Tam Thốn nhân Gian

Chương 459

Chương 459Chương 459
MINH ĐAN
Cái gọi là Minh Mộng vô cùng kỳ dị, đây là một thần thông đạo pháp, dùng sinh cơ của bản thân và chỉ sau khi tu vi đạt tới Hằng Tinh cảnh thì mới có thể tạo ra đạo nguyên chi lực, kéo người đi vào giấc mộng!
Mặc dù pháp này cũng có thể đối địch nhưng phần lớn là dùng với người trong dòng dõi của mình hoặc là để truyền công, dù sao thì thời gian trong mộng cũng khác với thế giới bên ngoài, lại có thể thay đổi. Đồng thời, lúc truyền công cũng có thề trực tiếp đóng dấu lên linh hồn khiến tất cả bình cảnh trong lúc tu hành đều bị xóa bỏ. Tuy rằng pháp này không thể trực tiếp truyền tu vi khiến cho người ta trong nháy mắt biến thành cường giả nhưng người tu hành đến trình độ nhất định thì thứ quan trọng đã không còn là tu vi nông sâu nữa,
mà là hiểu biết đối với pháp tác và đạo nguyên.
Mà Minh Mộng chi pháp có thể làm được điêu này vô cùng hoàn mỹ!
Đồng thời, pháp này còn kèm theo rất nhiêu hiệu quả ví như chữa thương, có thể biến tất cả vết thương nghiêm trọng thành chậm hơn ở trong mộng, từ mức độ nào đó khiến cho đối tượng có đủ thời gian để khôi phục.
Nhưng loại đạo pháp kỳ dị, phi phàm này lại khiến cho người thi pháp phải tiêu hao quá lớn nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì rất ít người dùng tới, ngay cả trong Minh Tông cũng bị xem như nửa cấm thuật.
Sau khi xem xét thật kỹ đạo pháp Minh Mộng này xong, trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ suy tư. Hồi lâu sau, hắn mới nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa thì chỉ im lặng nhìn quanh.
Mãi cho tới hơn một nén nhang sau thì Vương Bảo Nhạc mới hít sâu một hơi, tiếp tục nhắm mắt tu luyện Dần Hồn thuật trong Vạn Pháp các này.
Mặc dù chưa tới Kết Đan thì khó mà chính thức tu luyện Dãn Hồn thuật tới đại thành nhưng nhờ tu luyện sớm, mượn khả năng gia trì của Dần Hồn thuật đối với Minh Khí, Minh Hỏa trong cơ thể Vương Bảo Nhạc cũng dẫn chất chồng lên.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó mà đã ba tháng.
Trong ba tháng này, Vương Bảo Nhạc gần như đặt toàn bộ tinh lực vào việc chồng Minh Hỏa, rốt cuộc cũng khiến Minh Hỏa của hắn đạt đến hơn 78 tầng, cách cái gọi là cục hạn 81 tầng không còn xa nữa.
Đồng thời, một số bình cảnh lẽ ra phải tồn tại không biết tại sao lại không hề xuất hiện trên người Vương Bảo Nhạc lần nào, giống như tư chất của hắn cực hợp với Minh Pháp này vậy.
Điêu này cũng khiến Vương Bảo Nhạc phải trầm tư nhiêu hơn, đồng thời cũng có phàn chần chừ khiến tâm cảnh rối loạn, hồi lâu sau mới dằn xuống được. Đang định tiếp tục tu luyện thì thẻ ngọc trong túi trữ vật rung lên, Vương Bảo Nhạc lấy ra xem xong thì không khỏi thở dài. Trong tiếng thở dài này chất chứa bao nỗi bức tạp, tiếc nuối và mê man.
“Sư đệ, ta sẽ ra ngoài lịch luyện một thời gian, có vài việc ta càn phải suy ngẫm thật kỹ, ngươi... phải bảo trọng đấy, chờ ta suy nghĩ thấu đáo thì sẽ quay về!”
Trong thẻ ngọc chỉ có một câu như thế, người gửi chúng đúng là sư huynh Trần Thanh của hắn!
Trong ba tháng bế quan tu luyện, mặc dù phần lớn thời gian Vương Bảo Nhạc đều đả tọa ở đây nhưng vẫn biết được vài chuyện xảy ra trong tông môn, ví như... chuyện của Trần Thanh sư huynh vậy!
Vị đạo lữ kiếp sau mà vị sư huynh thiên tư kinh người này đã từng đắc ý và chờ mong, lén kể cho hắn nghe lúc trước đúng là con gái của vị hoàng giả tộc Vị Ương kia!
Trước khi vị hoàng giả tộc Vị Ương nọ đến, Trần Thanh không hề biết gì về thân phận và bối cảnh của vong hồn mà hắn đã vẽ Thi Nhan. Hắn chỉ biết sau khi vong hồn này luân hồi vãng sinh thì sẽ trở thành đạo lữ của mình, đây là chuyện do thiên đạo an bài, là vận mệnh chỉ đường.
Thế nên hắn rất vui vẻ, lại còn lén vẽ hồn của cô gái kia xinh đẹp và hợp với thẩm mỹ của mình hơn, trong lòng tràn ngập mong chờ.
Nhưng đả kích đến quá nhanh, sau khi bị hoàng giả tộc Vị Ương kia giáng lâm, lúc trận chiến kinh thiên bắt đầu, thời khắc hắn tận mắt nhìn thấy hồn đạo lữ của mình bị kéo ra, sau đó bị đánh nát thì hán đã trở nên chết lặng.
Tuy rằng hắn và linh hồn đó có duyên kiếp sau, tuy hai người chưa từng thật sự tiếp xúc với nhau, còn chưa kịp bắt đầu thì mọi thứ đã chấm hết, nhưng hắn vẫn thấy mờ mịt. Hắn không hẳn là đau lòng cho hồn của cô gái đó, chẳng qua là sinh ra dao động đối với đạo lữ của chính mình.
Hắn không biết đấy là lỗi của Minh Tông hay hoàng giả tộc Vị Ương, nhưng hắn biết một điều, lỗi không nằm ở linh hồn đó.
Nếu lỗi là ờ Minh Tông ấy à, nhưng từ ý nghĩa nào đó thì Minh Tông là người thay mặt thiên đạo làm việc, mà thể tổng hợp của pháp tắc thiên đạo còn là đạo của tu sĩ Minh Tông.
Trong lúc mờ mịt muốn tìm kiếm đáp án thế này, hắn muốn rời khỏi đây một thời gian để cân nhắc thật kỹ, phân tích thấu đáo vấn đề này nên kẻ biến thành trầm mặc và quái gở như hán chọn cách rời khỏi đây.
Tâm trạng của Vương Bảo Nhạc cũng rất phức tạp với chuyện này, nhưng hắn lại không thể giải thích được nó, thậm chí hắn còn nghĩ nếu mình gặp phải chuyện này thì sẽ thế nào.
Sau khi đặt chuyện này vào trong lòng, Vương Bảo Nhạc im lặng suy tư, sau đó tiếp tục tu hành. Mãi cho đến hơn một tháng sau, Minh Hỏa trong cơ thể hắn đã chồng lên được 81 tầng!
Ngay khi Minh Hỏa được 81 tầng thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đột nhiên chấn động. Hắn cảm nhận được lúc này 81 đạo Minh Hỏa chất chồng lên đang tràn ngập cả cơ thể, 'âm 'âm bộc phát, sau đó lại bắt đầu áp súc như ngưng tụ lại, chúng liên tục áp súc lẫn nhau, dần dần như muốn hình thành một viên đan!
Trong quá trình hình thành, một luồng sóng khí tức vượt xa Trúc Cơ cũng liên tục bộc phát từ trong viên đan do áp súc Minh Hỏa này như nghìn vạn con sống 'âm 'âm lao tới trong kinh mạch của vương Bảo
Nhạc, chỉ trong chớp mắt đã tràn ngập toàn bộ kinh mạch trong cơ thể Vương Bảo Nhạc, sau đó chảy ra toàn thân, khí tức này như xuyên qua cơ thể hắn để phát ra bên ngoài.
Trong lúc này, xung quanh Vương Bảo Nhạc đang khoanh chân ngồi đó như xuất hiện vô số dòng xoáy vô hình, liên tục tỏa ra xung quanh. Khí thế kia chẳng mãnh liệt mấy nếu so với các đại năng, dù sao thì cũng chỉ là quá trình đột phá Trúc Cơ để tấn chức Kết Đan, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì đây là kinh nghiệm ĩân đầu trong đời. Thân thể chấn động, trong cảm thụ của hắn, lúc này tu vi của mình đang liên tục bộc phát và táng lên!
Tiếng ầm ầm phát ra từ trong cơ thể hắn, dòng xoáy xung quanh dường như hóa thành biển lửa. Từng ngọn lửa báng hàn liên tục lan ra, khí thế như không có điểm cuối, cứ tăng lên không ngừng.
Kinh mạch của hắn cũng rung chuyển, huyết nhục chấn động, tu vi vận chuyển, Minh Hỏa trong thân thể hắn áp súc ngày càng mạnh hơn, mà viên đan kia cũng càng lúc càng rõ ràng hơn trong quá trình áp súc này, như thể sắp sửa thành hình thật sự!
Cũng chính lúc này, thân ảnh của Minh Khôn Tử lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn. Ánh mắt của ông vô cùng nhu hòa, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ từ ái. Sau khi thân hình của ông xuất hiện thì không phải rõ ràng mà có phần mơ hồ, giống hệt như tình trạng ngón tay của ông mà Vương Bảo Nhạc đã nhìn thấy trước kia, nay đã lan ra khắp toàn thân.
Nhưng dù là vậy thì ông vẫn giơ tay lên, cách không điểm một cái lên mi tâm của Vương Bảo Nhạc!
Ngay khi điểm xong thì thân thể Vương Bảo Nhạc run lên dữ dội, phát ra tiếng nổ đùng đoàng như sét đánh, viên đan sắp thành hình trong cơ thể hắn lúc này lại đẩy nhanh tốc độ, gần như chỉ trong chớp mắt
đã hoàn toàn thay đổi hình thái, trở thành... Minh Đan!
Lúc Minh Đan này vừa hình thành thì một cỗ khí tức thuộc về Kết Đan cảnh lập tức bộc phát từ trong người Vương Bảo Nhạc. Khí tức này vừa lan ra thì Vương Bảo Nhạc cũng đột nhiên mở bừng hai mắt.
Hô hấp của hắn vô cùng dồn dập, trong đôi mắt đày vẻ ngơ ngàng, trí nhớ về Liên bang trong mộng của hắn khi xưa nay lại xuất hiện trong đầu một cách rõ ràng hơn. Đồng thời, hắn cũng nhớ lại chuyện chính mình trong giấc mộng Liên bang bị ba vị tu sĩ ngoài hành tinh đuổi giết, sau đó tiến vào bên trong Minh Khí ở Sao Hỏa, tiếp theo là cái hố trong tòa thành dưới lòng đất, ngồi lên một con thuyền màu đen...
Hắn còn nhớ trước khi mình ngủ say thì đã nghe văng vầng một giọng nói già nua quen thuộc nói hai chữ...
“Minh Mộng...”
Vương Bảo Nhạc im lặng, sau một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn sư tôn Minh Khôn Tử đang đứng trước mặt mình.
“Sư tôn... con...”
Vương Bảo Nhạc thì thào, nhưng chưa nói được gì thì hắn đã thấy thân thể của sư tôn mơ hồ như sắp sửa biến mất, sau khi mình lên tiếng thì tốc độ tan biến lại nhanh hơn.
Tất cả khiến Vương Bảo Nhạc giật mình. Lúc trước, hắn vẫn còn ngây thơ không biết gì, nhưng nay trong lòng hắn đã ý thức được rằng... có lẽ tất cả mọi thứ ở đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Đây là một cảm giác rất khó tả, giống như ngủ mà không phải ngủ, biết rõ mình đang nằm mơ vậy, mà Minh Mộng chi pháp lúc này cũng xuất hiện trong đầu hán, sau khi xác minh xong thì dường như hắn đã có được đáp án.
Nhưng vẫn còn quá nhiêu điều khó hiểu lẫn mờ mịt ngập tràn trong lòng, im lặng một lúc, Vương Bảo Nhạc mới đứng dậy,
ôm quyền cúi đầu thật sâu với Minh Khôn Tử!
“Tiền...”
Vương Bảo Nhạc vừa nói một chữ thì lập tức im lặng, hồi lâu sau hắn mới hít sâu một hơi rồi đổi lại xưng hô.
“Sư tôn!”
"filepos0010160256">

Bạn cần đăng nhập để bình luận