Tam Thốn nhân Gian

Chương 884

Chương 884Chương 884
CHỈ CÓ ĐÁNH MỘT TRẬN!
Đ ầu óc Vương Bảo Nhạc nhanh chóng vận chuyển, hắn biết rõ Yểm Mục Quyết của mình có thể triệt tiêu một nửa uy lực của gió lốc Hằng Tinh, nhưng dù như vậy thì bản thân cũng sẽ tới cực hạn. Còn Hữu trưởng lão bên kia dù là Hành Tinh, có khả năng triệt tiêu một phân uy năng thì cũng không thể bằng mình được.
Cho nên... cực hạn của mình cũng sẽ là cực hạn của Hữu trưởng lão!
Sự thật cũng đúng là như vậy, trạng thái của Hữu trưởng lão ở phía bên kia rõ ràng vô cùng tệ, toàn thân chật vật thì thôi đi, ngay cả mái tóc cũng biến đâu mất tiêu, thân thể khô đét lại như một bộ xương.
Ngay cả dao động tu vi của hắn ta cũng vô cùng yếu ớt, hư ảnh hành tinh cũng tràn ra bên ngoài thân thể của hắn, dường như sắp sửa không trụ nổi nữa.
Trong mắt hắn ta lúc này cũng mang theo vẻ điên cuồng không dám tin. Hữu trưởng lão không phải kẻ ngốc, hắn ta đã nhìn ra điểm không đúng, cũng nhận ra dường như Vương Bảo Nhạc có thể chống lại uy năng Hằng Tinh này. Nhưng loại triệt tiêu này không phải nhờ vào pháp bảo mà là bản thân Vương Bảo Nhạc!
Nhưng sự phát hiện của hắn ta đã quá muộn, thế này cũng không thể trách hắn ta được. Nếu như Vương Bảo Nhạc bên kia giả vờ để che giấu rõ mồn một như phun máu hoặc la hét vài tiếng thì Hữu trưởng lão nhất định sẽ kịp thời phản ứng, nhận ra đây là cái bẫy.
Nhưng Vương Bảo Nhạc bên kia cứ im thin thít, tàn nhẫn xông tới, những biểu hiện bên ngoài của hắn khiến cho Hữu trưởng lão khó mà nhìn ra sơ hở trong lúc nhất
thời. Nhưng phản ứng của Hữu trưởng lão vẫn cực nhanh, sau khi nhìn Vương Bảo Nhạc một cái thì hắn ta quyết đoán rút lui. Nếu như chỉ rút lui thì thôi, trong lúc lùi lại hắn ta còn bấm niệm pháp quyết, ẩn ẩn như muốn hình thành sức mạnh phong ấn để ngăn chặn trước, không cho Vương Bảo Nhạc rút lui như mình.
“Long Nam Tử, dù ngươi lắm mưu nhiêu kế thì đã sao, lão phu thừa nhận lúc trước ta đã sơ sót, nhưng... lựa chọn vào đây thì ngươi vẫn là tự tìm đường chết mà thôi. Ta chẳng cần ra tay gì, chỉ cần không cho ngươi rời khỏi là được!”
Hữu trưởng lão hạ tay xuống, thần thông lập tức bộc phát, bàn tay khổng lồ hình thành, đánh về phía Vương Bảo Nhạc.
“Giữa tu sĩ thì phải xem tu vi, ta là Hành Tinh, còn ngươi chỉ là Linh Tiên mà thôi. Trên Hằng Tinh này, chỉ cần ta trụ được lâu hơn ngươi thì ngươi vẫn phải chết mà thôi!”
Tu vi toàn thân Hữu trưởng lão 'âm 'âm bùng nổ, vẻ điên cuồng trong mắt lại càng rõ ràng hơn. Thân là Hành Tinh, lại à trưởng lão của Thiên Linh Tông, kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta không h'ê ít, tính cách cũng quyết đoán vô cùng. Lúc này hắn ta không tiếc để hành tinh của bản thân xuất hiện dấu hiệu vơ nát cũng muốn ra tay trấn áp Vương Bảo Nhạc, để lựa chọn tới gần b'ê mặt hằng tinh của Vương Bảo Nhạc biến thành hành vi ngu xuẩn, tự bê đá đập chân mình!
“Vậy sao?” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên, chỉ là nụ cười này vô cùng lạnh lùng, đồng thời lại mang đến cảm giác tàn nhẫn cho kẻ khác.
“Nếu... ngươi không còn là Hành Tinh thì sao?” Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì hàn quang trong mắt bỗng lóe lên. Hắn giơ tay phải lên, trong tay xuất hiện... một tấm thẻ ngọc!
“Nguýên rủa!” Vương Bảo Nhạc lạnh lùng mở miệng, tu vi 'âm 'âm truyền vào trong
thẻ ngọc, khiến cho nó rung lên liên hồi. Từng tia khói đen lập tức tỏa ra, chỉ trong nháy mắt đã lan rộng khắp nơi. Dõi mắt nhìn lại, những sợi tơ này lan ra khắp nơi như mạng nhện vậy. Ngay khi vừa xuất hiện thì nó đã bỏ qua gió lốc hằng tinh ở khắp nơi để tập trung vào Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông đang hoàn toàn biến sắc bên kia, bay thẳng về phía mi tâm của hắn ta!
“Đây là...” Sắc mặt của Hữu trưởng lão thoát cái đã trắng bệch, một cỗ nguy cơ vượt xa hẳng tinh mang đến lập tức trỗi dậy trong đầu của hắn ta. Trực giác nói cho hắn ta biết, tuyệt đối không thể để những sợi tơ này tới gần, bàng không nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.
Trong lòng dậy sóng, Hữu trưởng lão lập tức bấm quyết, triển khai thần thông để cố gắng chống cự, thậm chí còn lấy rất nhiều pháp bảo ra hòng triệt tiêu thứ kia.
Nhưng tất cả đều vô ích!
Sau khi tới gần, những tia khói đen này trực tiếp xuyên qua tất cả thần thông và pháp bảo của Hữu trưởng lão, hoàn toàn không đếm xỉa tới. Đồng thời chúng cũng thu nhỏ lại, đến cuối cùng lại hóa thành một đạo ấn ký màu đen, bay thẳng tới mi tâm của Hữu trưởng lão, cán bản không cho hắn ta bất kỳ cơ hội phản ứng hay bỏ trốn nào. Giống như số phận đã định sẵn trong cõi u minh vậy, một giây sau... nó đã xuất hiện ở giữa mi tâm của Hữu trưởng lão, khắc sâu vào đó!
Một tiếng nổ kinh thiên trỗi dậy, toàn thân Hữu trưởng lão chấn động dữ dội.
Hắn ta hét lên một tiếng thảm thiết, phong ẩn và hư ảnh bàn tay mà hắn vừa đánh ra cũng lập tức bị hủy. Tu vi của hắn ta cũng bị áp chế, sau khi ấn ký màu đen trên mi tâm lóe lên chín lần thì tu vi của hắn ta trực tiếp từ cảnh giới Hành Tinh rớt xuống... Linh Tiên đại viên mãn!
Loại sụp đổ này khác với nguyền rủa mà Vương Bảo Nhạc đã dùng để biến một kẻ
Linh Tiên hậu kỳ thành Linh Tiên sơ kỳ trước đó. Lần này còn đáng sợ và chấn động hơn nhiêu, bởi vì đây là cảnh giới sụp đổ, là Hành Tinh bị giảm tu vi. Đây cũng là lý do trước đây Vương Bảo Nhạc không hề dùng nguýên rủa với Hữu trưởng lão.
Bởi vì hắn hiểu rõ, muốn làm cho tu vi của kẻ này bị nguyền rủa làm sụt cảnh giới thì chỉ có thể thực hiện khi trạng thái thân thể của đối phương tệ nhất. Cho nên... Vương Bảo Nhạc mới chọn cách tới gân bề mặt hàng tinh, tất cả... cũng là để phối hợp với nguyền rủa!
“Bây giờ ngươi đã không phải là Hành Tinh nữa rồi. Ngươi đoán thử xem Lân này ai trong chúng ta sẽ trụ được lâu hơn đây? Hay là ngươi ngay cả tư cách để so sánh cũng không có vì đã chết ngay khi ta ra tay?” Sát ý trong mắt Vương Bảo Nhạc bừng lên, thân thể nhoáng một cái đã lao thẳng tới chỗ Hữu trưởng lão đang hét thảm lùi lại đàng sau!
Biến cố bất ngờ ập tới quá nhanh lại khiến Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông trở tay không kịp, hắn ta thật sự không thể ngờ tên Long Nam Tử này lại có thủ đoạn nghịch thiên như thế.
Nhất là sau khi nhớ lại từng chuyện trước đó, hắn ta bị đau đớn đến tận linh hồn bủa vây, nhịn không được mà hét lớn đầy thảm thiết, chỉ biết hoảng sợ lùi lại mà thôi. Trong một thoáng, trong đầu hắn đã tua lại toàn bộ quá trình giao chiến cùng Vương Bảo Nhạc hết lần này đến lần khác.
Dù là bàn tay Hành Tinh, mun kế làm trọng thương Tả trưởng lão, một thương kia của Vương Bảo Nhạc nhằm kéo dài thời gian với mình, khiến mình không kịp bố trí phong ấn khác, cho đến... cơn bão mặt trời do đối phương cố ý làm hỗn loạn lúc lao ra, làm cho nó cuồng bạo hơn, cũng khiến mình không thể nào na di, chỉ có thể dựa vào tu vi đề miễn cưỡng đuổi theo...
Sau đó Vương Bảo Nhạc lại đổi hướng, nhắm thẳng tới bề mặt hằng tinh. Bản thân mình còn tưởng là đã nhìn thấu cái bẫy của đối phương, tìm được kế phản kích nguy cơ trước mắt, nhưng cuối cùng... hắn ta phát hiện mình vẫn trúng kế. Mục đích của tên Long Nam Tử này chính là muốn làm cho bản thân mình bị suy yếu để triển khai nguyền rủa nghịch thiên của hắn.
Chỉ trong thời gian ngắn đã khiến cho ưu thế mà mình lấy được biến thành thế yếu. Khả năng tính toán, mưu lược và thủ đoạn của Vương Bảo Nhạc khiến cho trong lòng vị Hữu trưởng lão này hết sức kiêng kỵ. Lúc trước hán ta đã xem trọng tên Long Nam Tử, nhưng bây giờ hắn ta mới biết là mình vẫn chưa đủ xem trọng Long Nam Tử.
Tiếc là bây giờ mới nhận ra thì đã quá muộn, cái giá phải trả quá đắt. Những suy nghĩ này lướt qua trong đầu Hữu trưởng lão, toàn thân của hắn ta run lên, cố chịu đựng cơn đau đớn khó mà thừa nhận đến
từ linh hồn, nhanh chóng lùi lại. Trong lòng không vì vậy mà từ bỏ ý định giết Vương Bảo Nhạc, thậm chí còn vì quá kiêng kỵ mà sát khí lại nặng hơn nữa!
“Liều thôi, tuyệt đối không thể để kẻ này sống sót được!”
Hắn ta hiểu là mình đã trúng kế, nay lại còn rơi vào thế yếu. Nhưng rõ ràng hắn ta vẫn còn con bài tẩy nào đó, có thể giúp hắn ta giết ngược lại trong đường tơ kẽ tóc!
Vương Bảo Nhạc chẳng muốn đoán xem Hữu trưởng lão còn thủ đoạn nào khác hay không, cho dù biết rõ đối phương còn đòn sát thủ thì lúc này tên cũng đã lên dây, không thể không bắn. Bởi vì Vương Bảo Nhạc hiểu rõ, thời gian nguyên rủa của mình tối đa chỉ có một nén nhang, dù Hữu trưởng lão này còn thủ đoạn nào khác hay không, đợi đến khi thời gian nguyền rủa biến mất thì tình hình của hắn cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Bỏ chạy cũng chẳng ích gì, chỉ cần bị nhốt trên hằng tinh này thì tương lai cũng sẽ tối tăm, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp. Đồng thời điêu này cũng không phải tính cách của Vương Bảo Nhạc.
Cho nên... trận chiến này nhất định phải đánh, không thể không đánh được!
Bởi vì Vương Bảo Nhạc không tin, lúc trước tên Hữu trưởng lão này dám hùng hổ đuổi theo mình, lại tự tay phá hủy vài điểm yếu kém thì sẽ không sợ bị nhốt lại trên hằng tinh này, không thể rời đi giống mình được. Phải biết ràng bão mặt trời ở đây đã làm loạn phương hướng, che kín cảm giác, nguy cơ lại trùng trùng. Hành vi muốn tìm được chỗ yếu kém khác của pháp tắc đã mang theo nguy cơ cực lớn rồi!
Mà thời gian càng lâu thì sẽ khó rời đi hơn.
“Trừ khi... Hữu trưởng lão này có cách nào khác có thể thoải mái rời đi, chỉ khi có chỗ dựa như vậy thì hắn ta mới dám đuổi theo!”
"filepos0018802567">

Bạn cần đăng nhập để bình luận