Tam Thốn nhân Gian

Chương 333

Chương 333Chương 333
CỨU TA!
onnn! Connnn!”
Hình như con lừa đen rất vui khi thấy đồng loại, nhưng khi nó lao đến thì con lừa trắng của Khổng Đạo lại kiêu ngạo ngẩng đầu lên, tung vó tặng cho nó một cú.
Tốc độ cực nhanh, con lừa đen căn bản không kịp tránh né đã bị đá trúng, ầm một tiếng, bay ra xa, sau đó, nó ngã lan ra đẫt, mặc dù thân thể không bị thương nhưng mặt cũng thộn ra như thể không ngờ đối phương lại đá mình.
“Bạch Phượng!”
Khổng Đạo quát một tiếng, con lừa trắng lập tức dừng lại không xông tới, nhìn con lừa đen đang thộn mặt ở ngoài kia với vẻ khinh thường. Sau đó, nó quay về bên cạnh Khổng Đạo, ngoan ngoãn cọ chân hắn làm nũng, lúc này Khổng Đạo mới ôm quyền cúi đầu với Trần Phong, sau đó dắt con lừa trắng đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu kia rời đi.
Thấy vậy thì Vương Bảo Nhạc lập tức nổi giận, im lặng nhìn con lừa đen đang ra vẻ tủi thân ngơ ngác kia. Dù sao thì nơi này cũng là cán cứ quân đội, cũng là do con lừa của mình thèm đạp mà nhào lên thôi nên Vương Bảo Nhạc cũng xem như không có chuyện gì, tiếp tục nói về Bảo Nhạc pháo với Trần Phong. Mãi cho đến nơi lắp ráp thì Vương Bảo Nhạc mới mượn cớ đi vệ sinh để túm cổ con lừa kia vào...
Vừa vào đến nơi thì Vương Bảo Nhạc đã tức giận nắm lỗ tai của nó kéo lên, tức giận trước bộ dạng yếu hèn của nó.
“Bản lãnh của mày đâu hết rồi? Mày xem mày có mất mặt hay không hả, lại để một con lừa cái đạp bay như thế! Bình thường ở trường mày giỏi lắm mà, cả tao cũng dám cắn! Bây giờ thì sao hả!!”
Đương nhiên là con lừa nghe hiểu những lời này, thân thể run rẩy, hai mắt cũng đỏ lên.
“Aiz, Vương Bảo Nhạc ta phong lưu phóng khoáng, đại sát tứ phương, cùng lứa chẳng ai dám giỡn mặt, tới nay toàn là đánh người ta thôi chứ chưa để ai đánh cả, nào ngờ mày đến cả một con lừa cái cũng không thu phục được, còn bị nó đá bay như thế. Mày có còn là lừa đực nữa hay không, mất mặt lừa quá đẩy!”
Vương Bảo Nhạc cảm khái thở dài. Nếu chỉ do con lừa của Khổng Đạo lợi hại thì thôi, nhưng bây giờ lại là con lừa của mình chủ động nhào lên để bị đánh. Nếu không phải đây là quân doanh thì Vương Bảo Nhạc đã tự mình ra tay luôn rồi.
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy, lại thấy ánh mắt xem thường của hắn, hô hấp của con lừa bắt đầu dồn dập hơn, hai mắt ngày càng đỏ, cuối cùng ánh mắt của nó biến thành tức giận trước nay chưa từng có. Nó đột nhiên quay đầu lại, như có thể xuyên qua vách tường để cảm ứng được phương hướng của con lừa trắng kia, tức giận hồi lâu mới cắn ráng thật mạnh, giống như thù hận đã lớn đến mức hóa thành chấp niệm.
“Thề thốt thì làm được gì! Sau này mày mạnh lên rồi thì đi xử nó, đè được nó mới chứng minh được bản lĩnh của mình!”
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, mắng mỏ xong thì quay lưng đi, trước khi ra ngoài hắn lại nhịn không được mà cảm khái thêm tiếng nữa.
“Đúng là mất mặt lừa mà!”
Đoạn hắn ra khỏi nhà vệ sinh, không để ý thấy hai mát của con lừa nhà mình đầy tơ máu, tức giận trừng mắt nhìn về phía con lừa trắng kia với vẻ hung tàn như đang nói chờ đó cho ông!
Vương Bảo Nhạc ra khỏi nhà vệ sinh cũng dàn cơn bực bội trong lòng xuống, tham gia chỉ đạo lắp ráp. Dưới sự chỉ đạo và giám sát của hắn, chằng mấy chốc đã có một khẩu Bảo Nhạc pháo hoàn chỉnh ra đời, sau bao lẫn thử nghiệm, trong sự tán thưởng của Trần Phong tướng quân, Vương Bảo Nhạc cũng không giấu nghề nữa, tự tay chỉ điểm mấy cố vấn trong quân đội Sao Hỏa.
Bận rộn hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng dạy hết quy trình lắp ráp và mã hóa hồi ván cho mấy cố vấn đó, sau đó để họ làm thử dưới sự giám sát của hắn và Trần Phong, cuối cùng phát hiện đã không có vấn đề gì thì Vương Bảo Nhạc mới định cáo từ Trần Phong.
“Trân tướng quân, nếu như không còn chuyện gì khác, ta...”
Vương Bảo Nhạc quay lại mở lời, nhưng hắn vừa nói tới đây thì nhẫn truyền âm của Trần Phong đột nhiên rung lên.
Sau khi xem xét, Trần Phong đột nhiên biến sắc.
“Bảo Nhạc ngươi cứ đi trước đi, lão phu còn chuyện khác nên không tiễn được.”
Nói đoạn, Trần Phong lập tức xoay người rời đi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Vương Bảo Nhạc chợt cảnh giác, thầm hiểu là có chuyện gì đó vừa xảy ra. Hắn vốn còn định hỏi chuyện của Lâm Thiên Hạo nhưng nay rõ ràng không thích hợp hỏi nhiêu, nhưng lúc hắn định đi thì đột nhiên cũng nhận được truyền âm.
“Vương Bảo Nhạc, ta vừa nhận được tin báo tiểu đội của Lâm Thiên Hạo đã gặp chuyện, nguyên nhân cụ thể thì vẫn chưa rõ, chờ ta hỏi xong sẽ báo cho ngươi.”
Người truyền âm là Lý Uyển Nhi. Nghe Lý Uyển Nhi nói vậy, Vương Bảo Nhạc run lên một cái, vẻ mặt cũng căng thằng thấy rõ, nhớ đến vẻ nghiêm túc của Tràn Phong khi nãy, hắn cũng bất chấp hậu quả, lớn tiếng hỏi Trần Phong đang rời đi.
“Trần tướng quân, Phó Viện trưởng của ta là Lâm Thiên Hạo từng thay ta gia nhập nhóm của quân đội, không biết ngài có tin tức gì của hắn không?”
Trần Phong đang đi nghe vậy thì đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn một cái, ông nhíu mày toan mở miệng thì Vương Bảo Nhạc đã bước tới.
“Ta đã liên hệ với cha của Lâm Thiên Hạo, ông ấy cũng biết con trai mình bị mộ binh thay ta, Trần tướng quân, chuyện này ta cũng phải cho Lâm Hữu nghị viên một lời giải thích rõ ràng!”
Vương Bảo Nhạc nói rất đúng lúc, nếu chỉ có mình hắn thôi thì chưa chắc Trần Phong đã nói rõ dù hắn có quan hệ tốt với quân đội ở Liên Bang đi nữa cũng thế, vì quân đội Sao Hỏa vốn tương đối độc lập.
Nhưng nghe Vương Bảo Nhạc nói lại dính đến một nghị viên như thế... chính bản thân ông cũng phải cân nhắc thật kỹ, cuối cùng mới nhìn hắn một cái.
“Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, ngươi đi theo ta!”
Trần Phong nói xong thì lập tức có lính cần vụ bên cạnh ông đến trước mặt Vương Bảo Nhạc kiểm tra một lượt, sau đó đưa hắn lên khí cầu của Trần Phong, chẳng mấy chốc đã bay thẳng đến trung tâm chỉ huy của khu ba mươi sáu.
Trên đường đi, Trần Phong không nói gì, chỉ lần lượt truyền âm, còn Vương Bảo Nhạc thì không tiện hỏi han, trong lòng có cảm giác chẳng lành và lo lẳng. Chỉ lát sau họ đã tới trung tâm chỉ huy của quân đội, sau khi xuống khí cầu, hai người đi vào một gian phòng có màn hình khổng lồ và biết bao nhân viện vội vàng ra vào, có người lập tức đi tới báo cáo với Trần Phong.
“Báo cáo, đến nay đã xác định tiểu đội thứ sáu và thứ bảy đã hoàn toàn mất liên lạc... Trong đó, trận tu, pháp tu và người của chúng ta lẫn Phương cung phụng đều mất tích!”
“Nay trận pháp cũng không phát hiện bóng dáng của ngôi làng màu đỏ kia đâu nữa!”
“Nó đã biến mất cùng sương đỏ... Toàn bộ Sao Hỏa hôm nay đã không còn khu vực nào có sương đỏ nữa!”
Từng báo cáo được đưa lên cho Trần Phong xử lý, sắc mặt của Vương Bảo Nhạc cũng ngày càng ngưng trọng, trong lòng thì cồn cào nhiều hơn.
Lúc này, Lý Uyển Nhi cũng truyền âm tới, báo cho Vương Bảo Nhạc biết trong bảy tiểu đội mà quân đội phái ra nay đã có năm đội quay về nhưng đội thứ sáu và thứ bảy ở khá xa nên cũng muộn hơn một chút.
Vốn mọi việc đều ổn thỏa, thậm chí bảy tiểu đội này còn lấy được rất nhiêu tài liệu và tin tức quý giá cho Sao Hỏa nhưng nửa canh giờ trước cả hai tiểu đội đột nhiên mất liên lạc, mà trận pháp quét qua lại phát hiện bọn họ đột nhiên biến mất!
Chuyện này khiến Sao Hỏa cực kỳ xem trọng, chẳng mấy chốc, Vực chủ, Phó Vực chủ và những người phụ trách khác đều đến trung tâm chỉ huy chỗ Vương Bảo Nhạc, cả Lý Uyển Nhi cũng nẳm trong số đó.
Có khá nhiêu người thấy Vương Bảo Nhạc nhưng chỉ gật đầu thì thôi, bởi vì họ không có thời gian chào hỏi, ai nấy đều tập trung vào tìm hiểu chuyện này Quân đội Sao Hỏa còn phái cứu viện dò xét tình hình, Vực chủ còn mở quýên hạn trận pháp để kiểm tra ĩân nữa, nhưng mãi cho đến hoàng hôn mà vẫn không có bất kỳ manh mối nào, dù kiểm tra kiểu gì cũng thế, thậm chí cả khí cầu cứu viện của quân đội đến tận nơi xảy ra chuyện để tìm kiếm cũng không có gì. cả sương máu, ngôi làng, thậm chí là những người mất tích đều như bốc hơi, chằng thấy bóng đáng dâu cả.
Cuối cùng, mọi người ở đây đều im lặng không nói gì, nhưng trong lòng của tất cả đều có đáp án, rằng những người mất tích kia đã lành ít dữ nhiêu.
Vương Bảo Nhạc không biết mình quay về học viện bàng cách nào, từ đầu chí cuối hắn đều trong trạng thái đờ đẫn, đầu óc tê liệt, im lặng ngồi trong phòng nhìn quanh.
Đến bây giờ hắn vẫn không thể nào tin Lâm Thiên Hạo... đã mất rồi...
Thực tế là Lâm Thiên Hạo đi thay Vương Bảo Nhạc hắn, nếu như không phải đêm đó hắn và Lý Uyển Nhi bị nhốt trong mật thất thì danh sách mất tích hôm nay sẽ không có Lâm Thiên Hạo.
Theo hắn thấy, Lâm Thiên Hạo rõ ràng là gánh tai nạn giùm hắn khiến cho hắn cảm thấy bứt rứt trong lòng, không sao tả xiết.
Sau khi Lâm Hữu hay tin thì cũng gác hết công việc lại, nhanh chóng lên đường tới đây.
Trong những cảm xúc trâm mặc, cay đắng và rối rắm, Vương Bảo Nhạc không còn lòng dạ nào mà tu luyện. Hai ngày trôi qua trong sự chờ đợi mỏi mòn và tìm hiểu liên tục này, đến nay vẫn không hề có bất kỳ manh mối nào... Mãi cho đến khuya hôm nay, Vương Bảo Nhạc đang sốt ruột lẫn tự trách lẫy một bầu rượu ra uổng, trong mắt thầm hạ quyết tâm, hắn định tự mình đi tìm hiểu xem sao, không thì trong lòng hắn khó mà yên được.
Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc hạ quyết tâm thì nhẫn truyền âm của hắn đột nhiên run lên, bên trong vang lên giọng nói vô cùng yếu ớt mà lại quen thuộc của Lâm Thiên Hạo!
“Cứu ta...”
Ngay khi thanh âm này vang lên, Vương Bảo Nhạc lập tức mở to hai mắt, hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm vào nhẫn truyền âm.
"filepos0007703235">

Bạn cần đăng nhập để bình luận