Tam Thốn nhân Gian

Chương 655

Chương 655Chương 655
TUYỆT KHÔNG KHUẤT PHỤC
Ngay khi nhìn thấy Diệt Liệt Tử và Du Nhiên Đạo Nhân, tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy hơn mười đạo thân ảnh giáng lâm sau lưng Du Nhiên Đạo Nhân thì chấn động trong lòng hán đã hóa thành từng cơn ba đào mãnh liệt.
Thực tế, hắn biết rõ về mười đạo thân ảnh đó, phần lớn người trong số đó đều là tu sĩ Nguyên Anh phe Diệt Liệt Tử và Du Nhiên Đạo Nhân. Thậm chí Vương Bảo Nhạc còn thấy cả đệ tử của Du Nhiên Đạo Nhân là Chu Sơ Đạo và Hoàng Vân San.
Lúc này vẻ mặt của họ đều lạnh tanh, sắc mặt tái nhợt như mất máu quá nhiêu. Thậm chí tinh thần cũng có vẻ suy yếu, nhưng sau khi xuất hiện thì lại đi theo sau
lưng Du Nhiên Đạo Nhân.
Chuyện này kết hợp cùng sự cảnh giác của Vương Bảo Nhạc với Du Nhiên Đạo Nhân và tin tức hắn nhận được trước đó thì chẳng cần phải suy đoán gì nữa, sự thật đã ở ngay trước mắt.
Du Nhiên Đạo Nhân đã phản bội Thương Mang Đạo Cung!
Gân như ngay khi suy nghĩ này xuất hiện trong lòng Vương Bảo Nhạc thì Diệt Liệt Tử đã bấm niệm pháp quyết, vừa di chuyển vừa vung tay ra sau đỡ lấy một kích vô hình đến từ phía sau. Nhưng rõ ràng vết thương của Diệt Liệt Tử quá nặng, dù lúc này đã đỡ được một kích nhưng vẫn tiếp tục phun máu, ông lảo đảo cười thảm.
“Du Nhiên, rốt cuộc tại sao ngươi lại làm như vậy, ngươi được gì cơ chứ!”
Du Nhiên Đạo Nhân đứng giữa không trung, nghe vậy thì đột nhiên mỉm cười, nụ cười kia lạnh lẽo và đầy thâm sâu, ông ta không ra tay nữa mà chỉ thản nhiên đáp.
“Diệt Liệt Tử, căn gì phải vờ vịt không biết gì như thế. Ngay khi ta ra tay đánh lén ngươi thì lẽ ra ngươi phải hiểu rõ mới đúng. Bằng không ngươi cần gì phải dùng tới đòn sát thủ đánh thủng mặt đất trong tình trạng trọng thương, nhất định phải đến thế giới tầng thứ hai này... Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết lý do ngươi làm vậy là để dẫn Phùng Thu Nhiên tới à?”
“Tất cả chúng ta đều là bằng hữu lâu nám, nếu như ngươi muốn kéo dài thời gian thì cứ nói thẳng ra là được, lão phu vẫn sẽ đồng ý mà.”
Du Nhiên Đạo Nhân mỉm cười nhìn về phía Diệt Liệt Tử.
Sau khi ông ta lên tiếng, vẻ sầu thảm trên mặt Diệt Liệt Tử dàn biến thành lo lắng. Đúng như lời Du Nhiên Đạo Nhân đã nói, ngay khi đối phương ra tay đánh lén thì Diệt Liệt Tử đã hiểu rõ Du Nhiên Đạo Nhân chính là kẻ phản bội Thương Mang Đạo Cung. Nhất là sau khi tận mắt nhìn thấy Du Nhiên Đạo Nhân dùng thuật pháp quỷ dị
phong ấn và điêu khiển vô số tu sĩ Thương Mang Đạo Cung, cảnh tượng quen thuộc này cũng lập tức khiến Diệt Liệt Tử liên tưởng tới thủ đoạn nô dịch của tộc Vị Ương trong trận chiến năm đó.
Vậy nên dù liêu mạng thì Diệt Liệt Tử cũng phải đánh thủng mặt đất để vào tầng thứ hai này, mục đích chính là tìm được Phùng Thu Nhiên, cùng cô liên thủ trấn áp Du Nhiên Đạo Nhân. Theo phân tích của Diệt Liệt Tử, Du Nhiên Đạo Nhân chọn cách đánh lén mình chứ không phải trấn áp chính diện đã nói rõ sức mạnh trong tay kẻ này không mạnh đến mức khiến ông tuyệt vọng.
Mọi chuyện vẫn có thể nghịch chuyển!
Nhưng sau khi Du Nhiên Đạo Nhân nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, từ vẻ mặt khoan thai kia, Diệt Liệt Tử đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng đang ở gần đó, cả hai nấp sau một
ngọn núi để nhìn về phía bên kia. Tâm thần cả hai đều chấn động mãnh liệt, nhất là cộng thêm phát hiện của Vương Bảo Nhạc ở tầng thứ ba, Triệu Nhã Mộng động não một chút đã có được phán đoán chi tiết về việc ở nơi này.
Sự xuất hiện của chiến hạm chắc chắn có liên quan tới Du Nhiên Đạo Nhân, mà khả năng kẻ đứng sau màn cũng chính là Du Nhiên Đạo Nhân này. Sự xuất hiện của tộc Vị Ương trước đó cũng khiến cho thân phận của Du Nhiên Đạo Nhân này trở nên rõ ràng hơn.
Vương Bảo Nhạc cũng vậy, trong lòng vô cùng lo lắng, bản thể của hắn cũng liêu mạng ra sức hấp thu. Dù lớp mỡ dày đã ngưng tụ lại lần nữa nhưng hắn cũng bất chấp tất cả, chỉ cần có thể táng tốc độ hấp thu linh lực của chiến y thì tất cả đều đáng giá.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang âm thầm táng tốc độ hấp thu, ánh mắt của Diệt Liệt Tử trên bàu trời nhìn về phía Du Nhiên
Đạo Nhân cũng trở nên sắc lẻm, đột nhiên nói.
“Phùng Thu Nhiên đâu?”
“Ngươi xem, ta rất thích ngươi hỏi thẳng như thế.”
Du Nhiên Đạo Nhân mỉm cười nói, sau đó lại lắc đầu nhè nhẹ.
“Phùng Thu Nhiên vẫn chưa chết, sao ta lại nỡ để cô ta và ngươi chết được. Nhưng nếu ngươi muốn đợi cô ta tới thì e là khó đấy! Lúc này, cô ta đã bị ta nhốt trong một trận pháp đặc biệt dành riêng cho cô ta rồi. Ngoài ra...”
Du Nhiên Đạo Nhân nheo mắt lại. Nói đến đây, thân thể của ông ta lóe lên một cái, Diệt Liệt Tử cũng lập tức rút lui.
Nhưng rõ ràng thương thế của Diệt Liệt Tử rất nặng, mặc dù phản ứng vẫn cực nhanh nhưng chớp mắt vẫn bị Du Nhiên Đạo Nhân đuổi kịp. Tiếng nổ mạnh lập tức vang
lên, cả hai lại lao vào chiến đấu giữa bầu trời.
Trận chiến này cũng không kéo dài được lâu. Ngay khi thân thể của Du Nhiên Đạo Nhân bị xé rách, thêm bốn cánh tay với ra, cả sáu cánh tay cùng bấm niệm pháp quyết thì lại có từng làn sương mù do khói đen tạo thành bay ra. Chúng biến ảo thành một cái đỉnh lớn, đánh thẳng lên người Diệt Liệt Tử.
Ầm một tiếng, Diệt Liệt Tử phun máu tươi, thân thể lảo đảo đâm sầm lên một ngọn núi. Sau khi ngọn núi 'âm 'âm sụp đổ thì Diệt Liệt Tử miễn cưỡng đứng dậy. Cái đỉnh lớn do khói đen tạo thành cũng hóa thành vô số sợi tơ mỏng, cưỡng chế chui vào trong người Diệt Liệt Tử vô cùng bá đạo.
Theo chúng nó chui vào, thân thể Diệt Liệt Tử run lên, tiếp tục phun máu. Lông ngực của ông lõm xuống, một cánh tay bị đứt đoạn. Diệt Liệt Tử cười thảm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Du Nhiên Đạo Nhân.
Du Nhiên Đạo Nhân thì vẫn điềm nhiên như thường, sau khi cảm thụ thử sáu cánh tay của mình thì ông ta bỗng mỉm cười.
“Đã lâu không để lộ chân thân, mặc dù thân thể của tu sĩ Thương Mang Đạo Cung các ngươi thuận tiện hơn thật, nhưng lại quá yếu!”
Du Nhiên Đạo Nhân vừa lắc đầu vừa dõi mắt nhìn về phía xa, rõ ràng đã chú ý tới nơi Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng đang ẩn thân.
Nhưng theo ông ta thấy, dù là Triệu Nhã Mộng hay Vương Bảo Nhạc thì cũng chỉ là những con kiến hôi. Dù Vương Bảo Nhạc hắn có là đệ tử kế pháp, là vị Thái thượng Trưởng lão thứ tư thì đã sao chứ, tu vi vẫn là thứ quyết định tất cả.
Nhất là hiện tại ông ta chỉ quan tâm Diệt Liệt Tử nên phất tay một cái, hơn mười đạo thân ảnh sau lưng ông ta thoắt cái đã tản ra, bao vây Diệt Liệt Tử đã bị trọng thương hộc máu. Lúc này, Diệt Liệt Tử lại từng bước tới gần Du Nhiên Đạo Nhân.
Thấy vậy trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ rối rắm, nhưng chẳng mấy chốc đã biến thành quyết đoán. Hắn lập tức kéo Triệu Nhã Mộng rút lui thật nhanh.
Rõ ràng, lúc trước Diệt Liệt Tử cũng đã nhận ra Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng, nhưng cũng chẳng nhìn lấy một cái. Mặc dù lúc này gương mặt vô cùng đanh thép, nhưng trong lòng vẫn thấy cay đắng. Không phải ông cảm thấy cay đắng vì Vương Bảo Nhạc bỏ đi, thật ra, nếu đổi lại là ông, với tu vi Kểt Đan như vậy thì ông cũng sẽ chạy ngay không chút do dự.
Diệt Liệt Tử chỉ cảm thấy cay đắng vì nếu mình không bị đánh lén trọng thương thì cũng sẽ không chật vật đển cỡ này, dù Du Nhiên Đạo Nhân có che giấu tu vi quá sâu, bản thân mình vốn cũng không phải đối thủ của ông ta. Trong lúc tuyệt vọng, trong mắt Diệt Liệt Tử đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Ngay khi tia sáng lóe lên trong mắt Diệt Liệt Tử, Du Nhiên Đạo Nhân lại lác đầu bấm niệm pháp quyết chỉ một cái, lập tức có từng sợi tơ màu đen đột nhiên tràn ra từ trong cơ thể Diệt Liệt Tử, trói chặt toàn thân của ông lại.
Thân thể Diệt Liệt Tử run lên bàn bật, gân xanh trên trán nổi lên. ông ta muốn giãy giụa nhưng lại không thể làm nên trò trống gì, chỉ có thể để mặc cho Du Nhiên Đạo Nhân từng bước đi tới trước mặt mình.
“Diệt Liệt Tử, ta đánh giá ngươi rất cao, nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội không bị cưỡng chế nô dịch... Một khi bị lão phu hạ ấn ký nô dịch thì thành tựu cả đời này của ngươi sẽ dừng lại thì không nói, thần chí cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, điểm này chắc ngươi cũng biết rồi. Thương Mang Đạo Cung đã sụp đổ, chẳng còn hy vọng trùng kiến nữa rồi. Nên... hãy quỳ xuống trước ta, ta có thể cho ngươi làm kẻ dẫn đường, cho ngươi trở thành chiến thị của ta, trám năm sau ta cũng hứa sẽ đổi thân
thể cho ngươi, giúp ngươi chính thức trở thành tộc Vị Ương!”
Trong mắt Du Nhiên Đạo Nhân lóe lên vẻ âm lãnh, từ tốn cất lời.
Ông ta không lừa Diệt Liệt Tử, có thể nói, trong cả Thương Mang Đạo Cung này thì ông ta chỉ xem trọng hai người, một là Diệt Liệt Tử, người còn lại chính là đệ tử Độc Cô Lâm của Diệt Liệt Tử.
Chỉ có hai người này khiến Du Nhiên Đạo Nhân cảm thấy có thể cho họ cơ hội gia nhập tộc Vị Ương, còn những kẻ khác thì ông ta đều khinh thường. Dù Phùng Thu Nhiên có tu vi Thông Thần, nhưng theo Du Nhiên Đạo Nhân thấy, tính cách mềm yếu kia khiến cho Phùng Thu Nhiên trời sinh đã là kẻ yếu rồi.
“Quỳ trước tộc Vị Ương ư?”
Diệt Liệt Tử nghe vậy thì đột nhiên bật cười. Dù lúc này thân thể đang bị trói buộc, đau đớn dữ dội khiến ông mấy khống chế
mà run lên bần bật, nhưng tiếng cười của ông lại ngày một lớn hơn.
“Mặc dù Diệt Liệt Tử ta không phải chính nhân quân tử, càng không phải kẻ lương thiện gì, nhưng thân là đệ tử đạo cung, trên lạy trời, dưới quỳ tổ sư. Ngoài ra, ta sẽ không quỳ gối trước bất kỳ kẻ nào khác!”
“Ngươi là cái thá gì, lũ tạp chủng tộc Vị Ương lại là cái thá gì, xứng để cho Diệt Liệt Tử ta quỳ ư?”
Trong mắt Diệt Liệt Tử đày vẻ khinh miệt. Đúng như những gì ông ta nói, ông ta thừa nhận mình không phải kẻ tốt lành gì, nhưng trong lòng ông có sự kiên trì của riêng mình, ấy chính là Thương Mang Đạo Cung.
Hai tay ông có thể vấy máu, cũng có suy nghĩ hiến tế cả Liên bang, nhưng tất cả đều là vì đạo cung. Lòng trung thành của Diệt Liệt Tử ông dành cho đạo cung, cả đời này tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Nghe từng lời Diệt Liệt Tử nói vọng tới, trong mắt Vương Bảo Nhạc lại đầy vẻ phức tạp. Dù hắn không thích Diệt Liệt Tử, nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc cũng cảm nhận được rõ ràng tấm lòng cương liệt của Diệt Liệt Tử.
Thậm chí, từ mức độ nào đó thì Diệt Liệt Tử đang cố ý chọc giận Du Nhiên Đạo Nhân để mong được chết.
Du Nhiên Đạo Nhân nheo mắt nhìn chằm chằm vào Diệt Liệt Tử, hồi lâu sau mới vung tay phải lên. Chỉ trong nháy mát, đám khói đen quấn quanh người Diệt Liệt Tử lập tức hóa thành vô số phù ván màu đen, toàn bộ đều khắc vào cơ thể Diệt Liệt Tử. Thân thể ông run lên, tiếng cười ngưng bặt, tất cả khí tức bắt đ'âu mất dần.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, sau khi Du Nhiên Đạo Nhân bấm niệm khí tức, Diệt Liệt Tử đã mất khí tức đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ là trong mắt đã không còn bất kỳ thần chí gì nữa.
“Nếu đã không muốn thì cứ làm nô đi.”
"filepos0014107506">

Bạn cần đăng nhập để bình luận