Tam Thốn nhân Gian

Chương 579

Chương 579Chương 579
CỰC HẠN
Trong khi hai người giao chiến thì ngươi tới ta đi, tranh chiến vài phen, có lúc là Vương Bảo Nhạc chiếm thế thượng phong, khi lại là Độc Cô Lâm. Cho đến hiện tại, nhờ vào uy áp bất ngờ của đạo kinh nên Vương Bảo Nhạc tung người phóng tới chỗ Độc Cô Lâm, khí thế lại bộc phát lần nữa.
Tốc độ của hắn cực nhanh giống như xuyên qua giữa hư không. Ngay khi lao ra, Vương Bảo Nhạc lại phóng thích Minh Đan trong cơ thể, lập tức có Minh Hỏa tản ra từ trong người hắn, tạo thành một biển lửa ngập trời ở bên ngoài cơ thể.
Biển lửa này có màu đen, nó không phát ra nhiệt độ cao mà lại là báng hàn có thể phong ấn toàn bộ mọi thứ. Tiếng ráng rắc đột nhiên vang lên liên hồi, mặt đất, bầu trời, thậm chí là phạm vi hư không nhất
định ở giữa cả hai cũng bị đóng băng ngay trong nháy mắt này.
Tâm thần và tu vi vốn đang chấn động và hỗn loạn của Độc Cô Lâm nay có thêm Minh Hỏa chẳng khác nào gặp sương giữa tuyết lớn, máu tươi lại phun ào ào. Hắn khống chế thân thể nhanh chóng lui ra sau toan kéo giãn khoảng cách với Vương Bảo Nhạc, nhưng tốc độ của Vương Bảo Nhạc lại nhanh hơn. Ngay khi Minh Hỏa lan ra thì trong mắt hắn lại ánh lên tia sắc bén, trong lòng mặc niệm hai chữ Dấn Hồn.
Minh Pháp Dẩn Hồn!
Trong chớp mắt, một bàn tay mơ hồ đã vươn ra từ trong ngực Vương Bảo Nhạc như giãy giụa chui ra từ địa ngục. Ngay khi nó xuất hiện thì Minh Hỏa xung quanh lập tức bị dẫn dắt như có một luồng gió mạnh ập tới, nhưng không phải thổi tan Minh Hỏa mà là thổi bùng thế lửa lên.
Ngay giây tiếp theo thì Minh Hỏa đã táng vụt lên gấp mấy lần, ầm 'âm lan rộng ra xung quanh. Sau khi bàn tay Dấn Hồn xuất
hiện thì Minh Hỏa bị dẫn dắt, ngưng tụ lại thành một bàn tay khổng lồ chừng trăm trượng.
Mặc dù bàn tay khổng lồ này vẫn hơi mờ nhưng lại có một cỗ khí tức khiến cho linh hồn của Độc Cô Lâm run rẩy. Lúc này, Độc Cô Lâm tiếp tục biến sắc, tất cả những thủ đoạn này của Vương Bảo Nhạc tung ra quá bất ngờ, phản kích vô cùng sác bén. Từ xa nhìn lại, bàn tay khổng lồ do Minh Hỏa và Dần Hồn dung hợp với nhau mang theo khí thế kinh người bộc phát ra từ trong cơ thể Vương Bảo Nhạc, sắp sửa va chạm với Độc Cô Lâm hòng bắt linh hồn của hắn ra.
Đối mặt với nguy cơ, Độc Cô Lâm không kịp nghĩ nhiêu. Một cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt ập tới khiến đôi mắt màu vàng nhạt của hắn biến thành đỏ ngầu. Ngay giây phút bàn tay Dan Hồn kia chộp tới thì Độc Cô Lâm đột nhiên hét lớn một tiếng.
“Tàng phong ấn thứ hai, mở mười giây!”
Gần như ngay khi Độc Cô Lâm vừa mở miệng thì một cỗ sức mạnh giống như đã ẩn nấp trong cơ thể hắn hồi lâu đột nhiên bộc phát. Sức mạnh này vô cùng cuồng bạo, gấp mười 1'ân hắn trước đó. Nay nó vừa bốc lên thì Độc Cô Lâm như hóa thành mặt biển mênh mông, khí thế thoáng cái đã tạo thành dòng xoáy giống hệt giông gió xuất hiện giữa biển khơi, lan ra như một vòi rồng.
Lúc này, lại có tiếng ầm 'âm vang vọng khắp đất trời, gió lốc càng lúc càng dữ dội, lan rộng ra phạm vi hơn trăm trượng, khí thế khổng Lô không gì sánh được.
Bàn tay Dần Hồn của Vương Bảo Nhạc lúc này cũng rung chuyển, không thể tiếp tục chộp tới nữa mà bắt đầu tan rã. cảm giác nguy cơ mãnh liệt lại xuất hiện trong đầu Vương Bảo Nhạc, hắn đột nhiên lùi lại không chút do dự.
Ngay khi lùi lại thì Vương Bảo Nhạc rốt cuộc cũng thấy rõ, có một thân ảnh dàn bay lên giữa cơn gió lốc rộng gần trám
trượng kia, mặc dù vẫn là Độc Cô Lâm nhưng lại khác hằn lúc trước.
Mái tóc của Độc Cô Lâm bay ngược lên, con ngươi không còn là màu vàng nhạt nữa mà là vàng kim sáng rực. Thậm chí, ánh vàng kim này còn dần lan tỏa ra khắp thân thể hắn khiến cho thân thể hắn phát sáng lấp lánh, một cỗ uy áp cũng liên tục táng cao hệt như một chiến thân.
Nhưng đây vẫn không phải điểm khiển Vương Bảo Nhạc thấy kinh hãi nhất, thứ thật sự khiến hắn phải hít sâu một hơi chính là... Độc Cô Lâm phát ra ánh sáng vàng rực kia vừa giơ tay phải lên thì cơn gió lốc lan rộng trong phạm vi hơn trám trượng này cũng với khí thế cuồng bạo tột độ, cao gấp mười Lân trước đó trên người hắn lại đột nhiên biến mất chỉ trong thoáng chốc.
Tất cả đã thu hết vào bên trong, được nén chặt lại, giống như dù bây giờ Độc Cô Lâm đang đứng giữa không trung, nhưng lại không có bất kỳ khí tức nào lan ra, thậm chí cũng không hề để lại bất kỳ dấu vết nào
trong linh thức của Vương Bảo Nhạc.
Chuyện này lập tức khiến cho khí tức của Vương Bảo Nhạc nghẽn lại, cảm giác nguy cơ cao gấp mấy lần đột nhiên ập tới ào ạt. Thậm chí, có vẻ giống như tế bào toàn thân của Vương Bảo Nhạc đều đang run rẩy, nói cho hắn biết là phải tránh né kẻ này.
Những người đứng xem xung quanh cũng hoảng sợ vô cùng, tất cả tu sĩ Thương Mang Đạo Cung ở bên ngoài cũng giật mình kinh hãi, bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì Độc Cô Lâm đột nhiên động.
Hắn không mở miệng nói luyên thuyên gì cả mà chỉ im lặng tiến tới một bước. Ngay khi tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động muốn tránh né thật nhanh thì thân ảnh của Độc Cô Lâm đã tiến tới ngay trước mặt hắn, tung ra một quyền vô cùng đơn giản.
Nếu nhìn bằng mất thường thì một quýên này còn không bằng cửu Long quýên trước đó, nhưng cảm giác nó mang đến cho
Vương Bảo Nhạc chính là mức độ nguy hiểm đã cao hơn trước đó gấp mười lần. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn không thể tránh né, cứ như đã bị khóa chặt vị trí, như thể một quýên này đánh ra thì nhất định sẽ trúng mục tiêu.
Đây là vì Độc Cô Lâm đã mở tầng phong ấn thứ hai ra, chiến lực của hắn lúc này đã tạo thành trấn áp toàn diện bao gồm cả nhục thân, tinh thần, tu vi và khí thế đối với Vương Bảo Nhạc.
Trong nháy mắt, Vương Bảo Nhạc chỉ kịp giơ tay phải của Chúc Đoạt Đế Khải lên toan chống cự. Lúc này, dù là tăng cường cộng minh hay Để Khải đều bùng nổ toàn lực để ứng phó. Nhưng giây tiếp theo, toàn thân Vương Bảo Nhạc đã chấn động thật mạnh, giống như bị một chiếc khí cầu đang bay với tốc độ cực cao tông thằng vào người. Trong tiếng nổ mạnh, tay phải của Để Khải lại... Nổ tung!
Máu tươi cuồng phun, thân thể Vương Bảo Nhạc mượn lực rút lui. Nhưng không đợi
hắn lui ra được vài bước thì Độc Cô Lâm thoắt cái đã tới gàn, bất ngờ tung quyền thứ hai ra.
Lần này là đánh vào ngực Đế Khải của Vương Bảo Nhạc, tiếng ráng rắc vang khắp nơi. Giáp ngực Đế Khải của Vương Bảo Nhạc lập tức tan vỡ. Ọuýên thứ ba của Độc Cô Lâm đã đánh thẳng lên lồng ngực của Vương Bảo Nhạc bên dưới lớp Đế Khải vỡ vụn kia.
Sức mạnh này quá lớn, Vương Bảo Nhạc cảm thấy trước mắt tối sầm, máu tươi cuồng phun, thân thể như mất điều khiển. Hắn bị quyền này đánh bay ngược ra sau như một con diều đứt dây, rơi vào trên đỉnh núi đại biểu cho hắn trên ngọn núi hai đỉnh.
Trong tiếng ù ù, thân núi bắt đàu rạn nứt rồi 'âm 'âm sụp đổ, hóa thành vô số đá vụn. Mà ý thức của Vương Bảo Nhạc nằm ngay đó nay đã d'ân trở nên mơ hồ, máu tươi òng ọc tuôn trào, nhưng đòn tấn công của Độc Cô Lâm vẫn không h'ê dừng lại.
Độc Cô Lâm thoắt cái đã tới gàn, tung ra thêm một quyền.
Một quýên này không phải đánh vào người Vương Bảo Nhạc mà là rơi xuống mặt đất chất chồng núi đá bên cạnh hắn. Mặt đất chấn động, tạo thành lực phản chấn đánh lên người Vương Bảo Nhạc, bắn thân thể của hắn nảy ngược lên, bay thẳng lên giữa bầu trời.
Sau đó, Độc Cô Lâm lại nhảy lên đuổi theo Vương Bảo Nhạc, thân thể của hắn xuất hiện phía trên Vương Bảo Nhạc. Trên mặt của hắn không để lộ bất kỳ biểu tình gì, chỉ cúi đàu lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó lại tung ra quýên thứ năm giáng thẳng xuống người đối phương.
Một quýên này lại có khí thế còn mạnh hơn, nhất là phối hợp cùng độ cao của Độc Cô Lâm lúc này, chẳng khác gì ngưng tụ lực lượng thiên địa để trấn áp, ầm ầm giáng xuống. Đế Khải toàn thân Vương Bảo Nhạc đã sắp sửa nát vụn, thân thể của hắn cũng rơi thẳng xuống mặt đất với tốc độ còn nhanh hơn nữa, nện thành một cái hố to
chẳng khác gì bồn địa.
Máu tươi không chỉ trào ra từ miệng mà còn bắn tóe ra từ khắp người Vương Bảo Nhạc, ý thức của hắn đã gần như mơ hồ. Mức độ mạnh mẽ của Độc Cô Lâm đã mở tầng phong ẫn thứ hai quả thật nẳm ngoài tưởng tượng của mọi người, e là ngay cả Nguyên Anh cũng phải sợ hãi.
Nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không bỏ cuộc, dường như ngay cả Thanh Liên trong cơ thể hắn cũng điên cuồng, liên tục chữa trị cho thân thể hắn. Vương Bảo Nhạc thở hồng hộc mở mắt ra, nhìn thẳng vào Độc Cô Lâm trên bẫu trời.
“Vương Bảo Nhạc!”
Độc Cô Lâm đứng giữa không trung cúi đàu nhìn xuống, trong mắt không hề có bất kỳ dao động tâm tình nào, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Bảo Nhạc đang giãy giụa muốn đứng dậy ở bên dưới.
“Tiếp theo chính là quyền thứ sáu của ta, cũng là sức mạnh cao nhất của ta. Ta
khuyên ngươi nên nhận thua đi, bởi vì một khi ngươi chọn quyết liều đến cùng thì ngươi nhất định sẽ chết. Nhưng vẫn có một khả năng... Ấy chính là bộc phát tất cả tiêm lực của ngươi trước nguy cơ sinh tử!
“Nám đó, ta cũng đã trải qua chuyện tương tự, phải xem tạo hóa của ngươi rồi!”
Nói đoạn, Độc Cô Lâm đột nhiên giơ tay phải lên, sau khi hắn siết nắm đấm lại thì sau lưng hắn đột nhiên phát ra tiếng gào rú. Đầu tiên là huyễn hóa ra một con vượn lớn, sau đó là hắc long chín đầu, tiếp theo là hư ảnh chu tước và côn bằng. Hư ảnh của bốn thần thú này gàn như chiếm trọn bầu trời, sau khi bao phủ lấy thân thể Độc Cô Lâm thì lại giao thoa cùng với nhau. Trong từng tiếng gào rú cuồng bạo và hòa quyện này, chúng lại tạo thành một nắm đấm hư ảo khổng Lô.
Từ xa nhìn lại, nắm đấm này có thể so với trời xanh, uy năng ngút trời, giống như thay trời giáng kiếp, nhắm thẳng về phía... Vương Bảo Nhạc.
Mười giây, kết thúc!
"filepos0012543089">

Bạn cần đăng nhập để bình luận