Tam Thốn nhân Gian

Chương 498

Chương 498Chương 498
XIN LỖI TA
ia mẫu là Vực chủ Sao Hỏa!”
Triệu Nhã Mộng nhìn thẳng vào Vương Bảo Nhạc, thản nhiên nói.
Nếu như lúc này không phải đang ở Thương Mang Đạo Cung thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ nhảy dựng lên. Nhưng vì bầu không khí nơi này không cho phép, hắn phải mất rất nhiều sức mới quay đầu lại, hít sâu một hơi rồi nói.
“Về phàn vãn bối Vương Bảo Nhạc, tu hành chưa tới mười năm, tu vi Kết Đan sơ kỳ gần tới đỉnh phong, thủ tịch đệ tử của bốn đạo viện Liên bang, đứng đầu hơn mười vạn đệ tử trong đạo viện, đứng đầu đặc khu Sao Hỏa, dưới trướng có hơn trăm vạn tu sĩ, dù tu vi phần lớn chỉ là Chân Tức và Trúc Cơ, nhưng chỉ càn ra lệnh một tiếng thì không ai dám làm trái!”
“Thu Nhiên tiên bối, bọn ta đa phần đều tu luyện chưa tới mười nám, trong hoàn cảnh linh khí mỏng manh như Liên bang mà cũng có được cảnh giới như thế, đồng thời mỗi người bọn ta đều có thân phận hiển hách ở Liên bang, trong số này có con trai của Tổng thống Liên Bang, có con gái của Vực chủ Sao Hỏa, có truyền nhân của các thế lực khắp nơi. Nay bọn ta nghĩa bất dung từ tới đây theo lệnh của Tổng thống Liên bang, đây... chính là thành ý của Liên bang bọn ta. Đây cũng chính là tư cách của bọn ta để kết minh với Thương Mang Đạo Cung!!”
“Nhưng nay lại bị làm nhục ở nơi này, mong Thu Nhiên tiên bối làm chủ cho bọn ta!”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì trực tiếp ôm quyền cúi đầu thật sâu với Phùng Thu Nhiên.
Tuy phần lớn bách tử Liên bang sau lưng hắn đều kích động thấy rõ, nhưng vẫn có vài người nơm nớp lo sợ, lòng thầm mắng to, nhưng Vương Bảo Nhạc đã nói tới như vậy rồi, dù đám người Lý Di không muốn thì cũng phải ôm quyền.
“Mong Thu Nhiên tiền bối làm chủ cho bọn ta!”
Tiếng nói của bách tử Liên bang vang vọng khắp đại điện, mấy người của Thương Mang Đạo Cung đều im lặng, ngay cả hô hấp của vị Nguyên Anh tóc đỏ kia cũng tăng mạnh. Mặc dù ông ta vẫn khinh thường đám người này, nhưng nay cảm nhận được thành ý hợp tác của Liên bang nọ. Dầu ông ta rất bất mãn với sự sắp xếp của Phùng Thu Nhiên, nhưng cũng hiểu rõ lúc này mình không thể lên tiếng được nữa.
Những người khác cũng chọn cách im lặng. Rõ ràng Vương Bảo Nhạc ngôn từ sắc bén, phản bác đanh thép, lại có lý có tình, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, làm cho người ta không thể nói được gì, đồng thời cũng khiến cho bọn họ lập tức có ấn tượng sâu sắc với Vương Bảo Nhạc.
Diệt Liệt Tử thì vẫn bình thản như thường, không nói gì, Du Nhiên đạo nhân thì vẫn nhắm mắt như cũ, riêng Phùng Thu Nhiên là mỉm cười, hai mắt sáng rực lộ rõ vẻ tán thưởng với Vương Bảo Nhạc. Nếu là mấy mươi năm trước mà gặp phải tình huống này thì cô có thể đàn áp những kẻ phản đối, nhưng nay ngay cả người của cô cũng bắt đầu hoài nghi, đại thế đã từ từ thiên về phía Diệt Liệt Tử, thế nên, cô bị ép vào thế bị động.
Nhưng nay lời Vương Bảo Nhạc nói ra đã khiến cô nhìn thấy được hy vọng lẫn nữa, cũng thấy được Liên bang đã đưa ra đủ thành ý, thân phận của bách tử Liên bang cũng không phải giả, chỉ cần tốn một cái giá nhỏ để liên lạc với Mặc Cao Tử là sẽ biết thật giả ngay.
Cô tin là Vương Bảo Nhạc sẽ không nói dối về chuyện này, cho dù có nói dối thì cũng không sao cả, cô sẽ nghĩ cách biến lời nói dối này thành thật, nhưng nếu tất cả vốn là thật thì lòng tin của cô lại càng lớn hơn.
“Xích Lân, Lương Long, hai người các ngươi... Xin lỗi đi!”
Nghĩ đến đây, Phùng Thu Nhiên đột nhiên lên tiếng.
Tuy cô là phụ nữ, nhưng lúc này giọng nói của cô lại rất đanh thép khiến cho tu sĩ tóc đỏ ngồi bên dưới im lặng một lúc, sau đó mới bực bội định qua loa cho có, nhưng Vương Bảo Nhạc đột nhiên bước lên, chủ động ôm quyền cúi đàu với ông ta.
“Tiên bối đừng làm vậy, thế thì vãn bối tổn thọ mất, vừa rồi vãn bối cũng hơi quá khích, mong tiên bối đừng trách!”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì hai mắt của Phùng Thu Nhiên lại sáng rực lên. Lúc này, thậm chí ngay cả Diệt Liệt Tử cũng phải kinh ngạc, Lân đầu tiên nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Mấy vị Nguyên Anh khác cũng nhìn sang đây với ánh mắt đầy thâm ý, tu sĩ Nguyên Anh tóc đỏ này thì nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi bật cười.
“Đúng là hậu sinh khả úy, chúc các ngươi có cơ duyên và thu hoạch ở Thương Mang Đạo Cung bọn ta!”
Đa tạ tiên bối!
Vương Bảo Nhạc khách khí thấy rõ, sau đó cúi đầu lần nữa. Hành vi của hắn cũng khiến cho đại điện đang căng thẳng trở nên thoải mái hơn phàn nào. Hắn tiến lùi có chừng mực như thế khiến cho ấn tượng sắc bén lúc trước mà hắn để lại cho mọi người cũng thay đổi phần nào.
Loại thay đổi ẩn tượng ban đầu này khiến cho Vương Bảo Nhạc để lại ấn tượng sâu sắc với mọi người, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không bỏ qua cho Lương Long. Thật ra, nếu như tu vi của hắn đủ cao thì cũng sẽ không tha cho tu sĩ Nguyên Anh tóc đỏ nọ nên sau khi đứng thẳng lưng lại thì Vương Bảo Nhạc lập tức nhìn về phía Lương Long ở bên cạnh Diệt Liệt Tử với ánh mắt khiêu khích.
Sắc mặt của Lương Long sa sầm xuống, hắn không thể nào chấp nhận được việc phải xin lỗi đám tu sĩ Liên bang này nên nhìn về phía sư tôn của mình là Diệt Liệt Tử để hỏi ý, sau khi im lặng một lúc, Diệt Liệt Tử bèn nói.
‘Xin lỗi đi!
Những lời này khiến Lương Long tức giận quắc mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với ánh mắt bất thiện, nhưng chỉ có thể nhịn, hít sâu một hơi mới hậm hực nói.
“Sai rồi!”
Nói xong thì hắn quay đầu đi, trong lòng bắt đầu sinh ra oán độc, cảm thấy đây đúng là nỗi sỉ nhục lớn của mình.
Nhưng Vương Bảo Nhạc vốn là kẻ có thù ắt báo, nay lại chiếm thế, sao có thể dễ dàng buông tha được, nghe Lương Long nói vậy thì Vương Bảo Nhạc chợt nhướng mày.
“Ai sai chứ? Ta à?”
“Ngươi!”
Lương Long nghe vậy thì tức giận quay đàu lại nhìn Vương Bảo Nhạc, sát khí bừng lên.
“Ngươi cái gì mà ngươi, không phục thì ta với ngươi đấu một trận sinh tử đi, để xem ta chém chết ngươi thế nào!”
Vương Bảo Nhạc cũng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lương Long, cười lạnh nói.
Lương Long cắn ráng, sát khí bùng lên toan mở miệng, nhưng Diệt Liệt Tử ở bên cạnh hắn lại hừ một tiếng rồi đứng dậy đi ra khỏi đại điện. Lương Long giật mình, biết rõ sư tôn đã bất mãn với mình nên ấm ức ôm quýên cúi đàu với Vương Bảo Nhạc.
“Ta... sai rồi!”
Nói xong, hắn cúi đầu chạy vội theo sư tôn, trong lòng lại sinh ra sát ý cực mạnh với Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại nhìn Lương Long đã đi xa, trong mắt cũng có sát khí lóe lên.
“Phải tìm cơ hội để xử tên này thôi, không thì sớm muộn gì cũng thành mầm họa!”
Lại có thêm hai Nguyên Anh cùng rời đi với Diệt Liệt Tử, Du Nhiên đạo nhân cũng mở mắt ra, sau khi gật đầu với Phùng Thu Nhiên một cái thì cũng đứng dậy dẫn theo đệ tử sau lưng và hai vị Nguyên Anh rời đi. Trong đại điện lúc này cũng chỉ còn lại người thuộc phe của Phùng Thu Nhiên. Tổng cộng bốn Nguyên Anh, vị Xích Lân tóc đỏ nọ cũng nằm trong số đó!
Điêu này khiến cho đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, trao đổi ánh mát với Triệu Nhã Mộng, Khổng Đạo và Trác Nhất Phàm ồ bên cạnh một cái rồi im lặng.
Sau khi những người khác rời đi, nụ cười trên mặt Phùng Thu Nhiên lại càng ôn hòa hơn, hết nhìn bách tử Liên bang lại nhìn sang Vương Bảo Nhạc.
“Vương Bảo Nhạc, đừng để ý chuyện khi nãy! Trong Thương Mang Đạo Cung này không phải ai cũng tán thành Liên bang các ngươi, chuyện này... cần chúng ta cùng nhau thay đổi.”
“Tiếp theo các ngươi cứ yên tâm ở lại Thương Mang Đạo Cung, bản tọa đã sắp xếp ổn thỏa. Từ nay về sau các ngươi chính là đệ tử của Thương Mang Đạo Cung ta, nhưng có ba chuyện các ngươi phải nhớ kỹ...”
“Một, Thương Mang Đạo Cung cũng giống như Liên bang các ngươi, nhưng cũng có vài quy tắc khác hẳn. Tất cả ở đây đều càn dùng Thương Mang chiến công để đổi lấy, trên nguyên tắc, chỉ cần chiến công của các ngươi đủ thì có thể đối lấy tất cả vật phẩm trong Thương Mang Đạo Cung để đề cao tu vi!”
“Hai, dựa theo ước định với Liên bang lúc trước, các ngươi có thể truýên tống công pháp mà mình có được v'ê Liên bang. Điểm này bọn ta sẽ không ngăn cản, nhưng... tình hình của Thương Mang Đạo Cung hiện tại không giống xưa nên không thể truyền tống bình thường được. Mỗi khi các ngươi truyền tống một quyển công pháp về thì cần tốn một ngàn điểm chiến công!”
“Đồng thời, cũng cần có chiến công để đổi lấy công pháp. Thương Mang Đạo Cung ta có rất nhiêu công pháp, điêu kiện đổi lấy nó cần từ một ngàn đến hơn trám vạn chiến công, tùy vào mỗi loại!”
“Nên điêu quan trọng nhất ở đây chính là điểm chiến công... Muốn lấy được điểm chiến công thì phải hoàn thành các nhiệm vụ do tông môn tuyên bố hoặc cống hiến đặc biệt mới được.”
Nói tới đây, ánh mắt của Phùng Thu Nhiên lại đảo qua mấy người Vương Bảo Nhạc.
“Các ngươi vừa tới nên sẽ là đệ tử căn bản nhất, mỗi người đều có thể nhận được một bộ công pháp tên Thương Mang Công. Đây là công pháp Trúc Cơ căn bản của Thương Mang Đạo Cung bọn ta, cũng rất thích hợp cho các ngươi tu hành.
“Đồng thời, cũng đã có quyết định an bài riêng đối với từng người. Các ngươi sẽ được chia ra trên các đảo nhỏ ở Thương Mang Đạo Cung. Mong rang các ngươi có thể cố gắng hết sức, đề cao tu vi, đồng thời cũng hòa nhập với Thương Mang Đạo Cung!”
Nói tới đây, Phùng Thu Nhiên lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức rõ rệt.
“Còn Vương Bảo Nhạc, thân là Kết Đan duy nhất trong tu sĩ Liên bang Tân này, bản tọa sẽ không đưa Thương Mang Công cho ngươi nữa, tặng ngươi một ngàn chiến công, ngươi có thể tới Thương Mang pháp các đề tự mình lựa chọn!”
"filepos0010932476">

Bạn cần đăng nhập để bình luận