bộc phát sức mạnh mà Chân Tức khó có thể chống đỡ nổi. Nếu đổi lại là kẻ khác thì nhất định sẽ bị trọng thương hộc máu khi đối mặt với một đòn vừa rồi của hắn nhưng Vương Bảo Nhạc thì chỉ lùi lại có vài bước mà thôi, thậm chí,
thoạt nhìn có vẻ không hề bị thương gì. Điều này lập tức khiến cho nam tử trung niên kia lấy làm kinh hãi. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải Chân Tức mạnh tới cỡ này, nhất là sức mạnh của Vương Bảo Nhạc thậm chí còn khiến hắn sinh lòng kiêng kị.
Ngay cả Trác Nhất Tiên đứng bên cạnh hắn lúc này cũng tái mặt. Dù được vị hộ đạo giả này cứu nhưng Toái Tinh Bạo của Vương Bảo Nhạc khi nãy vẫn khiến hắn bị thương, miệng rỉ máu tươi.
Ở trước mặt bao nhiêu người, trong tình huống có hộ đạo giả cứu giúp mà vẫn bị thương, tất cả khiến cho Trác Nhất Tiên thấy mặt mày nóng ran, đôi mắt đỏ ngầu, tức giận gầm lên.
“Chu cung phụng, bắt tên đó lại cho ta!”
Đám người xung quanh thấy thế thì lập tức lùi lại, chừa ra một khoảng trống rộng rãi hơn. Ngoại trừ đám người bách tử như Lý Di biết kha khá về thực lực của Vương Bảo Nhạc ra thì những kẻ khác như Lý Tú lại là
lần đầu tiên thấy hắn ra tay. Trong lòng ai nẩy đều dậy sóng, có ẩn tượng sâu sắc về thân thể khủng bố của Vương Bảo Nhạc.
Cùng lúc đó, Lâm Hữu đứng ở chỗ cao trong nội xá cũng đang quan sát trận chiến này nhưng ánh mắt của ông vẫn nhìn về phía Lâm Thiên Hạo.
“Đại nhân, có cần ta ra mặt ngăn cản hay không?”
Lão giả đứng sau lưng Lâm Hữu thấp giọng hỏi.
“Không cần đâu, ta muốn xem Hạo Nhi sẽ giải quyết chuyện này ra sao.”
Lâm Hữu lắc đầu, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía Lâm Thiên Hạo, thấy vẻ chân chừ như rất đỗi khó xử trên mặt hắn, trong mắt ông dân trở nên thất vọng.
“Dù nó giúp ai thì ta cũng sẽ ủng hộ... Nhưng đây là nhà của nó, nó là chủ nhân mà cứ đứng im ở đó, không hề tỏ rõ lập trường. Thoạt nhìn thì có vẻ đây là lựa chọn chính xác nhưng thực tế lại là sai Lâm
lớn nhất!
Lâm Hữu thở dài, không khỏi so sánh Lâm Thiên Hạo với Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Tiên, trong lòng lại càng thấy thất vọng nhiều hơn.
Theo ông thấy, dù không thể cường thế bằng Vương Bảo Nhạc nhưng làm như Trác Nhất Tiên cũng được.
Trong lúc Lâm Hữu thở dài thì Lâm Thiên Hạo vẫn còn đang chần chừ, lúc Trác Nhất Tiên mở miệng thì nam tử trung niên bên cạnh hắn ta nhíu mày nhưng không hề chần chừ, muốn bước lên chấp hành mệnh lệnh của hắn ta.
Cùng lúc đó, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng đều đanh mặt lại, bước lên kế bên Vương Bảo Nhạc muốn hợp sức với hắn, nhưng đúng lúc này Vương Bảo Nhạc lại giơ tay ra ngăn cản Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng. Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vẻ kiêu ngạo.
“Các ngươi đừng ra tay! Hôm nay, Vương Bảo Nhạc ta muốn dựa vào chính bản lĩnh của mình để đấu một trận. Trúc Cơ thì đã sao chứ? Trong từ điển của Vương Bảo Nhạc ta không hề có chữ sợ hãi!”
“Tiểu Kim!!”
Vương Bảo Nhạc đột nhiên kêu to, vượn Kim Cương đang chơi với con rối ở đằng xa nghe thấy tiếng gọi chợt ngẩng phắt đầu dậy, ngửa mặt gào lên một tiếng, đứng thẳng người lên giẫm mạnh xuống đất khiến đại địa rung chuyển. Thân hình khổng lồ của nó nhảy vọt lên như một ngọn núi nhỏ, ầm một tiếng đã đáp xuống bên cạnh Vương Bảo Nhạc.
Khôi giáp bằng kim loại, bộ lông đen nhánh, thân thể to lớn cùng với vẻ mặt hung tàn khiến nó vừa xuất hiện đã có khí thế ngập trời. Nó còn siết chặt nắm đấm, nắm tay mang bao tay kim loại đủ khiến kẻ khác nhìn mà khiếp sợ. Lúc này, nó giơ tay lên đấm thùm thụp vào ngực, phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc, tức giận nhìn chằm
chằm gã nam tử trung niên đang định đi tới nhưng đã khựng bước kia...
Nam tử trung niên thấy thế thì tim giật thót, sắc mặt tái đi khiến cho đốm đen trên mặt hắn càng rõ ràng hơn. Sau khi nuốt nước bọt một cái thì hắn nhìn vượn Kim Cương với vẻ dè chừng, hồi lâu sau cũng không dám nhúc nhích. Rõ ràng, hắn đã cảm nhận được một cỗ nguy cơ dữ dội từ trên người của con vượn Kim cương này, nhất là thân hình và bộ khôi giáp trên người nó còn khiến hắn thấy sởn gai óc.
“Dựa vào bản lĩnh của mình cái quần què...”
Nam tử trung niên thở dồn, trong lòng không khỏi mắng to. Hắn cảm thấy kẻ vô sỉ nhất mà mình từng gặp cũng không bằng một góc của tên Vương Bảo Nhạc này.
Đám người xung quanh thấy vậy đều câm nín, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ mặt là lạ. Lý Tú còn đần mặt ra, riêng Lâm Thiên Hạo thì chỉ biết cười khổ.
Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng thì đã quen với cái tật mồm một đường làm một nẻo của Vương Bảo Nhạc rồi, thậm chí, lúc này, họ còn thấy hình như Vương Bảo Nhạc nói không hề sai chút nào...
Tâm tư của mọi người ở đây đều biến đổi liên tục, Vương Bảo Nhạc thì nghênh ngang bước tới chỗ Trác Nhất Tiên.
“Trác Nhất Tiên, ngươi có xin lỗi hay không?”
Vương Bảo Nhạc rống to, tốc độ tăng nhanh. Trong lúc Trác Nhất Tiên biến sắc thì hắn đã lao đến gần, Trúc Cơ chi lực của thân thể bộc phát, tung ra một quyền!
Trác Nhất Tiên tái mặt muốn né nhưng hắn cản bản không thể tránh được, chỉ thấy trước mắt hoa lên, đầu óc nổ vang, một cơn đau đớn dữ dội dâng trào, thân thể bị Vương Bảo Nhạc đánh bay ngược ra sau hơn mười trượng như một con diều đứt dây, máu tươi phun trào.
Nhưng trận chiến này vẫn chưa kết thúc, Vương Bảo Nhạc lại hừ lạnh bước tới.
“Xin lỗi đi!”
“Vương Bảo Nhạc, ngươi có ngon thì giết ta đi! Muốn Trác Nhất Tiên ta tin lỗi à? Dù có chết thì ta cũng sẽ không làm chuyện nhục nhã ấy đâu!!”
Trác Nhất Tiên bò dậy, quát thẳng vào mặt Vương Bảo Nhạc.
Hắn chắc chắn Vương Bảo Nhạc không dám giết mình, nơi này lại là phủ Thành chủ, Lâm Hữu cũng sẽ không thể nào đứng nhìn chuyện đó xảy ra, cho nên hắn không hề sợ hãi, định tiếp tục cất lời mỉa mai nhưng Vương Bảo Nhạc đã áp sát, không hề dùng nắm đấm nữa mà trực tiếp đá một cú về phía hạ bộ của Trác Nhất Tiên!
Một cước này khiến Trác Nhất Tiên nhìn mà trợn tròn hai mắt, đâu óc nổ mạnh, cảm thấy toàn thân căng cứng, da dầu run rẩy, cảm giác sợ hãi và hoảng loạn cùng cực dâng trào.
Một cước này của Vương Bảo Nhạc trông có vẻ vô cùng hung ác, khí thế kinh người, thậm chí còn có tiếng xé gió vù vù vang lên, một khi bị đá trúng thì nhất định là chim bay trứng vỡ...
Lâm Hữu vẫn luôn quan sát trận đấu này cũng phải hít sâu một hơi, cười khổ ra lệnh cho thủ hạ ra ngán cản. Nhưng ông còn chưa mở miệng thì Trác Nhất Tiên mặt mày xanh lét vừa tránh vừa la to.
“Ta sai rồi! Nhất Phàm, xin lỗi, ta sai rồi... Vương Bảo Nhạc ngươi đừng có đá, đừng có đá mà!”
Hắn nhận sai quá đột ngột nên chính Vương Bảo Nhạc cũng phải ngu người, lập tức cảm thấy tên Trác Nhất Tiên này hèn quá.
Đám người xung quanh cũng đưa mặt nhìn nhau. Mặc dù bọn họ hiểu rằng hậu quả chim bay trứng vỡ rất đáng sợ nhưng mới một giây trước tên Trác Nhất Tiên này còn kiêu ngạo không sờn, một giây sau đã la oai oái nhận sai thế này thật khiến người
ta không đỡ nổi.
Gần như ngay khi Trác Nhất Tiên vừa lên tiếng thì thanh âm mang theo uy áp kinh người của Lâm Hữu đã ập xuống!
“Đủ rồi, hai người các ngươi coi Lâm phủ của ta là nơi nào hả?”
"filepos0005696170">

Bạn cần đăng nhập để bình luận