Tam Thốn nhân Gian

Chương 396

Chương 396Chương 396
HỌA ĐỊA VI LAO*
(*) Họa địa vi lao: Thu nhỏ phạm vi hoạt động trong khu vực nhất định.
Bên ngoài tân thành, đoàn người Vương Bảo Nhạc không nói tiếng nào, chỉ có tiếng khí cầu 'âm ầm truyền đi thật xa, sau khi tiến vào trận pháp tân thành thì bay thẳng đến khu tự trị của Trần Mộc.
Trên đường đi, sắc mặt của Vương Bảo Nhạc không còn âm trầm như trước nữa mà chuyển thành bình tĩnh, hai mắt lóe lên ánh sáng thâm thúy. Hắn lúc này có vẻ khác hẳn với hình tượng bình thường, đám người Kim Đa Minh nhìn thấy cũng phải nheo mắt lại trầm tư.
Rõ ràng, những người làm việc chung với Vương Bảo Nhạc ngay từ đầu như bọn họ cũng hiểu tính của Vương Bảo Nhạc hơn
những người khác nhiều. Bọn họ biết rõ cái tên béo lúc nào cũng hớn hở, vui vẻ này thật ra lại là kẻ tàn nhẫn, hung ác với chính kẻ thù và bản thân mình, đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng có mưu lược và đầy quyết đoán, điểm này cũng có thể thấy rõ từ sự kiện Lý Di.
Thật ra, sau khi trải qua sự kiện Lý Di thì Kim Đa Minh và Khổng Đạo cũng đoán là ngay từ đầu Vương Bảo Nhạc đã đào sẵn một cái hố chờ cô ta nhảy xuống.
Thủ đoạn âm ngoan này khiến cho Kim Đa Minh tán thưởng không ngớt, mặc dù Khổng Đạo vẫn thấy lẩn cấn, nhưng hắn biết rõ, chuyện thành ra như thế cũng là do Lý Di tự chuốc lấy. Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc lại có ơn cứu mạng hắn, dù ngoài miệng hắn không nói gì nhưng vẫn ghi khắc ở trong lòng.
Vương Bảo Nhạc làm việc lại biết trước biết sau, nghĩ ra tạo hóa lớn dành cho tất cả mọi người, quan trọng nhất chính là kế hoạch đó lại còn thành công, tất cả những
việc này khiến cho Kim Đa Minh và Khổng Đạo xem như tâm phục khẩu phục khi Vương Bảo Nhạc làm Thành chủ.
Dù bây giờ bọn họ cũng chẳng còn suy nghĩ xem trò hay nữa nhưng vẫn thầm nghĩ xem Vương Bảo Nhạc sẽ xử lý ba người Trần Mộc thế nào.
“Rốt cuộc Vương Bảo Nhạc sẽ làm thế nào đây?”
Kim Đa Minh nheo mắt lại, thầm nghĩ, nếu như mình là Vương Bảo Nhạc thì sẽ làm thế nào, càng nghĩ lại càng thấy chẳng còn cách nào khác ngoài việc mượn sức gia tộc.
Khổng Đạo và Lâm Thiên Hạo cũng đang nghĩ xem nên xử lý thế nào, thậm chí, ngay cả Lý Uyển Nhi cũng cân nhắc xem Vương Bảo Nhạc sẽ làm gì, nhưng lúc này, cô chợt phát hiện, hóa ra mình chằng hiểu gì nhiều về Vương Bảo Nhạc. Cũng như bây giờ vậy, cô cảm thấy Vương Bảo Nhạc đến đấy chỉ tổ tự làm mất mặt, nhưng cô lại biết rõ, Vương Bảo Nhạc có thể từng bước đi lên
chức chính tam tước này, chứng tỏ hắn không phải kẻ thiếu đầu óc như thế.
Những người đi theo sau Vương Bảo Nhạc cũng nghĩ như vậy, nhất là tu sĩ của bốn đạo viện. Nếu như đoạn đường này lâu hơn một chút thì có lẽ trong số họ sẽ có người nghĩ ra cách, nhưng khoảng cách từ hang mới phong ấn đến khu tự trị của Trần Mộc lại rất gần nên khi tới nơi thì mọi người vẫn không có manh mối gì.
Tân khu do Trần Mộc phụ trách nằm ở phía Đông Nam của tân thành, quy mô của nó chỉ ngang với phạm vi tân khu của Vương Bảo Nhạc lúc trước. Có thể nói, diện tích cỡ này đã rẫt rộng lớn rồi, bản thân Trần Mộc cũng rất dụng công trong việc xây dựng thành trì, đồng thời Ngũ Thế Thiên Tộc lại dốc hết sức ủng hộ nên dù hắn chỉ mới đến đây không lâu nhưng cũng đã xây được phần nền đâu ra đấy.
Dõi mắt nhìn qua, vùng đất hoang sơ vốn có nay đã bị mặt đường bàng phẳng thay thế, đồng thời khắp nơi lại có từng tòa nhà
đang được xây dựng. Bên trong khu vực này lại đậm phong cách của Ngũ Thế Thiên Tộc, vừa đày những ĩâu các cổ kính. Nơi này trông không giống một tân khu mà giống như đại trạch của một gia tộc khổng lồ.
Toàn bộ khu vực được chia làm mười phần đan xen với nhau, đồng thời thủ vệ cũng toàn là tộc nhân đến từ Ngũ Thế Thiên Tộc, thậm chí những chỗ giáp ranh với tân thành còn có trọng binh canh gác.
Tất cả đều thể hiện cho mọi người thấy cái gọi là tự trị này chính là cắt đất xưng vương mà thôi. Đây là Tân đầu tiên Vương Bảo Nhạc đến đây, mặc dù lúc trước hắn cũng không lấy làm xa lạ với nơi này do thường xuyên nhận được báo cáo, nhưng sau khi nhìn thấy tận mắt thì không khỏi nhíu mày.
Dù thành trì xây dựng giống như gia tộc, nhưng trận pháp lại bố trí đúng chuẩn, Ngũ Thế Thiên Tộc đương nhiên sẽ không phạm phải sai lăm ngu dốt như thế. Đồng
thời, Trần Mộc cũng biết trước là Vương Bảo Nhạc sẽ đến nên chẳng để Vương Bảo Nhạc có cơ hội làm khó mình ở chuyện cấp bậc, lễ nghĩa.
Lúc Vương Bảo Nhạc đang trên đường tới đây thì hắn đã liên hệ với ôn Hòe và Phương Tinh, sau đó mang theo vô số tùy tùng của mình tới đây, đứng phía xa ôm quyền cúi đầu với Vương Bảo Nhạc, lúc ngẩng đầu lên lại còn mỉm cười ôn hòa, giọng điệu cũng bình tĩnh thân thiết.
“Bái kiến Thành chủ, Phó Thành chủ và các vị đồng đạo, hoan nghênh đã đến tân khu!”
Lúc lên tiếng, Trần Mộc lại nhìn lên người Vương Bảo Nhạc, thấy thân hình tròn vo của hắn xong, tên Trần Mộc này ngoài mặt thì vẫn ôn hòa, nhưng trong lòng lại thầm nhạo báng. Hắn ta vẫn luôn cho rằng, ngay cả vóc dáng cũng không giữ được thì kiểu gì cũng kém cỏi ở những mặt khác mà thôi.
Dù trong lòng xem thường nhưng hắn ta tuyệt đối không giống kiểu chán ghét của
ôn Hòe và Phương Tinh dành cho Vương Bảo Nhạc. Thật ra, hắn đã điêu tra và nghiên cứu về Vương Bảo Nhạc rất nhiêu, hiểu rõ tên này là nhân vật thế nào, nhưng dù hiểu rõ thì hắn vẫn không để ý lắm, cùng lắm chỉ thấy đối thủ này rất có tính khiêu chiến mà thôi.
Đây cũng là lần đầu Vương Bảo Nhạc gặp Trần Mộc, nhìn cái nụ cười ôn hòa, gương mặt tuấn lãng, thân hình cao ngất cùng với khí chất cao quý lộ ra từ vẻ điềm đạm, bình tĩnh do được Ngũ Thế Thiên Tộc bồi dưỡng bao năm kia, trong lòng hắn lại càng khó chịu hơn nữa.
“Kéo đại một người trong Nam Thần hội của ta ra cũng đẹp trai hơn tên này!”
Vương Bảo Nhạc thầm hừ một tiếng, sau khi đến gàn thì ánh mắt lướt qua Trần Mộc, nhìn về phía ôn Hòe và Phương Tinh ở sau lưng hắn. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phương Tinh nhưng lúc cướp của trên bí cảnh Mặt Trăng thì hắn đã lột sạch Ôn Hòe ra nhìn hết ráo rồi.
Bị ánh mắt của Vương Bảo Nhạc nhìn chằm chằm như thế, Phương Tinh thì còn đỡ, thậm chí cô nàng còn khiêu khích ngược lại, nhưng ôn Hòe thì lại run lên, chuyện xảy ra trên Mặt Trăng lại xuất hiện trong đầu hắn, bản năng trốn tránh không dám nhìn thẳng vào Vương Bảo Nhạc. Thực tế, nếu như không phải do Trần Mộc nhiêu lẫn cường điệu và tông môn đặc biệt an bài thì hán thật sự không muốn đối mặt với Vương Bảo Nhạc nữa.
Thấy thái độ cúi đầu trốn tránh của ôn Hòe, ánh mắt của Trần Mộc lóe lên, bước lên ngăn cản tầm mắt của Vương Bảo Nhạc, mỉm cười mở miệng.
“Không biết Thành chủ huy động nhân mã lớn như vậy đến khu tự trị của Trần mỗ là có chuyện gì?”
Trần Mộc nhấn mạnh hai chữ tự trị, đồng thời cũng thầm nghĩ, nếu như Vương Bảo Nhạc ngươi đã muốn tự làm mất mặt thì đừng trách ta mượn cơ hội này để giảm bớt uy tín của ngươi!
Bị chặn lại như thế, Vương Bảo Nhạc mới liếc mắt nhìn sang Trần Mộc, lúc này xung quanh lập tức lặng ngắt, gần như tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào hai người bọn họ.
“Trân...”
Vương Bảo Nhạc vừa mới mở miệng thì đã bị Trần Mộc ngắt lời.
“Nếu như là vì chuyện hang mới vừa xuất hiện thì Tràn mỗ cũng đã phái người sang đó giúp đỡ rồi mà, lẽ nào bọn họ lười nhác làm điêu gì không phải ư?”
Trần Mộc mỉm cười nhìn Vương Bảo Nhạc, trong lòng lại khinh thường hơn nữa.
Ngay khi vừa bị chặn lời thì hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc đã lóe lên, đang định mở miệng thì Trân Mộc lại chặn đầu lần nữa.
“Chắc là Thành chủ sẽ không đến vì chuyện này đâu, lẽ nào là do Trần mỗ không tuân theo mệnh lệnh thứ hai ư?
Chuyện này mong Thành chủ hiểu cho! Thật ngại quá! Ngài cũng thấy rồi đấy, tân khu này đang trong quá trình xây dựng, cả ta và những người khác đều đang bận rộn, không rảnh để tâm vào những chuyện khác...”
“Dù sao thì bọn ta cũng là khu tự trị, việc xây dựng quan trọng hơn hết, mong Thành chủ hiểu cho.”
Nói xong, Trần Mộc lại ôm quyền cúi đầu với Vương Bảo Nhạc lần nữa. Từ đầu chí cuối, hắn đều mỉm cười ôn hòa, ngôn từ cũng không hề quá quắt, thái độ thoạt nhìn cũng khá tốt nhưng vẻ cường thế khi hai lần chặn lời Vương Bảo Nhạc lại rõ rành rành ra đấy.
Mọi người xung quanh đều biến sắc, Kim Đa Minh và Khổng Đạo thoáng nhíu mày, Lâm Thiên Hạo thì sa sầm mặt, Lý Uyển Nhi thầm thở dài, tất cả không khác gì so với dự đoán của cô.
Trong lúc mọi người đều có suy nghĩ và vẻ mặt khác nhau thì Vương Bảo Nhạc lại đột nhiên bật cười, nụ cười tươi rói như hoa nở xuân về, thậm chí trong mắt còn có vẻ tán thưởng.
“Ta hiểu, bản Thành chủ đương nhiên là hiểu chứ. Khu tự trị ấy mà, vốn là cá thể tồn tại độc lập không liên quan gì đến tân thành, ta biết chứ... Thậm chí, có thể nói, nếu như ta tiến lên thêm vài bước nữa thì chẳng khác nào bước vào địa bàn của các ngươi rồi.”
Vương Bảo Nhạc cười ha hả, Trần Mộc giật mình ngẩn ra trước thái độ thay đổi đột ngột của Vương Bảo Nhạc.
Hắn ta còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiêu thì Vương Bảo Nhạc đã thu hồi nụ cười, thản nhiên nói.
“Lâm Thiên Hạo!”
“Có ti chức!”
Lâm Thiên Hạo lập tức bước lên cúi đầu.
“Sắp xếp người đến đây xây một bức tường bao xung quanh khu tự trị của ba vị Trần Khu trưởng, ôn Khu trưởng và Phương Khu trưởng cho ta. Chú ý, tường này phải xây trong địa giới tân thành, đừng có lấn vào tân khu của bọn họ.”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì Lâm Thiên Hạo lập tức hiểu ra, vội đáp lại. Trần Mộc cũng phải biến sắc, đám người xung quanh đầu tiên là sững sờ, sau đó đồng loạt trợn trừng hai mát.
Nhưng vẫn chưa xong, Vương Bảo Nhạc lại thản nhiên lên tiếng lần nữa.
“Khổng Đạo!”
“Có ti chức!”
Khổng Đạo lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
“Phái người đến đây phong tỏa và bao vây phạm vi xây tường, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào!”
Sau khi Vương Bảo Nhạc nói xong thì mọi người đều phải hít sâu một hơi, lúc này, Trần Mộc cũng kịp lấy lại tinh thần, tái mặt toan mở lời, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Vương Bảo Nhạc cắt ngang, thậm chí Vương Bảo Nhạc cũng chằng buồn cười giả lả làm gì nữa mà lạnh lùng nói thẳng.
“Trân Khu trưởng, chẳng phải các ngươi là khu tự trị à? Được, không sao cả, tất cả mọi chuyện bên trong khu tự trị của các ngươi, Vương Bảo Nhạc ta không nhúng tay vào, nhưng bên ngoài này là địa bàn của ta, là tân thành của ta. Ta xây một bức tường ở tân thành của ta giúp các ngươi rào khu tự trị của mình lại. Ta nói thẳng cho ngươi biết, từ nay về sau, các ngươi cũng đừng hòng ra khỏi đây nửa bước. Trên trời có trận pháp, không có lệnh của ta, không ai được phép ra vào, nếu để một tên trong số các ngươi ra được thì con mẹ nó ta sẽ không mang họ Vương!”
"filepos0008892515">

Bạn cần đăng nhập để bình luận