Tam Thốn nhân Gian

Chương 568

Chương 568Chương 568
ĐÁ MÀI ĐAO
r I 1 ăng cường 70% cộng minh!
Lời vừa ra, hai người đã áp sát nhau, theo ngón tay và nắm đấm cùng hạ xuống, tu vi của hai người nháy mắt bộc phát. Một cỗ ý chí với khí thế cực mạnh, có thể phá hủy mọi thứ cũng đồng thời bùng lên trong thân thể cả hai!
Ầm một tiếng, khóe miệng của Chu Sơ Đạo rỉ máu, thân thể lùi lại. Vương Bảo Nhạc cũng nôn ra máu, nhưng hai mắt lại rực sáng. Hắn cười to bước tới, xông thẳng tới chỗ Chu Sơ Đạo lần nữa giống như linh dương treo sừng, thiên mã hành không. Do quá trình so chiêu và nổ mạnh ảnh hưởng, theo Chu Sơ Đạo lùi lại phía sau, Vương Bảo Nhạc thân là kẻ khiêu chiến, kẻ chủ động tới trước, khí thế của hắn lại càng mạnh hơn, vận chuyển tu vi trong cơ thể đẩy nhanh tốc độ, nháy mắt đã tới gần Chu
Sơ Đạo.
“Bây giờ chính là quyền thứ tư!”
Thanh âm của Vương Bảo Nhạc như sấm rền, phối hợp với khí thế kia, lúc này lại dường như thể hiện ra ý chí như vô địch. Hô hấp của Chu Sơ Đạo cũng trở nên dồn dập hơn. Hắn có dự cảm mãnh liệt, nếu như để mặc khí thế của Vương Bảo Nhạc chất chồng như thế thì rất có thể hắn sẽ đánh ra một chiêu kinh thiên động địa ở quyền thứ năm.
“Không thể để như thế nữa!”
Chiến ý trong mắt Chu Sơ Đạo chẳng những không giảm xuống mà còn tăng cao hơn. Trong khi Vương Bảo Nhạc nhanh chóng tới gần, Chu Sơ Đạo đột nhiên lui ra sau, tay phải giơ lên bấm niệm pháp quyết. Chỉ trong nháy mắt, một vòng ánh trăng bắn ra từ lồng ngực của hắn, phát ra ánh sáng chói lóa. Theo động tác bấm niệm pháp quyết, trước ngực của hắn đột nhiên xuất hiện hình ảnh một vàng trăng sáng.
Mặc dù vầng trăng này sáng ngời, nhưng không hề mang tới cảm giác thuần khiết mà còn vô cùng quỷ dị, đồng thời bên trong lại phát ra vô số tà ngữ nỉ non làm cho tâm thăn, thậm chí là linh hồn của kẻ khác đều run sợ.
Thậm chí, cảm giác mà nó mang tới cho người ta còn giống một loại nguyền rủa cực kì độc ác hơn.
“Trớ Nguyệt!”
Chu Sơ Đạo gầm lên, tay phải bấm niệm pháp quyết đột nhiên chỉ một cái, nhắm thẳng về phía Vương Bảo Nhạc ở phía xa. Ngay khi ngón tay của hắn chỉ tới, Vương Bảo Nhạc đột nhiên biến sắc, một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt lập tức bùng nổ trong tâm thần của hắn. Vương Bảo Nhạc chẳng kịp suy tư quá nhiêu, thân thể dùng một loại góc độ không tưởng để xoay ngược lại trong lúc bay nhanh.
Nhưng Chu Sơ Đạo thân là đệ tử thân truyền của Thương Mang Đạo Cung, còn được Độc Cô Lâm đánh giá cao, chiến lực
của hắn mạnh hơn Kết Đan bình thường rất nhiêu, thậm chí... còn có thể đánh một trận với Nguyên Anh.
Nay những lời này vừa thốt ra, ngay khi ngón tay chỉ xuống, dù Vương Bảo Nhạc cố gắng tránh né nhưng vẫn muộn một bước. Chỉ trong nháy mắt, bên ngoài thân thể Vương Bảo Nhạc lại xuất hiện ánh trăng. Đứng trước nguy cơ, ánh mắt Vương Bảo Nhạc chợt lóe lên, thân thể lại xuất hiện hình ảnh chồng lên nhau. Chẳng qua việc này diễn qua rất nhanh, nhất là lại có ánh trăng chiếu sáng, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt. Ánh trắng vốn ngưng tụ trước người Chu Sơ Đạo nay lại bao trùm lấy toàn thân Vương Bảo Nhạc, người ngoài nhìn vào thì thấy Vương Bảo Nhạc lúc này giống như đã hóa thành một vầng trăng sáng.
Ngay khi ánh tráng bao phủ, bao nhiêu cảm giác thân thể như suy yếu, mệt mỏi, rã rời cũng bộc phát trên người Vương Bảo Nhạc khiến cho hắn thở hồng hộc, thân thể chấn động, mí mắt nặng trĩu khó mà mở
ra, giống như sắp mê man. Cơn mệt mỏi ập tới như thủy triều khiến toàn thân hắn rã rời. Cảm giác suy yếu kia cũng như làm hắn từ tu sĩ biến thành người phàm.
Ngay cả tâm cảnh và tâm trạng cũng bị dao động, những cảm giác tiêu cực như tuyệt vọng, đau buồn, thậm chí là muốn tự sát cũng bùng nổ từ bên ngoài.
Thậm chí, cả tu vi của hắn cũng bị ảnh hưởng, hay nói đúng hơn thì không phải tu vi bị ảnh hưởng mà là khả năng khống chế tu vi của Vương Bảo Nhạc bị quấy nhiễu. Nếu như lúc trước hắn có thể khống chế tu vi hoàn mỹ thì nay dưới tác động của vô số lực lượng tiêu cực, khả năng khống chế của hắn đã bị giảm xuống hơn phân nửa.
Đây chính là một trong những tuyệt chiêu của Chu Sơ Đạo, Trớ Nguyệt!
Nếu như đối thủ của mình lúc này không phải Vương Bảo Nhạc thì Chu Sơ Đạo nhất định sẽ lập tức áp sát, không để lãng phí quá nhiêu tu vi và pháp bảo mà tung ra một kích tuyệt sát, nhưng dù trước kia hẳn
không biết gì nhiêu về Vương Bảo Nhạc, nhưng sau khi trải qua trận đấu ngắn ngủi này, Chu Sơ Đạo cũng đã đưa Vương Bảo Nhạc lên thành kình địch trong đời mình, ngang hàng với Độc Cô Lâm.
Chu Sơ Đạo không dám chủ quan trước kình địch thế này nên hàn quang lướt qua đáy mắt, dù thấy Vương Bảo Nhạc đã trúng Trớ Nguyệt, nhưng Chu Sơ Đạo vẫn không áp sát mà chọn cách lấy một tượng gỗ ra khỏi túi trữ vật.
Tượng gỗ này có màu đen, ngay khi lấy ra đã phát ra từng đợt sát khí lạnh lẽo, ó được khắc hình một con chó dữ, mắt lộ tà quang. Sau khi lẩy ra, Chu Sơ Đạo cân chót lưỡi, phun một búng máu lên bức tượng này, bên trong lập tức tràn ra vô số khói đen.
Lại có một tiếng gầm gừ kinh thiên động địa vang vọng bốn bề, bức tượng này trực tiếp sống lại, biến thành một con chó dữ màu đen khổng lồ, to chừng mười trượng.
Hàm ráng của con chó dữ này vô cùng sắc bén, trong mắt ánh đây vẻ điên cuồng và
tham lam, vừa gầm gừ vừa phóng thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc, há miệng chực táp.
Đúng là... thiên cẩu nuốt trăng!
“Kêt thúc rồi, đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn không nuôi ra được vô địch chi ý!”
Chu Sơ Đạo nheo mắt lại, khoan thai cất lời. Lúc này, thiên cẩu đã tới gần Vương Bảo Nhạc, há miệng ra vô cùng khoa trương như có thể nuốt chửng cả Vương Bảo Nhạc lẫn vầng tráng bên ngoài người hắn, sắp sửa táp xuống.
Những người đứng xem xung quanh, thậm chí cả tu sĩ bên ngoài lúc này đều giật mình hoảng sợ, nhất là bách tử Liên bang, ai nấy đều vô cùng lo lắng.
Đúng lúc này, lại có dị biến xuất hiện!
Một thanh âm đầy vẻ tiếc nuối truyền ra từ miệng của Vương Bảo Nhạc ở bên trong vầng trăng sáng kia.
“Đúng là đáng tiếc, ngươi lại không tới gần...”
Ngay khi thanh âm này vang lên, một bàn tay do sấm chớp tạo nên đột nhiên vươn ra từ bên trong Trớ Nguyệt với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã... ấn lên hàm răng của thiên cẩu đang cắn tới.
Vừa ấn xuống thì sấm chớp đã bột phát, một cỗ dao động tự nổ 'âm 'âm lan ra. Trong tiếng nổ đùng đùng d'ôn dập, một cỗ cực lực đã phát ra từ bên trong Trớ Nguyệt, chẳng những muốn phá hủy Trớ Nguyệt này mà còn lan đến g'ân thiên cẩu. Chỉ trong nháy mắt, Trớ Nguyệt bị đánh tan, thiên cẩu hét thảm vội vàng lùi lại. Trong lúc Chu Sơ Đạo biến sắc vì Trớ Nguyệt bị đánh tan thì thân ảnh của Vương Bảo Nhạc lại bất ngờ xông ra với tốc độ nhanh hơn hẳn trước kia, xông tới chỗ Chu Sơ Đạo nhanh như tia chớp, sau đó tung ra một quyền.
Đúng là quyền thứ tư!
Táng cường 100% cộng minh!
Một quyền này rõ ràng có dao động cộng minh mạnh hơn hẳn, như sóng to gió lớn
bên dưới gió lốc, hết lớp này đến lớp khác. Thậm chí, từ gốc độ nào đó mà nói thì sát thương ẩn chứa trong quyền này đã gấp đôi chiến lực của bản thân Vương Bảo Nhạc.
Đây là do tác dụng của cộng minh, giúp cho khả năng khống chế tu vi và linh lực bản thân của Vương Bảo Nhạc đột phá cực hạn. Lúc này, một quyền giáng xuống, ngay cả Chu Sơ Đạo cũng không cách nào tránh thoát, chỉ có thể dốc toàn lực ngán cản. Trong tiếng nổ mạnh, Chu Sơ Đạo phun ra một búng máu, pháp bảo phòng hộ trước người bị đánh nát, ngực lõm vào ào ào máu đỏ, hắn liên tục lùi lại. Đồng thời, lần đầu tiên trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
“Lôi phân thân!”
“Đáp đúng rồi!”
Trong lúc nguy cơ ập tới thì Vương Bảo Nhạc đã huyễn hóa ra lôi phân thân, dù là Trớ Nguyệt hay thiên cẩu đều tập trung vào phân thân của hắn mà thôi, nên cuối
cùng hắn lợi dụng phân thân tự nổ để hóa giải nguy cơ, đồng thời bản thể của hắn thì xuất hiện để tung ra quyền thứ tư.
Nếu như Chu Sơ Đạo sơ ý tự mình tới gần thì có lẽ trận chiến này đã kết thúc rồi.
Trong lúc nói chuyện, thân thể Vương Bảo Nhạc lại tiếp tục phóng tới chỗ Chu Sơ Đạo, khí nuốt sơn hà, thậm chí còn ngưng tụ ra được phần rễ của vô địch chi ý. Từ xa nhìn lại thì đã sắp tạo thành khí thế trấn áp giống hệt như Chu Sơ Đạo đã nói.
“Tiếp theo, chính là một quyền cuối cùng!”
Chiến ý trên người Vương Bảo Nhạc thốt nhiên tăng vọt, đang định tới gần. Nhưng đúng lúc này Chu Sơ Đạo lại hét lớn một tiếng, thân thể đang bay ngược ra sau đột nhiên dừng lại, trong mắt đăy tơ máu, trên người của hắn cũng xuất hiện cộng minh chi ý.
“Quyền cuối cùng này của ngươi không thể đánh ra được đâu!”
Chu Sơ Đạo nói, hai tay đột nhiên giơ lên bấm niệm pháp quyết, gân xanh trên trán nổi lên, tu vi trong cơ thể rung động như cuồng loạn!
“Cửu Thế... Hư Sát!”
Những lời này vừa ra, bên ngoài thân thể của Chu Sơ Đạo đột nhiên xuất hiện từng đạo hư ảnh. Mỗi đạo hư ảnh đều mang hình dạng của hắn, cộng thêm bản thân hắn nữa thì giống như cửu thế luân hồi đều xuất hiện. Theo Chu Sơ Đạo bấm niệm pháp quyết, mấy hư ảnh này cũng bấm niệm pháp quyết, từng luồng dao động có thể nói là khủng bố, thậm chí làm cho mọi người xung quanh phải hoảng sợ đột nhiên bùng nổ từ trên người Chu Sơ Đạo.
"filepos0012319215">

Bạn cần đăng nhập để bình luận