Tam Thốn nhân Gian

Chương 348

Chương 348Chương 348
KHÍ THẾ DÂNG CAO!!
Trong văn phòng của Vực chủ Sao Hỏa, sau khi hai mươi phần bản thiết kế được đưa tới, đại thụ cũng tranh thủ qua đây, ngồi đối diện Vực chủ. Cả hai vừa cười nói vừa xem thẻ ngọc chứa hai mươi bản thiết kế này.
“Phần thiết kế này rất sáng tạo, dùng trận pháp làm hạch tâm, hấp thu phong ấn chi lực đến từ hang thần binh để tăng sức mạnh cho bản thân...” Vực chủ Sao Hỏa cầm một thẻ ngọc, sau khi xem xong thì mỉm cười giao cho đại thụ.
Đại thụ nhận lấy thì xem xét một phần, cũng chú ý thấy bản thiết kế này là do Trác Nhất Tiên của Ngũ Thế Thiên Tộc dâng lên nên mỉm cười, gật đầu tán thành, sau đó hắn cũng đưa một thẻ ngọc cho Vực chủ Sao Hỏa.
“Ta thấy phần này cũng rất tốt, toàn bộ thành trì xây thành hình tròn, chia ra trong ngoài ba khâu, vừa thông nhau, lại táng thêm sức mạnh kính tượng, chẳng những có thể hoàn thành nhu cầu di chuyển dân cư thật hoàn mỹ mà còn chống được phóng xạ của thần binh, điểm này rất khó làm được.”
Vực chủ Sao Hỏa nghe vậy thì cũng nhìn sang, sau khi thấy tên của Lý Di nhìn nhìn lướt qua đại thụ một cái rồi mỉm cười.
“Không tệ, có thể trực tiếp định là ứng cử viên đây!”
Đại thụ cũng mỉm cười không nói gì, tiếp tục xem bản thiết kế khác, cứ thế, sau khi xem xong từng cái một, cũng chọn ra chín người trong số đó làm ứng cử viên.
Đến người thứ mười thì lại có chút bất đồng ý kiến.
“Vực chủ, ta cho rằng con của Trần nghị viên là Trân Đồng rất phù hợp, còn Vương Bảo Nhạc... Mặc dù bản thiết kế của hắn cũng không tồi nhưng rõ ràng có phân khoác lác, lại còn bất diệt thành. Ta không tin trên đời này có thành trì nào dám nói là mình bất diệt.”
Đại thụ lắc dẫu. Hắn cũng chằng buồn tốn sức đi chèn ép Vương Bảo Nhạc làm gì, dù sao thì mọi người đều biết mình không thích hắn nên cũng chẳng cần phải che giấu làm gì, cứ nói thẳng ý kiến ra là được.
Đồng thời, hẳn cũng thấy lạ là bản thiết kế của Vương Bảo Nhạc có thể lọt vào tận vòng này, phát biết ràng hai mươi người vào được tới đây đều có thế lực làm chỗ dựa mới vượt qua được biết bao nhiêu đơn xin để được đưa đến trước mặt họ.
Trong số những người bị loại trước khi vào top 20 này, có không ít người thuộc các thế lực lớn nhưng Vương Bảo Nhạc lại có thể vào được thế này, có thể thấy Vương Bảo Nhạc hắn cũng tốn rất nhiêu công sức.
“Nhưng vậy thì đã sao chứ, thoạt nhìn mặc dù bất diệt thành này không tệ chút nào nhưng lại quá khoa trương và có phần phóng đại. Cho dù có người chống lưng thì Vương Bảo Nhạc cũng không thể đậu được.”
Đại thụ thầm cười lạnh, sau đó nhìn Vực chủ.
Vực chủ Sao Hỏa không nói gì, chỉ cầm thẻ ngọc của Vương Bảo Nhạc lên xem xét thật kỹ, trong mắt đầy vẻ tràm tư như đang cân nhắc. Thực ra, cả Vương Bảo Nhạc hay Lâm Hữu đều đã nói giúp hẳn, thậm chí mấy hôm trước cả Tông chủ của Đạo viện Phiêu Miễu cũng từng liên hệ với cô.
Có thể khiến cho cả ba thế lực nói giúp cho mình thế này vốn đã không hề tầm thường, càng khỏi phải nói tới hôm qua cô còn nhận được truyền âm của đạo lữ mình, nghe nói là quân đội đã tìm đến hắn...
“Vương Bảo Nhạc này cũng có bản lĩnh đấy chứ!”
Ánh mắt của Vực chủ Sao Hỏa chợt lạnh, cô cũng chẳng ghét bỏ chuyện đánh tiếng giúp đỡ nhưng đến cô cũng thấy bản thiết kế của Vương Bảo Nhạc có phần phóng đại như đại thụ đã nói nên đang định bỏ thẻ ngọc này xuống, nhưng đúng lúc này... nhẫn truyền âm của cô lại rung lên.
Vực chủ Sao Hỏa cúi đầu xem xong thì lập tức mỉm cười, đứng dậy đi qua một bên, phong bế xung quanh rồi truyền âm một phen.
Đại thụ ngồi bên kia vẫn cứ bình tĩnh như thường. Khi nãy, hắn đã để ý thấy vẻ mặt của Vực chủ Sao Hỏa, trong lòng hiểu rõ lần này Vương Bảo Nhạc không thể vào được danh sách ứng cử viên rồi.
Với hắn mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ nên cũng chẳng để ý gì nhiêu. Hắn chỉ cầm thẻ ngọc của Lý Di lên xem xét thật kỹ, dù sao thì hắn cũng đã hứa với bốn đạo viện là sẽ dốc sức ủng hộ, trong bản thiết kế này cũng có một phần do hắn đề nghị, nay càng xem lại càng thỏa mãn.
Chẳng bao lâu sau Vực chủ Sao Hỏa đã truyền âm xong và quay về, cô ngồi trầm tư một lúc, sau đó bỗng bật cười, giơ tay chỉ vào thẻ ngọc của Vương Bảo Nhạc.
“Người cuối cùng này cứ chọn Vương Bảo Nhạc đi!”
Đại thụ nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Vực chủ với vẻ kinh ngạc, sau đó như có điêu suy nghĩ, thầm nghĩ chắc hẳn là do truyền âm khi nãy, dù trong lòng vẫn thắc mắc nhưng vẫn không hề để lộ, chỉ gật đầu đồng ý.
Cứ vậy, danh sách mười ứng cử viên cuối cùng cũng được xác định, hôm sau lại được thông báo toàn Sao Hỏa và Liên bang khiến cho cả mười người này đều được chú ý tới.
Trong mười người này có Khổng Đạo, Lý Di, Trác Nhất Tiên, sáu người còn lại đến từ Tinh Hà Lạc Nhật Tông, Vũ Hóa Tiên Thiên Tông và hội nghị viên. Có điều, họ chẳng có tiếng tăm gì nhiêu, dù sao thì yêu cầu Tân này có nói chỉ chọn những người từng nhậm chức ở Sao Hỏa nên phần lớn chỉ có thể xem như đại biểu mà thôi.
Bản thân họ chằng quan trọng gì, chủ yếu là thế lực đứng sau lưng họ, đồng thời người được đề cử do hội nghị viên chọn ra không phải Lâm Thiên Hạo, mặc dù hắn cũng phù hợp với yêu cầu nhưng sau khi thương lượng với cha mình thì đã chủ động xin hủy tư cách.
Tập đoàn Tam Nguyệt cũng có người tham gia nhưng lại không phải Kim Đa Minh.
Người cuối cùng đương nhiên là Vương Bảo Nhạc rồi!
Tên của Vương Bảo Nhạc xuất hiện trong danh sách ứng cử viên này, ai không biết thì sẽ chẳng bất ngờ mấy. Dù sao thì tiếng tám lẫn thực lực của Vương Bảo Nhạc, thậm chí bối cảnh bốn đạo viện kia đều khiến hắn đủ tư cách.
Ai biết chuyện bên trong thì đều bất ngờ vô cùng, ví như đám người bên Đạo viện Bạch Lộc nghe tin xong thì chạy đi tìm Đạo viện Phiêu Miễu ngay, ngôn từ vô cùng nghiêm khắc do sợ bị đại thụ hiểu lầm.
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu cũng nghẹn một bụng lửa giận trước thái độ và lời nói của Đạo viện Bạch Lộc nên nổi đóa một phen, cuối cùng hai bên tan rã trong không vui, chẳng giải quyết được gì.
Đồng thời, sau khi thấy tên Vương Bảo Nhạc thì Lý Di cũng rất bực mình, nhưng nghĩ đến việc tu luyện của mình nên vẫn dằn cơn chán ghét xuống, dịu dàng chúc mừng hắn.
Vương Bảo Nhạc chẳng thèm trả lời Lý Di, sau khi thấy mình được thành ứng cử viên thì hắn vô cùng kích động, vội liên hệ cảm ơn Kim Đa Minh, Lâm Hữu và quân đội, sau đó ngẫm nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu. Tông chủ Phiêu Miểu nghe xong cũng chỉ biết cười khổ.
Tiếp theo Vương Bảo Nhạc lại tranh thủ thời gian, toàn lực luyện chế con rối xây dựng, Vương Bảo Nhạc biết rõ, trở thành ứng cử viên chỉ là bước đău mà thôi, trong đợt khảo hạch sau cùng kia, mình căn bản chẳng có bất kỳ ưu thế nào. Dù sao thì lần khảo hạch này có thể nói là cực kỳ công bàng, bởi vì mỗi ứng cử viên đều có thể mang theo một vạn người đi theo!
Bản thân Vương Bảo Nhạc không có điêu kiện để làm được như vậy, trừ khi hắn đưa đệ tử trong học viện qua.
Nhưng việc này rõ ràng là không thể, hắn đã tìm hiểu qua, rân khảo hạch này vẫn có chút nguy hiểm, mà thành Thực Dân Sao Hỏa căn bản chẳng hề có chính sách bảo vệ những người đi theo đó, chỉ cho mỗi ứng cử viên một tấm thẻ ngọc, một khi bóp nát thì có thể nhờ trận văn trong đó kết nối với đại trận của Sao Hỏa, từ đó được truyền tống về thành.
Loại vận chuyển thế này hao phí rất lớn, không thể đưa nhiêu nên chỉ bản thân ứng cử viên mới có tư cách truyền tống, nhưng với sự khôn khéo của mình, những thế lực khác đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để đảm bảo cho những người kia được an toàn nhiêu nhất có thể.
Dù vậy nhưng ý chí chiến đấu của Vương Bảo Nhạc vẫn ngút cao.
“Lần này phải dùng trí để đẩu... Xem ra mình phải chuẩn bị thật kỹ mới được,”
Vương Bảo Nhạc với ý chí chiến đấu hừng hực bắt đầu chuẩn bị, thậm chí còn mua một mớ gỗ về để chế tác tượng...
Đồng thời, hắn cũng cải tiến mấy cái loa lớn của mình thành khổng lồ hơn... Sau khi chuẩn bị đẫy đủ thì hắn cảm giác ý chí chiến đấu của mình lại mạnh hơn nữa.
Nhưng ý chí chiến đấu này lại rung chuyển khi Vương Bảo Nhạc cưỡi con lừa đến phi trường của Sao Hỏa để tập hợp vào ngày diễn ra khảo hạch tân khu, ngơ ngác nhìn đám người đông nghịt xung quanh.
Trong phi trường có mười chiến khí cầu khổng lồ, chúng nó chia ra các khu, xung quanh mỗi chiếc đều có khu vực đủ chứa cả vạn người.
Lúc này, trong mười chiếc khí cầu đó thì có đến chín chiếc đã bị đám đông bu đỏ bu đen... Duy chỉ có một chiếc là trống hoác, Vương Bảo Nhạc đang đứng ở nơi đó...
Đối lập quá rõ ràng.
Vương Bảo Nhạc ỉu xìu. Hán thấy Lý Di cùng với đại quân tu sĩ vạn người của cô ta, tu vi yếu nhất cũng là cổ Võ đỉnh phong, trong đó cũng có không ít người là Chân Tức, thậm chí tu sĩ Trúc Cơ cũng có hơn trám người, trong đó có không ít người của Đạo viện Phiêu Miễu... Sau khi thấy Vương Bảo Nhạc thì bọn họ cũng bối rối lẫn hổ thẹn.
Vương Bảo Nhạc chẳng để ý đến vẻ hổ thẹn của họ, lúc này, hắn đã bị khí thế của Lý Di làm cho rúng động dữ dội, hùng tâm tráng chí trong lòng cũng lung lay... Sau đó, hắn còn thấy cả Khổng Đạo, Trác Nhất Tiên và những ứng cử viên khác, quả nhiên, sau lưng mỗi người đều có đại quân vạn người đi theo.
Chín ứng cử viên này tạo thành chín đội ngũ với khí thế rợp trời, đủ khiến cho bất kỳ người nào nhìn thấy cũng phải giật mình chấn động.
Cái khái niệm vạn người này, tận mắt thấy và tưởng tượng là khác hằn nhau, Vương Bảo Nhạc không thể ra vẻ chẳng chút để tâm như trước được nữa. Hắn mở to hai mắt, ngẩn ngơ nhìn chín đội ngũ kia, sau đó lại nhìn khung cảnh trống vắng quanh mình, rồi lại cúi đầu nhìn con lừa rõ ràng cũng giật mình ở dưới mông, nhịp tim không khỏi gia tốc.
Sự xuất hiện của hắn cũng nhanh chóng khiến xung quanh chú ý đến... Dù sao thì nhà mình với người khác đều đông ơi là đông, có mỗi mình chỗ Vương Bảo Nhạc là vắng hoe... Độc mỗi mình hắn với một con lừa, cảm giác trống trải đặc biệt thê lương... khiến cho cả Lý Di, Khổng Đạo lẫn những ứng cử viên khác đều có vẻ mặt cổ quái, có người còn lên tiếng giễu thẳng.
“Có gì đâu, một mình ông đây cũng xử được hết cả đám bọn họ. Cút Đi, mày thấy đúng không? Đến đây nói cho ta biết, đám đấy là gì hả?!”
Vương Bảo Nhạc cố nén chột dạ, cắn răng vỗ lên đầu con lừa.
Con lừa cũng cố nén run rẩy, sau khi bị vỗ thì gào to với xung quanh.
“Connn! Connn!
Nó vừa kêu xong thì Vương Bảo Nhạc đã thấy khí thế của mình cao hơn hẳn.
"filepos0007978045">

Bạn cần đăng nhập để bình luận