Tam Thốn nhân Gian

Chương 540

Chương 540Chương 540
ĐÁNH NGƯỢC LẠI MỘT CÚ
Tuy hành động của Vương Bảo Nhạc không h'ê sai, nhưng vẫn còn non lắm. Thế nên, dù trong lòng Diệt Liệt Tử vẫn hơi dao động nhưng khi nhìn vào Vương Bảo Nhạc thì vẫn nhận ra một vài mánh khóe.
Thật ra, ông ta cũng không cần mánh khóe gì. Chuyện này chẳng qua chỉ là một ĩân giao phong bình thường giữa ông ta và Phùng Thu Nhiên mà thôi, bàng không tuy Thương Mang Đạo Cung này rất lớn, nhưng với tu vi của Diệt Liệt Tử, trừ khi đối phương chết đi, bằng không muốn tìm được một tu sĩ Kết Đan cũng không phải chuyện khó khán gì, cùng lắm chỉ là tốn một cái giá tương đối lớn mà thôi.
Thể nên, sau khi nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì Diệt Liệt Tử chọn cách lờ đi, thản nhiên nói.
“Dẩn đường đi!”
Việc này liên quan tới đệ tử của Diệt Liệt Tử, sau khi Phùng Thu Nhiên trầm ngâm xong thì cũng quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc. Mặc dù cô bán tín bán nghi với lý do thoái thác của Vương Bảo Nhạc nhưng biết rõ sau khi bách tử Liên bang tới đây thì tình hình không được tốt cho lắm. Việc này có liên quan tới chuyện nội bộ phái ôn hòa dần xuất hiện bất mãn và nghi vấn. Phùng Thu Nhiên thầm thở dài, quay sang nói với Vương Bảo Nhạc.
“Vương Bảo Nhạc, đưa bọn ta tới nơi mà ngươi đã tranh chấp với Lương Long đi. Nếu như thật sự là Lương Long hãm hại ngươi thì bản tọa sẽ trả lại công bằng cho ngươi!”
Vương Bảo Nhạc lập tức đồng ý nhưng lại thầm lắc đầu. Hắn xem như đã nhìn ra, sở dĩ hôm nay phái ôn hòa của Thương Mang Đạo Cung trở nên bị động như thế cũng là có liên quan trực tiếp tới tính cách của Phùng Thu Nhiên.
Nói đúng hơn, theo như những gì Vương Bảo Nhạc đã thấy và phán đoán kể từ khi bước vào Thương Mang Đạo Cung này, mặc dù tu vi của Phùng Thu Nhiên rất cao nhưng lại quá yếu mềm. Đồng thời, dường như cô cũng không biết cách quản lý thuộc hạ, Diệt Liệt Tử thì lại cường thế, thời gian dài trôi qua cô lại mất đi khả năng khống chế tu sĩ trong phe của mình.
“Nêu như là Tiểu Đoan Mộc tới đây... Không cần tới Tiểu Đoan Mộc, bất kỳ nhị tước nào của Liên bang tới đây, chỉ cần có tu vi Thông Thần thôi thì có thể dựa vào thủ đoạn của mình để dàn xếp nơi này êm xuôi chỉ trong thời gian ngắn ấy chứ!”
Vương Bảo Nhạc thầm cảm khái, nhưng vẫn ra vẻ ấm ức tủi thân, sau khi cúi đầu với Phùng Thu Nhiên thì đi ra khỏi đại điện, bay về phía hòn đảo nhỏ mà hắn từng giao đấu với Lương Long.
Mặc dù tốc độ của Vương Bảo Nhạc không hề chậm, nhưng so với Thông Thần thì lại một trời một vực nên vừa mới bay ra thì Phùng Thu Nhiên đã vung tay phải lên, một tia sáng như bao phủ lấy Vương Bảo Nhạc, giọng nói bình tĩnh của Phùng Thu Nhiên cũng truyền đến bên tai hắn.
“Ngươi chỉ đường đi, nói phương hướng đại khái là được!”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, sau đó ra chiều suy tư, chỉ lát sau đã chỉ ra phương hướng. Gần như ngay khi hắn lên tiếng thì Diệt Liệt Tử đã xông lên trước, nháy mắt đã biến mất, Phùng Thu Nhiên cũng phất tay áo, mang theo Vương Bảo Nhạc cùng bay tới.
Vương Bảo Nhạc cảm giác như có một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên bên tai, trước mắt hoa lên như lướt nhanh giữa mặt nước. Khi thế giới trước mắt Vương Bảo Nhạc rõ ràng thì hắn hoảng sợ phát hiện mình đã rời xa đảo chính của Thương Mang Đạo Cung, xuất hiện ở... phương hướng mà hắn đã chỉ trước đó.
Mặc dù nơi này còn cách một khoảng mới tới hòn đảo mà hắn trói Lương Long, nhưng hắn tin với tốc độ này thì e là chỉ cần mình chỉ dẫn Tân nữa là chỉ trong chớp mắt sẽ tới đó ngay.
“Đây chính là Thông Thăn ư...”
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập, Diệt Liệt Tử không kiên nhẫn nên hừ lạnh một tiếng.
‘Nhanh lên!
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, cố làm cho sắc mặt tái nhợt của mình ra vẻ như đang tìm kiếm và xác định lại, thậm chí còn tỏa dao động tu vi ra để xác định phương hướng.
Nhưng trong lòng lại lo lắng thử kêu gọi sợi dây thừng, may mà nơi này đã có liên lạc mơ hồ với nó. Vương Bảo Nhạc nhanh chóng hạ lệnh, sau đó hắn cố tình kéo dài thời gian, cũng biết không thể kéo dài được quá lâu nên mở miệng chỉ ngay về một hướng.
Trong nháy mắt tiếp theo, Phùng Thu Nhiên đã phất tay một cái, ba người biến mất ngay lập tức. Khi xuất hiện lại thì đã đến nơi mà Vương Bảo Nhạc nói. Không chờ Diệt Liệt Tử lên tiếng thì Vương Bảo Nhạc đã vội vàng nói ngay.
“Tiền bối đừng nóng vội! Việc này đã qua quá lâu, xin cho vãn bối thêm chút thời gian nữa được không?”
Không cần!
Diệt Liệt Tử nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, chợt thẫn sắc thay đổi. Lúc lên tiếng thì bước lên một bước, nháy mắt đã biến mất, cùng lúc đó Phùng Thu Nhiên cũng phát hiện ngay nên nghiêng đầu nhìn Vương Bảo Nhạc một cái.
“Đã tìm được khí tức của Lương Long rồi.”
Nói đoạn, không chờ Vương Bảo Nhạc kịp phản ứng thì cô đã kéo hắn bay lên, nháy mắt biến mất khỏi nơi này. Khi xuất hiện lại thì đã lên một hòn đảo hoang.
Đây đúng là nơi mà Vương Bảo Nhạc và Lương Long đã đấu pháp với nhau. Diệt Liệt Tử đến trước một bước nay đang đứng giữa không trung với sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn về phía thân ảnh đang nằm trên mặt đất bên dưới hoang đảo.
Thân ảnh này đã gầy đến mức da bọc xương, đúng là Lương Long đang hôn mê bất tỉnh, hơi thở yếu ớt!
Ngay khi xuất hiện và nhìn thấy Lương Long, để ý thấy trên người hắn không có dây thừng thì Vương Bảo Nhạc thầm thở phào một hơi. Hắn trộm nghĩ xem như sợi dây kia thông minh mà chạy sớm, bằng không mình cũng chẳng tiện giải thích. Đồng thời, hắn cũng ý thức được có thể cũng vì dây thừng rời đi nên khí tức của Lương Long mới tỏa ra để Diệt Liệt Tử cảm ứng được.
Cụ thể ra sao thì Vương Bảo Nhạc không rõ lắm, nhưng thông qua việc này, hắn xem như hiểu rõ hơn về sợi dây thừng kỳ lạ của mình. Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang suy tư thì Diệt Liệt Tử đã âm trầm giơ tay chỉ về phía Lương Long nằm hôn mê bên dưới.
Thân thể Lương Long chấn động một cái, từ từ mở mắt ra. Trong mắt đầu tiên là ngơ ngác, kéo dài đến bảy tám giây sau, khi Diệt Liệt Tử hừ lạnh một tiếng thì thân thể của Lương Long mới run lên, nháy mắt tỉnh táo lại. Vừa nhìn thấy Diệt Liệt Tử ở trên trời thì thân thể của hắn lại run rẩy dữ dội hơn, bò dậy quỳ lạy, nước mát giàn giụa, còn nghẹn ngào hét to.
“Sư tôn, rốt cuộc lão nhân gia ngài cũng tới cứu ta rồi!”
Tiếng khóc của Lương Long rất lớn, lại đẫy vẻ thê lương, đến Vương Bảo Nhạc nghe xong cũng phải đồng tình.
Thấy Lương Long gào khóc như vậy, Phùng Thu Nhiên thoáng nhíu mày, dường như Diệt Liệt Tử cũng không thích nên lạnh lùng nói.
“Nói xem, đã xảy ra chuyện gì!”
“Sư tôn, là tên Vương Bảo Nhạc đáng chém ngàn dao đó! Là hán ta làm! Đệ tử ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lúc đi ngang qua đây thì tên này lại sỉ nhục đệ tử đủ điêu, sau đó nhốt đệ tử ở đây tự sinh tự diệt, lại còn dùng một sợi dây thừng chết tiệt nào đó để ngăn chặn khí tức và tu vi của đệ tử khiến ta sống không bằng chết! Kính xin sư tôn làm chủ cho đệ tử, thanh lý môn hộ cho Thương Mang Đạo Cung ta!”
Lương Long nghiến ráng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu. Hắn đương nhiên đã nhìn thấy Vương Bảo Nhạc đứng bên cạnh Phùng Thu Nhiên, mặc dù hiện tại đầu óc của hắn không tỉnh táo như lúc trước, nhưng với những gì hắn biết về sư tôn thì hiểu rõ hiện tại sư tôn chỉ cần một lý do mà thôi.
Thế nên, lúc này hắn cũng chằng kịp suy tư quá nhiêu, mở miệng đổi trắng thay đen không chút ngượng mồm.
vốn Vương Bảo Nhạc còn đang nghĩ xem mình nên chứng thực ám kỳ đã đặt ra lúc ở trong đại điện kiểu gì, bởi vì việc này không hề dễ dàng gì. Mặc dù hắn đã nghĩ ra vài cách, nhưng không có cái nào tốt nhất cả. Nay Lương Long trả lời như vậy lại khiến lòng Vương Bảo Nhạc vui như mở cờ, cảm thấy cơ hội tới rồi nên lập tức nhăn mày nhíu mặt ôm quyền cúi đầu với Phùng Thu Nhiên.
“Phùng trưởng lão, lúc trước vãn bối đã nói là phải dùng tới một món chí bảo mới thoát khỏi nơi này. Còn lời Lương Long sư huynh đã nói đúng là lẫn lộn trái phải. Nếu như đệ tử thật chiếm ưu thế, lại dư sức làm nhục và có cách ngán chặn khí tức của hắn thì tại sao không giết hắn cho rồi, tại sao không lấy túi trữ vật của hắn? Tin chắc với thân phận của Lương Long sư huynh thì đồ trong túi trữ vật của hắn chắc sẽ có giá trị không nhỏ mới đúng!”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì Lương Long lập tức biến sắc, đầu óc cũng tỉnh táo hơn phần nào. Hẳn nhớ từ đầu chí cuối Vương Bảo Nhạc không hề chạm vào túi trữ vật của mình chút nào.
Khi nãy hắn cũng choáng váng do vừa tỉnh lại nên bỏ qua điểm này, nay hô hấp dồn dập, hoảng loạn nói tiếp.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi mới là kẻ lẫn lộn trái phải. Sở dĩ ngươi không giết ta, cũng không dám chạm vào túi trữ vật của ta là vì ngươi không dám, do ta đã nói sư tôn có thể quay ngược thời gian để nhìn thấy bất kỳ kẻ nào trực tiếp hoặc gián tiếp giết chết ta!”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mà ngầm cho Lương Long một cái like. Bản thân hắn rốt cuộc cũng biến mọi vấn đề phức tạp trở nên đơn giản hơn nhờ có sự phối hợp của Lương Long, đẩy hết mọi chuyển vào một vấn đề.
Ấy chính là, ai đánh lén ai!
Chỉ càn giải quyết cái này thì chẳng khác nào giành được phàn lý.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc nghiến răng nghiến lợi, quay sang nói với Diệt Liệt Tử cùng vẻ mặt bi phẫn.
“Nếu đã như vậy thì kính xin Diệt Liệt Tử tiên bối dùng pháp thuật quay ngược thời gian, để xem... Rốt cuộc là ai đánh lén ai!”
"filepos0011747319">

Bạn cần đăng nhập để bình luận